Chương 2286
Tô Minh
18/01/2022
Ngoài ra, Diệp Mộ Cẩn cũng trạc tuổi Tô Minh, đều là
mười ngàn tuổi, cảnh giới Hồng Minh bán bộ khi mới mười
ngàn năm tuổi cũng đã khá là đáng sợ rồi, tuyệt đối có
thể gọi là yêu nghiệt siêu cấp của một tốp nhỏ đứng đầu
chư thiên vạn giới.
“Cảm ơn sư tôn”, Diệp Mộ Cần cũng không tiện từ
chối, hơn nữa anh Tô cũng đã dùng mắt ra hiệu rồi, vậy thì
lát nữa vào trong kho báu vật cô cũng sẽ không khách
sáo nữa, đúng vậy, còn có chút mong đợi nữa.
“Sư tôn, người tiếp tục”, Tô Minh gio tay làm động tác
mời: “Cảm giác cửa của kho báu vật sắp mở ra rồi”.
Nói xong, Tô Minh nắm lấy bàn tay nhò bé của Diệp
Mộ Cần, hòi: “Mộ Cần, kể cho anh nghe tình hình ở nhà”.
Đã rất lâu không về Chiến Uyên rồi.
Xét cho cùng, anh đã ở Kiếp Tông mười ngàn năm rồi.
Mười ngàn năm, nhất định là đã có chút thay đổi.
“Hiện giờ, Chiến Uyên đã là trung tâm của toàn nền
văn minh Xương, thế giới Tiều Thiên và thế giới Đại Thiên
của nền văn minh Xương đã hoàn toàn được đà thông, mà
Chiến Uyên chính là trung tâm của toàn bộ nền văn minh
Xương, cũng là nơi phồn hoa nhất, hưng thịnh nhất của võ
đạo. Bố và mẹ đều rất khỏe, hàng ngày đều bận dạy bảo
thế hệ sau, một số đệ tử của Tô gia chúng ta rất có thiên
phú võ đạo, hiện giờ, bố đã lập ra một học viện của Tô
gia, đặt toàn bộ tinh thần và thể xác lên học viện Tô gia.
Có điều, mẹ em rất không hài lòng về anh. Hơn mười ngàn
năm nay, mỗi lần nhắc tới anh liền sẽ muốn mắng anh, mẹ
nói, lần tới anh trở về Chien Uyên thì nhất định phải sinh
con trước, sau đó, anh mới có thể tiếp tục ra ngoài phá
phách, bằng không, sẽ để anh ở lại Chiến Uyên, không
cho đi đâu nữa”, Diệp Mộ Cần lè lưỡi cười nói, có chút
đáng yêu, có chút ngưong ngùng, nhất là đoạn nhắc đến
chuyện sinh con, trong đôi mắt đẹp của cô liền có chút
long lanh, tận sâu đáy lòng của cô đâu phải là không
muốn sinh con cho Tô Minh? Sắc mặt của Mạc Thanh
Nhạn ở một bên cũng đỏ bừng, cô ấy cũng không khỏi
tưởng tượng ra cảnh nếu bản thân sinh con cho Tô Minh,
đứa bé chắc hằn sẽ rất đáng yêu?
“Khụ khụ…Còn gì nữa?”, Tô Minh không nói nên lời,
trên trán nổi đầy vạch đen, mẹ thật không đáng tin cậy,
thèm cháu trai lớn, cháu gái đến vậy sao? Người già hầu
hết đều như vậy phải không?
“Còn có, chị Vô Tình..chị Vô Tình..”, Diệp Mộ Cần nói
tiếp, nhưng nói xong lại có chút do dự.
“Nói! Vô Tình làm sao?”, Tô Minh nhíu mày.
“Chị Vô Tình, hình như là song sinh thần hồn”, Diệp
Mộ Cần cắn đôi môi đỏ mọng, cuối cùng vẫn nói ra.
“Song sinh thần hồn?”, Tô Minh có chút kinh ngạc,
nhưng mà cũng không phải là đặc biệt khiếp sợ, dù sao
thì trong thế giới võ đạo, chuyện gì cũng có thể xảy ra,
những chuyện như sống lại, luân hồi chuyển thế cũng
xảy ra như cơm bữa, song sinh thần hồn cũng không
phải là điều gì ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, song sinh thần hồn, mà thần hồn kia của
chị ấy dường như càng khó lường hơn, sau khi thần hồn
đó thức tỉnh, thực lực của chị Vô Tình tăng cao, vô cùng
khủng bố, cho dù là em cũng kém xa chị Vô Tình. Thần
hồn thứ hai của chị Vô Tình cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa,
cũng chưa từng gặp anh Tô lần nào, cũng không có tình
cảm gì với anh, cho nên, có chút..có chút…”, Diệp Mộ
Cần nói đến đây thì tạm dừng.
“Có chút coi thường anh phài không?”, Tô Minh
không hề cảm thấy ngoài ý muốn, thời điểm anh rời khòi
Chiến Uyên, mặc dù lúc ấy, thực lực của anh đã cao đến
tận trời, nhưng đó cũng chỉ là trình độ của nền văn minh
cấp hai, như vậy, dựa theo lời Mộ Cần nói, thần hồn thứ
hai của Vô Tình có lai lịch rất lớn, thậm chí còn đáng sợ
hơn cả Mộ Cần, người đã đạt đến trình độ của nền văn
minh cấp sáu, vậy người kia ít nhất phải có trình độ của
nền văn minh cấp bày, thậm chí là nền văn minh cấp tám
hay mạnh hơn nữa là nền văn minh cấp chín, thần hồn kia
của cô ấy coi thường anh cũng là điều dễ hiểu.
mười ngàn tuổi, cảnh giới Hồng Minh bán bộ khi mới mười
ngàn năm tuổi cũng đã khá là đáng sợ rồi, tuyệt đối có
thể gọi là yêu nghiệt siêu cấp của một tốp nhỏ đứng đầu
chư thiên vạn giới.
“Cảm ơn sư tôn”, Diệp Mộ Cần cũng không tiện từ
chối, hơn nữa anh Tô cũng đã dùng mắt ra hiệu rồi, vậy thì
lát nữa vào trong kho báu vật cô cũng sẽ không khách
sáo nữa, đúng vậy, còn có chút mong đợi nữa.
“Sư tôn, người tiếp tục”, Tô Minh gio tay làm động tác
mời: “Cảm giác cửa của kho báu vật sắp mở ra rồi”.
Nói xong, Tô Minh nắm lấy bàn tay nhò bé của Diệp
Mộ Cần, hòi: “Mộ Cần, kể cho anh nghe tình hình ở nhà”.
Đã rất lâu không về Chiến Uyên rồi.
Xét cho cùng, anh đã ở Kiếp Tông mười ngàn năm rồi.
Mười ngàn năm, nhất định là đã có chút thay đổi.
“Hiện giờ, Chiến Uyên đã là trung tâm của toàn nền
văn minh Xương, thế giới Tiều Thiên và thế giới Đại Thiên
của nền văn minh Xương đã hoàn toàn được đà thông, mà
Chiến Uyên chính là trung tâm của toàn bộ nền văn minh
Xương, cũng là nơi phồn hoa nhất, hưng thịnh nhất của võ
đạo. Bố và mẹ đều rất khỏe, hàng ngày đều bận dạy bảo
thế hệ sau, một số đệ tử của Tô gia chúng ta rất có thiên
phú võ đạo, hiện giờ, bố đã lập ra một học viện của Tô
gia, đặt toàn bộ tinh thần và thể xác lên học viện Tô gia.
Có điều, mẹ em rất không hài lòng về anh. Hơn mười ngàn
năm nay, mỗi lần nhắc tới anh liền sẽ muốn mắng anh, mẹ
nói, lần tới anh trở về Chien Uyên thì nhất định phải sinh
con trước, sau đó, anh mới có thể tiếp tục ra ngoài phá
phách, bằng không, sẽ để anh ở lại Chiến Uyên, không
cho đi đâu nữa”, Diệp Mộ Cần lè lưỡi cười nói, có chút
đáng yêu, có chút ngưong ngùng, nhất là đoạn nhắc đến
chuyện sinh con, trong đôi mắt đẹp của cô liền có chút
long lanh, tận sâu đáy lòng của cô đâu phải là không
muốn sinh con cho Tô Minh? Sắc mặt của Mạc Thanh
Nhạn ở một bên cũng đỏ bừng, cô ấy cũng không khỏi
tưởng tượng ra cảnh nếu bản thân sinh con cho Tô Minh,
đứa bé chắc hằn sẽ rất đáng yêu?
“Khụ khụ…Còn gì nữa?”, Tô Minh không nói nên lời,
trên trán nổi đầy vạch đen, mẹ thật không đáng tin cậy,
thèm cháu trai lớn, cháu gái đến vậy sao? Người già hầu
hết đều như vậy phải không?
“Còn có, chị Vô Tình..chị Vô Tình..”, Diệp Mộ Cần nói
tiếp, nhưng nói xong lại có chút do dự.
“Nói! Vô Tình làm sao?”, Tô Minh nhíu mày.
“Chị Vô Tình, hình như là song sinh thần hồn”, Diệp
Mộ Cần cắn đôi môi đỏ mọng, cuối cùng vẫn nói ra.
“Song sinh thần hồn?”, Tô Minh có chút kinh ngạc,
nhưng mà cũng không phải là đặc biệt khiếp sợ, dù sao
thì trong thế giới võ đạo, chuyện gì cũng có thể xảy ra,
những chuyện như sống lại, luân hồi chuyển thế cũng
xảy ra như cơm bữa, song sinh thần hồn cũng không
phải là điều gì ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, song sinh thần hồn, mà thần hồn kia của
chị ấy dường như càng khó lường hơn, sau khi thần hồn
đó thức tỉnh, thực lực của chị Vô Tình tăng cao, vô cùng
khủng bố, cho dù là em cũng kém xa chị Vô Tình. Thần
hồn thứ hai của chị Vô Tình cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa,
cũng chưa từng gặp anh Tô lần nào, cũng không có tình
cảm gì với anh, cho nên, có chút..có chút…”, Diệp Mộ
Cần nói đến đây thì tạm dừng.
“Có chút coi thường anh phài không?”, Tô Minh
không hề cảm thấy ngoài ý muốn, thời điểm anh rời khòi
Chiến Uyên, mặc dù lúc ấy, thực lực của anh đã cao đến
tận trời, nhưng đó cũng chỉ là trình độ của nền văn minh
cấp hai, như vậy, dựa theo lời Mộ Cần nói, thần hồn thứ
hai của Vô Tình có lai lịch rất lớn, thậm chí còn đáng sợ
hơn cả Mộ Cần, người đã đạt đến trình độ của nền văn
minh cấp sáu, vậy người kia ít nhất phải có trình độ của
nền văn minh cấp bày, thậm chí là nền văn minh cấp tám
hay mạnh hơn nữa là nền văn minh cấp chín, thần hồn kia
của cô ấy coi thường anh cũng là điều dễ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.