Chương 2292
Tô Minh
18/01/2022
Vừa nói xong.
Chính lúc này.
Diệp Mộ Cần đột nhiên nói: “Mau nhìn, kia.. cái cây
kia hình như đang chìm xuống!”
Tô Minh vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy ở trước mắt, đủ loại núi đá xung quanh rễ cây
đại thụ cành lá um tùm kia đang biến mất một cách quỷ
di, xung quanh rễ cây lại có nước màu máu tụ tập.
Nước màu máu kia cứ như là suối máu.
Nước máu nổi lên ọc ọc ọc ọc giống như muốn
sôi trào.
Mà cây đại thụ khổng lồ kia đang chậm rãi biến thành
màu máu.
Dần dà, nó bị nước suối màu máu nuốt chừng lấy từng
chút từng chút một.
“Nước Hoàng Tuyền! Chủ nhân, cái này.. đây chắc
chắn là do chủ nhân Hoàng Tuyền để lại, mà cái cây to
này, nếu không đoán sai thì nó chính là cây Hoàng Tuyền
có thể thông tới Hoàng Tuyền Địa Phù trong truyền
thuyết!”, giọng nói của Huyển Võ Tiên Quy cũng lớn rồi
một chút.
Sắc mặt Tô Minh âm trầm, nếu nói không thấp thòm
là giả.
Chủ nhân Hoàng Tuyền, cho dù kém Thiên Nữ thời kỳ
đình cao một chút, nhưng tuyệt đối cũng không kém hơn
quá nhiều.
Dù sao mọi chuyện đã xảy ra rồi.
Lấy bốn món pháp bào mang tính tiêu chí của chủ
nhân Hoàng Tuyền, hiển nhiên đã có quan hệ rất lớn với
nhân quà của chủ nhân Hoàng Tuyền.
Rốt cuộc là chuyện tốt? Hay là chuyện xấu?
Tô Minh không nói chính xác được, nhưng nhất định
sẽ vô cùng phiền phức.
Thật lâu sau.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến mất.
“Mộ Cần, cho em này”, Tô Minh đưa tinh huyết của
Cửu Vĩ Tổ Hoàng cho Diệp Mộ Cần.
Mình thì nhận lấy Tinh Thần Kim.
Còn thừa lại một tấm gương.
“Nhìn có vè tấm gương này cũng không phải vật bản
mệnh của chủ nhân Hoàng Tuyền, nhưng cũng không tệ
lắm, đẳng cấp của tấm gương này vẫn rất cao, nếu như
luyện hóa nó thì chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ lớn”, Tô
Minh vuốt ve tấm gương nhỏ xinh xắn trong tay rồi đưa
cho Mạc Thanh Nhạn: “Thanh Nhạn, cho em này, kiểu
dáng của tấm gương này là của con gái, rất thích hợp với
em”.
Như thế.
Chỉ còn lại tứ bảo Hoàng Tuyền.
“Sư tôn, ngoài tứ bảo Hoàng Tuyền thì chỉ còn lại ba
món pháp bảo, vừa lúc ba người bọn con mỗi người một
món rồi, ha ha, sư tôn, người không lấy được cái gì rồi”, Tô
Minh không nhịn được trêu ghẹo: “Sư tôn đi chuyến này
về tay không rồi”.
Vì không cần lá mặt lá trái gì với sư tôn cho nên cũng
không cần giả vờ khách khí.
Tình nghĩa ghi tạc ở đáy lòng là được.
“Lão già đây chì cảm thấy hứng thú với mấy thứ liên
quan đến lừa thôi, những cái khác đều vô dụng với ta”,
Diễm Huyền Kình tùy ý nói, hừ một tiếng, xấu xa nói: “Lúc
đầu, lão già đây chì muốn giao tất cả kho báu vật này cho
con, lão già đây chỉ có mỗi một đồ nhi là con thôi, không
cho con thì cho ai?”
Ông ta đã chuẩn bị ở lại tầng Chúng Sinh các cả một
đời rồi, mà sau này ba người Tô Minh lại muốn đi đến
những nền văn minh thứ tầng 8 hơn. Ông ta không cần
cái gì, nhưng ba người Tô Minh nhất định sẽ cần.
Huống chi võ đạo của ông ta đã tới giới hạn, đây là
hạn chế của thiên phú bàn thân, nếu muốn tiếp tục đi nữa
thì chỉ có thể thu hoạch trên thuộc tính Hòa thôi.
Cho nên trong bảy món pháp bảo thật sự là không có
một món nào mà ông ta có thể dùng được, cho dù có cho
ông ta cũng không có tác dụng gì.
“Sư tôn, con nhớ kỹ pháp bào thuộc tính Hòa rồi,
người đợi tin tức tốt của con đi”, Tô Minh cam kết: “Chờ
con lấy được đồ tốt thuộc tính Hỏa, đến lúc đó con sẽ
cầm tới hiểu kính người”.
Về phần tứ bảo Hoàng Tuyền này, Tô Minh cũng không hỏi gì
mà trực tiếp thu vào trong nhẫn trong không gian của anh.
Chính lúc này.
Diệp Mộ Cần đột nhiên nói: “Mau nhìn, kia.. cái cây
kia hình như đang chìm xuống!”
Tô Minh vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy ở trước mắt, đủ loại núi đá xung quanh rễ cây
đại thụ cành lá um tùm kia đang biến mất một cách quỷ
di, xung quanh rễ cây lại có nước màu máu tụ tập.
Nước màu máu kia cứ như là suối máu.
Nước máu nổi lên ọc ọc ọc ọc giống như muốn
sôi trào.
Mà cây đại thụ khổng lồ kia đang chậm rãi biến thành
màu máu.
Dần dà, nó bị nước suối màu máu nuốt chừng lấy từng
chút từng chút một.
“Nước Hoàng Tuyền! Chủ nhân, cái này.. đây chắc
chắn là do chủ nhân Hoàng Tuyền để lại, mà cái cây to
này, nếu không đoán sai thì nó chính là cây Hoàng Tuyền
có thể thông tới Hoàng Tuyền Địa Phù trong truyền
thuyết!”, giọng nói của Huyển Võ Tiên Quy cũng lớn rồi
một chút.
Sắc mặt Tô Minh âm trầm, nếu nói không thấp thòm
là giả.
Chủ nhân Hoàng Tuyền, cho dù kém Thiên Nữ thời kỳ
đình cao một chút, nhưng tuyệt đối cũng không kém hơn
quá nhiều.
Dù sao mọi chuyện đã xảy ra rồi.
Lấy bốn món pháp bào mang tính tiêu chí của chủ
nhân Hoàng Tuyền, hiển nhiên đã có quan hệ rất lớn với
nhân quà của chủ nhân Hoàng Tuyền.
Rốt cuộc là chuyện tốt? Hay là chuyện xấu?
Tô Minh không nói chính xác được, nhưng nhất định
sẽ vô cùng phiền phức.
Thật lâu sau.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến mất.
“Mộ Cần, cho em này”, Tô Minh đưa tinh huyết của
Cửu Vĩ Tổ Hoàng cho Diệp Mộ Cần.
Mình thì nhận lấy Tinh Thần Kim.
Còn thừa lại một tấm gương.
“Nhìn có vè tấm gương này cũng không phải vật bản
mệnh của chủ nhân Hoàng Tuyền, nhưng cũng không tệ
lắm, đẳng cấp của tấm gương này vẫn rất cao, nếu như
luyện hóa nó thì chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ lớn”, Tô
Minh vuốt ve tấm gương nhỏ xinh xắn trong tay rồi đưa
cho Mạc Thanh Nhạn: “Thanh Nhạn, cho em này, kiểu
dáng của tấm gương này là của con gái, rất thích hợp với
em”.
Như thế.
Chỉ còn lại tứ bảo Hoàng Tuyền.
“Sư tôn, ngoài tứ bảo Hoàng Tuyền thì chỉ còn lại ba
món pháp bảo, vừa lúc ba người bọn con mỗi người một
món rồi, ha ha, sư tôn, người không lấy được cái gì rồi”, Tô
Minh không nhịn được trêu ghẹo: “Sư tôn đi chuyến này
về tay không rồi”.
Vì không cần lá mặt lá trái gì với sư tôn cho nên cũng
không cần giả vờ khách khí.
Tình nghĩa ghi tạc ở đáy lòng là được.
“Lão già đây chì cảm thấy hứng thú với mấy thứ liên
quan đến lừa thôi, những cái khác đều vô dụng với ta”,
Diễm Huyền Kình tùy ý nói, hừ một tiếng, xấu xa nói: “Lúc
đầu, lão già đây chì muốn giao tất cả kho báu vật này cho
con, lão già đây chỉ có mỗi một đồ nhi là con thôi, không
cho con thì cho ai?”
Ông ta đã chuẩn bị ở lại tầng Chúng Sinh các cả một
đời rồi, mà sau này ba người Tô Minh lại muốn đi đến
những nền văn minh thứ tầng 8 hơn. Ông ta không cần
cái gì, nhưng ba người Tô Minh nhất định sẽ cần.
Huống chi võ đạo của ông ta đã tới giới hạn, đây là
hạn chế của thiên phú bàn thân, nếu muốn tiếp tục đi nữa
thì chỉ có thể thu hoạch trên thuộc tính Hòa thôi.
Cho nên trong bảy món pháp bảo thật sự là không có
một món nào mà ông ta có thể dùng được, cho dù có cho
ông ta cũng không có tác dụng gì.
“Sư tôn, con nhớ kỹ pháp bào thuộc tính Hòa rồi,
người đợi tin tức tốt của con đi”, Tô Minh cam kết: “Chờ
con lấy được đồ tốt thuộc tính Hỏa, đến lúc đó con sẽ
cầm tới hiểu kính người”.
Về phần tứ bảo Hoàng Tuyền này, Tô Minh cũng không hỏi gì
mà trực tiếp thu vào trong nhẫn trong không gian của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.