Chương 2317
Tô Minh
23/01/2022
Thần Diệu Vương vô cùng kiêu ngạo, ở nền văn minh
Hàn Uyên hắn luôn coi trời bằng vui, chứ đừng nói là ở
Cực Kiếm các.
Hơn nữa hắn cũng rõ lúc này hắn lên tiếng chế giễu,
không những không khiến Cốc Ngưng Băng ghét mình
mà còn đang bảo vệ cô ta. Điều này sẽ xúc tiến mối quan
hệ của hai người hơn nữa.
Hắn đã cảm nhận được ánh mắt Cốc Ngưng Băng
nhìn mình cũng ấm áp nhẹ nhàng hơn.
Điều này là điều mà trước đây hắn chưa từng dám
nghĩ đến.
“Người anh em! Chi bằng đấu một ván nhì?”, một giây
sau Thần Diệu Vương nhìn Tô Minh, nói.
Nói năng thoạt nghe rất khách khí nhưng đủ thấy vẻ
thâm thúy.
Đó là ra lệnh!
Mặc dù hắn và Tô Minh không thù không oán, hơn nữa
Tô Minh mới chỉ 100.00 tuổi, còn hắn sắp 10 triệu rồi. Thế
nên chỉ cần Tô Minh đồng ý, kể cả hắn có nương tay thì
đối phương không chết cũng bị thương, chắc chắn là
không thể trụ nổi.
Nhưng để lấy lòng Cốc Ngưng Băng thì cũng chỉ có thể khiến người trẻ tuổi như Tô Minh phải chịu thiệt chút
thôi.
Hắn xuất hiện kịp thời chẳng phải vì muốn Cốc Ngưng
Băng lấy lại thể diện, trút được nỗi hận và tát vào tất cả
mọi người sao?
Từ sâu thằm trong tim Thần Diệu Vương thấy kích
động. Hắn có dự cảm rằng, chỉ cần mình làm được thì
khéo sau hôm nay Cốc Ngưng Băng sẽ đồng ý làm người
phụ nữ của mình chăng?
Quyết đấu?
Thần Diệu Vương định quyết đấu với Tô Minh?
Rất nhiều người của Cực Kiếm các có mặt ở đây mặc
dù khiếp sợ Thần Diệu Vương, vì dù sao hắn cũng ở cành
giới Tru Thần trong truyền thuyết nhưng họ vẫn cảm thấy
phẫn nộ. Ai nấy đều cố lấy dũng khí nhìn chằm chằm vào
Thần Diệu Vương, hận nỗi không thể liều mạng với hắn.
Đúng là vô liêm sì!
Tô Minh mới 100.00 tuổi, còn Thần Diệu Vương sắp 10
triệu tuổi rồi mà định quyết đấu?
Có giỏi thì đợi Tô Minh tu luyện thêm mấy triệu năm,
mấy chục triệu năm nữa xem?
Chỉ nói riêng thiên phú võ đạo thì hắn còn không xứng
xách giày cho Tô Minh nữa!
Trên thực tế, Thần Diệu Vưong làm sao không biết
điều đó nhưng ở đây chỉ nhìn thực lực, không nhìn thiên
phú võ đạo, chằng phải thế sao?
Ngộ nhỡ trong lúc bất cần mình giết chết yêu nghiệt
siêu cấp 100.00 tuổi này thì cũng chỉ có thể nói là mình
‘bất cần’ thôi, đúng không?
Ai có thể ngờ, một người thoạt nhìn có khí chất cao
quý và phong thái phi phàm như Thần Diệu Vương mà
trong lòng lại dấy lên sát ý như thế. Hơn nữa còn là sát ý
đố kỵ.
Cũng không còn cách nào khác, chỉ trách Tô Minh
mới 100.00 tuổi lại yêu nghiệt đến vậy, không đố kỵ
không được.
“Không rành! Anh muốn gái đồ thì chịu khó đi tán đi,
việc gì phải lấy tôi làm bàn đạp?”, Tô Minh nhìn chằm
chằm vào Thần Diệu Vương, nói.
Hàn Uyên hắn luôn coi trời bằng vui, chứ đừng nói là ở
Cực Kiếm các.
Hơn nữa hắn cũng rõ lúc này hắn lên tiếng chế giễu,
không những không khiến Cốc Ngưng Băng ghét mình
mà còn đang bảo vệ cô ta. Điều này sẽ xúc tiến mối quan
hệ của hai người hơn nữa.
Hắn đã cảm nhận được ánh mắt Cốc Ngưng Băng
nhìn mình cũng ấm áp nhẹ nhàng hơn.
Điều này là điều mà trước đây hắn chưa từng dám
nghĩ đến.
“Người anh em! Chi bằng đấu một ván nhì?”, một giây
sau Thần Diệu Vương nhìn Tô Minh, nói.
Nói năng thoạt nghe rất khách khí nhưng đủ thấy vẻ
thâm thúy.
Đó là ra lệnh!
Mặc dù hắn và Tô Minh không thù không oán, hơn nữa
Tô Minh mới chỉ 100.00 tuổi, còn hắn sắp 10 triệu rồi. Thế
nên chỉ cần Tô Minh đồng ý, kể cả hắn có nương tay thì
đối phương không chết cũng bị thương, chắc chắn là
không thể trụ nổi.
Nhưng để lấy lòng Cốc Ngưng Băng thì cũng chỉ có thể khiến người trẻ tuổi như Tô Minh phải chịu thiệt chút
thôi.
Hắn xuất hiện kịp thời chẳng phải vì muốn Cốc Ngưng
Băng lấy lại thể diện, trút được nỗi hận và tát vào tất cả
mọi người sao?
Từ sâu thằm trong tim Thần Diệu Vương thấy kích
động. Hắn có dự cảm rằng, chỉ cần mình làm được thì
khéo sau hôm nay Cốc Ngưng Băng sẽ đồng ý làm người
phụ nữ của mình chăng?
Quyết đấu?
Thần Diệu Vương định quyết đấu với Tô Minh?
Rất nhiều người của Cực Kiếm các có mặt ở đây mặc
dù khiếp sợ Thần Diệu Vương, vì dù sao hắn cũng ở cành
giới Tru Thần trong truyền thuyết nhưng họ vẫn cảm thấy
phẫn nộ. Ai nấy đều cố lấy dũng khí nhìn chằm chằm vào
Thần Diệu Vương, hận nỗi không thể liều mạng với hắn.
Đúng là vô liêm sì!
Tô Minh mới 100.00 tuổi, còn Thần Diệu Vương sắp 10
triệu tuổi rồi mà định quyết đấu?
Có giỏi thì đợi Tô Minh tu luyện thêm mấy triệu năm,
mấy chục triệu năm nữa xem?
Chỉ nói riêng thiên phú võ đạo thì hắn còn không xứng
xách giày cho Tô Minh nữa!
Trên thực tế, Thần Diệu Vưong làm sao không biết
điều đó nhưng ở đây chỉ nhìn thực lực, không nhìn thiên
phú võ đạo, chằng phải thế sao?
Ngộ nhỡ trong lúc bất cần mình giết chết yêu nghiệt
siêu cấp 100.00 tuổi này thì cũng chỉ có thể nói là mình
‘bất cần’ thôi, đúng không?
Ai có thể ngờ, một người thoạt nhìn có khí chất cao
quý và phong thái phi phàm như Thần Diệu Vương mà
trong lòng lại dấy lên sát ý như thế. Hơn nữa còn là sát ý
đố kỵ.
Cũng không còn cách nào khác, chỉ trách Tô Minh
mới 100.00 tuổi lại yêu nghiệt đến vậy, không đố kỵ
không được.
“Không rành! Anh muốn gái đồ thì chịu khó đi tán đi,
việc gì phải lấy tôi làm bàn đạp?”, Tô Minh nhìn chằm
chằm vào Thần Diệu Vương, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.