Chương 2291
Tô Minh
18/01/2022
Nhưng mà.
Điều kỳ lạ là mãi đến sau khi thân thể của Tô Minh
chuyển động một vòng, tháo hết bày cái bong bóng
nước kia xuống xong, về tới vị trí của ba người Diễm
Huyền Kình, Diệp Mộ Cần và Mạc Thanh Nhạn, từ đầu
đến cuối, anh không hề gặp phải nguy hiểm hay bị bất
kỳ thứ gì tấn công cả.
Vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, dù cho cái Bào các này chưa từng
thay đổi nhưng trong ký ức của Diễm Huyền Kình về Bảo
các, vào khoảnh khắc mà những thứ pháp bảo quý giá ở
đây bị người ngoài chạm đến thì bọn họ sẽ bị các cơ
quan công kích, thế mà bây giờ…
Từ đầu đến cuối, không hề có một chút nguy
hiểm nào.
“Thật là kỳ lạ”, Diễm Huyền Kình nhịn không đưoc
mà tự nói nhỏ, loại cảm giác mọi việc đều thuận lợi này
thật đáng sợ, làm cho người ta không thể nào yên tâm nổi.
“Sư tôn, quyền bí quyết võ đạo này, thế mà lại là một
loại thần thông, hơn nữa, nó còn được gọi là Kiếm
Thông Hoàng Quyền”, Tô Minh nhịn không đưoc mà nói.
“Còn có chiếc áo giáp này, hình như.. hình như…
hình như là được tạo thành từ những cái xương hàm,
cả chiếc áo giáp hình như có khoảng chín trăm chín mươi
chín khối xương hàm, không chỉ có như vậy, mỗi vị chủ
nhân của những cái xương hàm này, nếu như con đoán
không sai thì thực lực của bọn họ có thể đã đạt tới
những cành giới phía trên của cành giới Tru, sợ rằng cấp
bậc của chiếc áo giáp này còn cao hơn cả những gì mà
chúng ta đã dự đoán, tên của chiếc áo giáp này là áo
giáp Hoàng Tuyền”.
“Còn cái mầm cây này, nếu con không nhìn nhầm thì
nó vô cùng giống với mầm hoa Hoàng Tuyền được miêu
tả trong một vài quyền sách thần thoại cổ xưa”.
“Còn có thanh kiếm này nữa, đẳng cấp của thanh
kiếm cũng cực kỳ cao, hơn nữa sát khí của thanh kiếm
còn dày đặc đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu như
không phải bởi vì tôi có được sinh mệnh lực vô cùng vô
tận dùng để ngăn càn, nếu là những người khác thì ngay
trong khoảnh khắc bắt lấy thanh kiếm này, cho dù thực
lực của hắn mạnh gấp tôi bây giờ mười ngàn lần, chì sợ
cũng sẽ bị sát khí giết chết, nếu như sát khí bên trong
thanh kiếm này hoàn toàn bị thà ra ngoài, chôn vùi hàng
trăm hàng ngàn văn minh cấp tám cũng không phải là vấn
đề, nếu sát khí bên trong kiếm này hình thành, chỉ sợ sẽ
nhuốm máu tươi hàng tỷ sinh linh. Kiếm này tên là kiếm
Hoàng Tuyền”.
“Kiếm Thông Hoàng Tuyền”? Hoa Hoàng Tuyền? Kiếm
Hoàng Tuyền? Áo giáp Hoàng Tuyền?”, Diễm Huyền Kình
mở to hai mắt ra, có chút ngơ ngác.
Mà Mạc Thanh Nhạn và Diệp Mộ Cần thì đều trẩm
mặc, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên bọn họ đều hơi
sợ hãi.
“Chủ nhân, cái này.. cái này..”, lúc này, Huyển Võ Tiên
Quy run run rầy rẩy mở miệng: “Chẳng lẽ đây là do chủ
nhân Hoàng Tuyền trong truyền thuyết để lại?”
“Chủ nhân Hoàng Tuyền?”, Tô Minh vội vàng hỏi: “Lão
quy, cần thận nói về những gì mà mi biết đi”.
“Năm đó lão quy chì nghe nói qua về một chút bí ẩn
có liên quan đến nền văn minh cấp chín, nghe nói bên
trong nền văn minh cấp chín có tứ đại văn minh mạnh
nhất, theo thứ tự là Tạo Hóa, Thời Gian, Không Gian, Luân
Hồi. Chúng đều có chủ nhân, lần lượt tên là chủ nhân Tạo Hóa, chủ nhân Thời Gian, chủ nhân Không Gian, chủ nhân
Luân Hồi. Mà ngoài Tứ Đại Văn Minh mạnh nhất này, bên
trong nền văn minh cấp chín còn có một số thứ gần với Tứ
Đại Văn Minh, ví dụ như nền văn minh Hoàng Tuyền, nền
văn minh Lôi vân vân. Lão quy nhớ loáng thoáng vào mấy
tỷ năm trước lúc còn rất trẻ đã từng nghe một vị nhân vật
lớn nhắc qua về chủ nhân Hoàng Tuyền có bốn món pháp
bảo, chính là hoa Hoàng Tuyền, kiếm Hoàng Tuyền, áo
giáp Hoàng Tuyền và kiếm đạo thần thông Kiếm Thông
Hoàng Tuyền”, Huyền Võ Tiên Quy sâu xa nói, trong giọng
nói tràn đẩy sự kính sợ đối với chủ nhân Hoàng Tuyền
trong truyền thuyết.
Điều kỳ lạ là mãi đến sau khi thân thể của Tô Minh
chuyển động một vòng, tháo hết bày cái bong bóng
nước kia xuống xong, về tới vị trí của ba người Diễm
Huyền Kình, Diệp Mộ Cần và Mạc Thanh Nhạn, từ đầu
đến cuối, anh không hề gặp phải nguy hiểm hay bị bất
kỳ thứ gì tấn công cả.
Vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, dù cho cái Bào các này chưa từng
thay đổi nhưng trong ký ức của Diễm Huyền Kình về Bảo
các, vào khoảnh khắc mà những thứ pháp bảo quý giá ở
đây bị người ngoài chạm đến thì bọn họ sẽ bị các cơ
quan công kích, thế mà bây giờ…
Từ đầu đến cuối, không hề có một chút nguy
hiểm nào.
“Thật là kỳ lạ”, Diễm Huyền Kình nhịn không đưoc
mà tự nói nhỏ, loại cảm giác mọi việc đều thuận lợi này
thật đáng sợ, làm cho người ta không thể nào yên tâm nổi.
“Sư tôn, quyền bí quyết võ đạo này, thế mà lại là một
loại thần thông, hơn nữa, nó còn được gọi là Kiếm
Thông Hoàng Quyền”, Tô Minh nhịn không đưoc mà nói.
“Còn có chiếc áo giáp này, hình như.. hình như…
hình như là được tạo thành từ những cái xương hàm,
cả chiếc áo giáp hình như có khoảng chín trăm chín mươi
chín khối xương hàm, không chỉ có như vậy, mỗi vị chủ
nhân của những cái xương hàm này, nếu như con đoán
không sai thì thực lực của bọn họ có thể đã đạt tới
những cành giới phía trên của cành giới Tru, sợ rằng cấp
bậc của chiếc áo giáp này còn cao hơn cả những gì mà
chúng ta đã dự đoán, tên của chiếc áo giáp này là áo
giáp Hoàng Tuyền”.
“Còn cái mầm cây này, nếu con không nhìn nhầm thì
nó vô cùng giống với mầm hoa Hoàng Tuyền được miêu
tả trong một vài quyền sách thần thoại cổ xưa”.
“Còn có thanh kiếm này nữa, đẳng cấp của thanh
kiếm cũng cực kỳ cao, hơn nữa sát khí của thanh kiếm
còn dày đặc đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu như
không phải bởi vì tôi có được sinh mệnh lực vô cùng vô
tận dùng để ngăn càn, nếu là những người khác thì ngay
trong khoảnh khắc bắt lấy thanh kiếm này, cho dù thực
lực của hắn mạnh gấp tôi bây giờ mười ngàn lần, chì sợ
cũng sẽ bị sát khí giết chết, nếu như sát khí bên trong
thanh kiếm này hoàn toàn bị thà ra ngoài, chôn vùi hàng
trăm hàng ngàn văn minh cấp tám cũng không phải là vấn
đề, nếu sát khí bên trong kiếm này hình thành, chỉ sợ sẽ
nhuốm máu tươi hàng tỷ sinh linh. Kiếm này tên là kiếm
Hoàng Tuyền”.
“Kiếm Thông Hoàng Tuyền”? Hoa Hoàng Tuyền? Kiếm
Hoàng Tuyền? Áo giáp Hoàng Tuyền?”, Diễm Huyền Kình
mở to hai mắt ra, có chút ngơ ngác.
Mà Mạc Thanh Nhạn và Diệp Mộ Cần thì đều trẩm
mặc, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên bọn họ đều hơi
sợ hãi.
“Chủ nhân, cái này.. cái này..”, lúc này, Huyển Võ Tiên
Quy run run rầy rẩy mở miệng: “Chẳng lẽ đây là do chủ
nhân Hoàng Tuyền trong truyền thuyết để lại?”
“Chủ nhân Hoàng Tuyền?”, Tô Minh vội vàng hỏi: “Lão
quy, cần thận nói về những gì mà mi biết đi”.
“Năm đó lão quy chì nghe nói qua về một chút bí ẩn
có liên quan đến nền văn minh cấp chín, nghe nói bên
trong nền văn minh cấp chín có tứ đại văn minh mạnh
nhất, theo thứ tự là Tạo Hóa, Thời Gian, Không Gian, Luân
Hồi. Chúng đều có chủ nhân, lần lượt tên là chủ nhân Tạo Hóa, chủ nhân Thời Gian, chủ nhân Không Gian, chủ nhân
Luân Hồi. Mà ngoài Tứ Đại Văn Minh mạnh nhất này, bên
trong nền văn minh cấp chín còn có một số thứ gần với Tứ
Đại Văn Minh, ví dụ như nền văn minh Hoàng Tuyền, nền
văn minh Lôi vân vân. Lão quy nhớ loáng thoáng vào mấy
tỷ năm trước lúc còn rất trẻ đã từng nghe một vị nhân vật
lớn nhắc qua về chủ nhân Hoàng Tuyền có bốn món pháp
bảo, chính là hoa Hoàng Tuyền, kiếm Hoàng Tuyền, áo
giáp Hoàng Tuyền và kiếm đạo thần thông Kiếm Thông
Hoàng Tuyền”, Huyền Võ Tiên Quy sâu xa nói, trong giọng
nói tràn đẩy sự kính sợ đối với chủ nhân Hoàng Tuyền
trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.