Chương 2287
Tô Minh
18/01/2022
“Đúng vậy, thần hồn kia của chị Vô Tình cực kỳ cao
ngạo, nhưng mà bản chất cũng tốt lắm, thần hồn kia còn
chỉ dẫn cho em vài vấn đề mà em gặp phải trong võ đạo,
chỉ là tính cách lạnh như băng, lại vô cùng kiêu ngạo, mỗi
ngày đều tầy não chị Vô Tính, muốn khiến cho chị Vô
Tình rời khỏi anh, nói anh Tô không xứng với chị Vô Tình,
vân vân…”, Diệp Mộ Cần nhỏ giọng nói, âm thanh càng
ngày càng nhỏ đi.
“Thế Vô Tình chân chính thì sao? Cô ấy nghe lời thần
hồn kia sao? Hay là…”, Tô Minh hỏi, vấn đề này vô cùng
quan trọng, dù sao thì thần hồn kia cũng chưa từng tiếp
xúc với anh bao giờ, cho dù thần hồn đó có thái độ như
thế nào với anh, anh cũng không quan tâm, nhưng mà Vô
Tình chân chính, chính là người mà Tô Minh vô cùng
quen thuộc kia, nếu như cô ấy cũng thay lòng đổi dạ,
anh tuyệt đối sẽ không chút do dự mà trở thành ngưoi
qua đường với Đạm Đài Vô Tình, bản thân Tô Minh không
có ý định mặt nóng dán mông lạnh, tính cách này của
anh, từ trước đến nay vẫn luôn là như thế.
“Không có, chị Vô Tình vẫn luôn nhớ mong anh Tô,
mỗi lần chị Vô Niệm nói xấu anh Tô, chị Vô Tình đều vô
cùng tức giận, thậm chí, lúc mới đầu, vì anh Tô mà chị Vô
Tình từng muốn bóp chết thần hồn chị Vô Niệm, nhưng
mà chị Vô Niệm rất mạnh nên không thành công”.
“Hơn nữa, sau này, có một lần chị Vô Tình gặp phải
nguy hiểm, là chị Vô Niệm xuất hiện nắm trong tay toàn
cuộc, xem như là cứu mạng chị Vô Tình, lúc ấy, thái độ
của chị Vô Tình đối với chị Vô Niệm mới tốt hơn một
chút, nhưng cũng chi là một chút, về vấn để liên quan
đến anh Tô, chị Vô Tình một bước cũng không chịu
nhượng bộ”.
“Cũng là vì anh Tô nên cuối cùng chị Vô Tình mới
quyết định rời khỏi Chiến Uyên, đi vào hư không vô tận
để tìm kiếm cơ hội, ý muốn tìm được phương pháp làm
cho thần hồn Vô Niệm kia thoát khỏi cơ thể mình, nhưng
mà, đến nay đều không có tin tức gì, không biết bây giờ
chị Vô Tình và chị Vô Niệm thế nào rồi?”
Diệp Mộ Cần có chút lo lắng.
Tô Minh gật đầu, ghi nhớ vào đáy lòng.
Đây là người phụ nữ của anh!
Mỗi người ai cũng không chịu thua kém, thậm chí là vĩ đại.
Cho nên, mỗi người đều có thể bùng nổ bản lĩnh của
mình, vạn năm trước, Đạm Đài Vô Tình có thiên phú võ
đạo cực kỳ tốt, sớm hay muộn cũng sẽ tiếp tục phi
thăng, đây vốn là điều đĩ nhiên.
Hy vọng có thể sớm ngày được gặp lại cô ấy.
“Những người khác thì sao?”, Tô Minh lại hỏi.
“Còn có chị Dung Băng, mấy năm nay, tốc độ tiến bộ
trên con đường của chị Dung Băng cũng cực kỳ đáng sợ,
cũng không thua kém em bao nhiêu, khoàng chừng ba
nghìn năm trước, chị Dung Băng đã đi đến một văn minh
chết có khoảng cách rất xa Chiến Uyên để rèn luyện”.
“Sau đó, trong văn minh chết đó, chị Dung Băng
chiếm được một cái truyền thừa võ đại, sau khi có được
truyền thừa, chị Dung Băng lại trở về Chiến Uyên, tốc độ
tiến bộ võ đạo cực kỳ đáng sợ, tiến triển cực nhanh”.
“Nhưng mà, có lẽ vì tốc độ tu luyện quá nhanh, nên
căn cơ có chút không ổn, hay có lẽ, truyền thừa kia có
vấn đề gì đó, khoàng một nghìn hai trăm năm trước, chị
Dung Băng tầu hòa nhập ma, suýt chút nữa đã bò mạng”.
“Cũng may, cuối cùng chị Vô Niệm ra tay, trợ giúp chị
Dung Băng trấn áp tâm ma, chị Dung Băng mới bào vệ
được tính mạng, sau đó, hao phí khoảng tầm trăm năm,
vết thương của chị Dung Băng mới khôi phục lại”.
“Sau khi vết thương khôi phục, chị Dung Băng nói,
chị ấy phải đi đến một nơi xa xôi khác để tìm kiếm một
nửa truyền thừa còn lại, thì ra cái truyền thừa mà chị ấy
tìm được không đẩy đừ”.
“Chị Dung Băng không muốn nói một nửa truyền thừa
khác ở nơi nào, dường như đó là một nơi vô cùng xa xôi,
cũng vô cùng nguy hiểm, có lẽ chị Dung Băng sợ hãi
không dám nói ra, sợ rằng sau này, chúng em hay anh Tô
sẽ đi tìm chị ấy mà gặp phải nguy hiểm.”
“Hơn nữa, trước khi chị Dung Băng rời khỏi Chiến
Uyên, chị ấy còn tự mình nhờ chị Vô Niệm dùng đại thần
thông xoá hết đi những dấu vết của chị ấy trong thời gian
sinh hoạt ở nhà họ Tô ở Chiến Uyên này, dưong như là sợ
hãi một ngày nào đó, nhà họ Tô Chiến Uyên sẽ vì chị ấy
mà dẫn đến tai hoạ ngập đầu”.
Diệp Mộ Cẩn tiếp tục nói, trong âm thanh tràn đầy sự
lo lắng.
Chị Dung Băng trong miệng cô ta chính là Ngư
Dung Băng.
Tô Minh trầm mặc.
Anh cũng có chút lo lắng.
Âm thầm ghi nhớ vào đáy lòng.
Xem ra, sau này, anh phải làm rất nhiều chuyện.
Đạm Đài Vô Tình, phải tìm được.
Ngư Dung Băng, cũng phải tìm được.
ngạo, nhưng mà bản chất cũng tốt lắm, thần hồn kia còn
chỉ dẫn cho em vài vấn đề mà em gặp phải trong võ đạo,
chỉ là tính cách lạnh như băng, lại vô cùng kiêu ngạo, mỗi
ngày đều tầy não chị Vô Tính, muốn khiến cho chị Vô
Tình rời khỏi anh, nói anh Tô không xứng với chị Vô Tình,
vân vân…”, Diệp Mộ Cần nhỏ giọng nói, âm thanh càng
ngày càng nhỏ đi.
“Thế Vô Tình chân chính thì sao? Cô ấy nghe lời thần
hồn kia sao? Hay là…”, Tô Minh hỏi, vấn đề này vô cùng
quan trọng, dù sao thì thần hồn kia cũng chưa từng tiếp
xúc với anh bao giờ, cho dù thần hồn đó có thái độ như
thế nào với anh, anh cũng không quan tâm, nhưng mà Vô
Tình chân chính, chính là người mà Tô Minh vô cùng
quen thuộc kia, nếu như cô ấy cũng thay lòng đổi dạ,
anh tuyệt đối sẽ không chút do dự mà trở thành ngưoi
qua đường với Đạm Đài Vô Tình, bản thân Tô Minh không
có ý định mặt nóng dán mông lạnh, tính cách này của
anh, từ trước đến nay vẫn luôn là như thế.
“Không có, chị Vô Tình vẫn luôn nhớ mong anh Tô,
mỗi lần chị Vô Niệm nói xấu anh Tô, chị Vô Tình đều vô
cùng tức giận, thậm chí, lúc mới đầu, vì anh Tô mà chị Vô
Tình từng muốn bóp chết thần hồn chị Vô Niệm, nhưng
mà chị Vô Niệm rất mạnh nên không thành công”.
“Hơn nữa, sau này, có một lần chị Vô Tình gặp phải
nguy hiểm, là chị Vô Niệm xuất hiện nắm trong tay toàn
cuộc, xem như là cứu mạng chị Vô Tình, lúc ấy, thái độ
của chị Vô Tình đối với chị Vô Niệm mới tốt hơn một
chút, nhưng cũng chi là một chút, về vấn để liên quan
đến anh Tô, chị Vô Tình một bước cũng không chịu
nhượng bộ”.
“Cũng là vì anh Tô nên cuối cùng chị Vô Tình mới
quyết định rời khỏi Chiến Uyên, đi vào hư không vô tận
để tìm kiếm cơ hội, ý muốn tìm được phương pháp làm
cho thần hồn Vô Niệm kia thoát khỏi cơ thể mình, nhưng
mà, đến nay đều không có tin tức gì, không biết bây giờ
chị Vô Tình và chị Vô Niệm thế nào rồi?”
Diệp Mộ Cần có chút lo lắng.
Tô Minh gật đầu, ghi nhớ vào đáy lòng.
Đây là người phụ nữ của anh!
Mỗi người ai cũng không chịu thua kém, thậm chí là vĩ đại.
Cho nên, mỗi người đều có thể bùng nổ bản lĩnh của
mình, vạn năm trước, Đạm Đài Vô Tình có thiên phú võ
đạo cực kỳ tốt, sớm hay muộn cũng sẽ tiếp tục phi
thăng, đây vốn là điều đĩ nhiên.
Hy vọng có thể sớm ngày được gặp lại cô ấy.
“Những người khác thì sao?”, Tô Minh lại hỏi.
“Còn có chị Dung Băng, mấy năm nay, tốc độ tiến bộ
trên con đường của chị Dung Băng cũng cực kỳ đáng sợ,
cũng không thua kém em bao nhiêu, khoàng chừng ba
nghìn năm trước, chị Dung Băng đã đi đến một văn minh
chết có khoảng cách rất xa Chiến Uyên để rèn luyện”.
“Sau đó, trong văn minh chết đó, chị Dung Băng
chiếm được một cái truyền thừa võ đại, sau khi có được
truyền thừa, chị Dung Băng lại trở về Chiến Uyên, tốc độ
tiến bộ võ đạo cực kỳ đáng sợ, tiến triển cực nhanh”.
“Nhưng mà, có lẽ vì tốc độ tu luyện quá nhanh, nên
căn cơ có chút không ổn, hay có lẽ, truyền thừa kia có
vấn đề gì đó, khoàng một nghìn hai trăm năm trước, chị
Dung Băng tầu hòa nhập ma, suýt chút nữa đã bò mạng”.
“Cũng may, cuối cùng chị Vô Niệm ra tay, trợ giúp chị
Dung Băng trấn áp tâm ma, chị Dung Băng mới bào vệ
được tính mạng, sau đó, hao phí khoảng tầm trăm năm,
vết thương của chị Dung Băng mới khôi phục lại”.
“Sau khi vết thương khôi phục, chị Dung Băng nói,
chị ấy phải đi đến một nơi xa xôi khác để tìm kiếm một
nửa truyền thừa còn lại, thì ra cái truyền thừa mà chị ấy
tìm được không đẩy đừ”.
“Chị Dung Băng không muốn nói một nửa truyền thừa
khác ở nơi nào, dường như đó là một nơi vô cùng xa xôi,
cũng vô cùng nguy hiểm, có lẽ chị Dung Băng sợ hãi
không dám nói ra, sợ rằng sau này, chúng em hay anh Tô
sẽ đi tìm chị ấy mà gặp phải nguy hiểm.”
“Hơn nữa, trước khi chị Dung Băng rời khỏi Chiến
Uyên, chị ấy còn tự mình nhờ chị Vô Niệm dùng đại thần
thông xoá hết đi những dấu vết của chị ấy trong thời gian
sinh hoạt ở nhà họ Tô ở Chiến Uyên này, dưong như là sợ
hãi một ngày nào đó, nhà họ Tô Chiến Uyên sẽ vì chị ấy
mà dẫn đến tai hoạ ngập đầu”.
Diệp Mộ Cẩn tiếp tục nói, trong âm thanh tràn đầy sự
lo lắng.
Chị Dung Băng trong miệng cô ta chính là Ngư
Dung Băng.
Tô Minh trầm mặc.
Anh cũng có chút lo lắng.
Âm thầm ghi nhớ vào đáy lòng.
Xem ra, sau này, anh phải làm rất nhiều chuyện.
Đạm Đài Vô Tình, phải tìm được.
Ngư Dung Băng, cũng phải tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.