Chương 2316
Tô Minh
23/01/2022
Thế nhưng.
Ông ta vừa nói xong những lời này, tiếng cười của
Vương Kiếm Hiện cũng dứt.
Đột nhiên.
“Buồn cười lắm sao?”, một giọng nói trẩm bổng đột
nhiên vang lên giữa không gian, mọi người vô thức nhìn
về phía giữa không trung, chi thấy một khe hở không
gian đang dễ dàng bị xé ra.
Một bóng người bước trên hư không bước xuống.
Là một người đàn ông, mặc áo gấm màu xanh xám,
tóc dài buộc lên, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẩm,
một tay chắp sau lưng, tay còn lại cầm một thanh
kiếm, đứng giữa không trung như kiếm tiên. Đôi mắt
sâu thằm lạnh lùng không có chút cảm xúc nào nhìn
xuống phía dưới, không thèm liec nhìn người khác, cực
kỳ kiêu ngạo.
Cuối cùng ánh mắt đó nhìn về phía Cốc Ngưng Băng: “Ngưng Băng, xin lỗi, anh đến muộn”.
“Thần Diệu Vương.. Giọng nói của Cốc Ngưng
Băng hơi run rầy, là vì cô ta đang kích động, cảm động,
sau đó, nở nụ cười tươi như hoa, như hoa băng đang
nở rộ, cô ta đứng thằng lưng ưon ngực, khóe miệng
nhếch lên, lộ ra về vui tươi.
Sau đó, bóng dáng của Thần Diệu Vương lóe lên
một cái là đã đứng ngay bên cạnh Cốc Ngưng Băng.
Thần Diệu Vương lạnh lùng nhìn Vương Kiếm Hiện:
“Cậu đây cũng muốn theo đuổi Cốc Ngưng Băng, cậu
đây thật sự thấy mình không hề kém cạnh ai, ông thấy
sao?”
Vương Kiếm Hiện im lặng, sắc mặt tái nhợt đi, thậm
chí còn không dám nhìn thằng về phía Vương Kiếm
Hiện. Mặc dù trong lòng ông ta vẫn nghĩ như cũ, dù
người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt không
thể so sánh với Tô Minh, nhưng đối phương lại là cành giới Tru Thần thật sự.
Đúng thế!
Cảnh giới Tru Thần.
Thần Diệu Vương chính là cành giới Tru Thần
tầng một.
Cảnh giới này khá kinh khùng, cho dù hiện giờ Thần
Diệu Vương cũng mới hơn mấy triệu tuổi, gần mười
triệu tuổi nhưng vẫn thuộc thế hệ trẻ, hơn nữa còn là
người khá trẻ tuổi trong thế hệ đó, hắn là cành giới Tru
Thần trong thế hệ trė. Dù ở nển văn minh cấp tám,
cũng được tính là nhân tài hiếm có.
Huống chi, tầng một cành giới Tru Thẩn của Thần
Diệu Vương này cũng chỉ là một cảnh giới,
còn thêm mấy con át chủ bài thì sức chiến đầu chân chính của
hắn cũng đạt tới cảnh giới Tru Thần tầng ba.
Bị một cường giả cấp bậc quái vật – tầng một cảnh
giới Tru Thần ghim, bây giờ Vương Kiếm Hiện còn có
thể đứng được đã được coi là tổ chất tâm lý rất mạnh rồi.
“Một vùng đất nhãi nhép mà Ngưng Băng chịu quay
về thì đã là coi trọng các người lắm rồi, ha ha.. Lại còn
thấy bất mãn với cô ấy nữa chứ? Một đàn kiến không biết
tốt xấu”, Thần Diệu Vương chớp mắt một cái, hừ lạnh một
tiếng nói với giọng khinh bì.
Ông ta vừa nói xong những lời này, tiếng cười của
Vương Kiếm Hiện cũng dứt.
Đột nhiên.
“Buồn cười lắm sao?”, một giọng nói trẩm bổng đột
nhiên vang lên giữa không gian, mọi người vô thức nhìn
về phía giữa không trung, chi thấy một khe hở không
gian đang dễ dàng bị xé ra.
Một bóng người bước trên hư không bước xuống.
Là một người đàn ông, mặc áo gấm màu xanh xám,
tóc dài buộc lên, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẩm,
một tay chắp sau lưng, tay còn lại cầm một thanh
kiếm, đứng giữa không trung như kiếm tiên. Đôi mắt
sâu thằm lạnh lùng không có chút cảm xúc nào nhìn
xuống phía dưới, không thèm liec nhìn người khác, cực
kỳ kiêu ngạo.
Cuối cùng ánh mắt đó nhìn về phía Cốc Ngưng Băng: “Ngưng Băng, xin lỗi, anh đến muộn”.
“Thần Diệu Vương.. Giọng nói của Cốc Ngưng
Băng hơi run rầy, là vì cô ta đang kích động, cảm động,
sau đó, nở nụ cười tươi như hoa, như hoa băng đang
nở rộ, cô ta đứng thằng lưng ưon ngực, khóe miệng
nhếch lên, lộ ra về vui tươi.
Sau đó, bóng dáng của Thần Diệu Vương lóe lên
một cái là đã đứng ngay bên cạnh Cốc Ngưng Băng.
Thần Diệu Vương lạnh lùng nhìn Vương Kiếm Hiện:
“Cậu đây cũng muốn theo đuổi Cốc Ngưng Băng, cậu
đây thật sự thấy mình không hề kém cạnh ai, ông thấy
sao?”
Vương Kiếm Hiện im lặng, sắc mặt tái nhợt đi, thậm
chí còn không dám nhìn thằng về phía Vương Kiếm
Hiện. Mặc dù trong lòng ông ta vẫn nghĩ như cũ, dù
người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt không
thể so sánh với Tô Minh, nhưng đối phương lại là cành giới Tru Thần thật sự.
Đúng thế!
Cảnh giới Tru Thần.
Thần Diệu Vương chính là cành giới Tru Thần
tầng một.
Cảnh giới này khá kinh khùng, cho dù hiện giờ Thần
Diệu Vương cũng mới hơn mấy triệu tuổi, gần mười
triệu tuổi nhưng vẫn thuộc thế hệ trẻ, hơn nữa còn là
người khá trẻ tuổi trong thế hệ đó, hắn là cành giới Tru
Thần trong thế hệ trė. Dù ở nển văn minh cấp tám,
cũng được tính là nhân tài hiếm có.
Huống chi, tầng một cành giới Tru Thẩn của Thần
Diệu Vương này cũng chỉ là một cảnh giới,
còn thêm mấy con át chủ bài thì sức chiến đầu chân chính của
hắn cũng đạt tới cảnh giới Tru Thần tầng ba.
Bị một cường giả cấp bậc quái vật – tầng một cảnh
giới Tru Thần ghim, bây giờ Vương Kiếm Hiện còn có
thể đứng được đã được coi là tổ chất tâm lý rất mạnh rồi.
“Một vùng đất nhãi nhép mà Ngưng Băng chịu quay
về thì đã là coi trọng các người lắm rồi, ha ha.. Lại còn
thấy bất mãn với cô ấy nữa chứ? Một đàn kiến không biết
tốt xấu”, Thần Diệu Vương chớp mắt một cái, hừ lạnh một
tiếng nói với giọng khinh bì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.