Chương 2387
Tô Minh
23/01/2022
“Càm ơn”, Tô Minh nhìn dưoc nữ một cái thật sâu nói:
“Tôi nợ cô một mạng, trong khoảng thời gian tôi lưu lại
nền văn minh Hàn Uyên sau này, bất kỳ điều gì cô muốn,
thứ cô cần, tôi đều có thể thòa mãn cho cô, cũng coi như
báo đáp cô”.
Tô Minh là thực sự nghiêm túc.
Anh thực sự nợ cô ấy một mạng.
“Không cần, tiếp theo anh chỉ cần thành thực làm
người thừ thuốc cho bổn dược nữ là được”, dược nữ thờ ở
đáp với giọng điệu lạnh băng, không có bất kỳ cảm xúc
nào: “Nhắc nhờ anh một câu, người thử thuốc cho bồn
dược nữ không có một vạn thì cũng đã có tám nghìn, cho
đến hôm nay không ai có thể sống tiếp mà đều chết cả
rồi. Do đó, anh không cần càm thấy bản thân nợ bồn dược
nữ điều gì cà, chung quy, cho dù hiện tại đã cứu lại một
mạng của anh, nhưng anh cũng sẽ sớm chết thôi. Hơn
nữa, cái chết của người thử thuốc có thể còn đau đón hơn
so với việc anh bị hủ thú nuốt sống”.
“Được thôi”, Tô Minh gật đầu, người thừ thuốc sao?
Anh không để tâm lắm.
Đối với một người vạn độc bất xâm như anh.
Bất cứ loại độc nào trên thế gian này cũng chỉ là thuốc
bổ cho kho tàng huyết mạch kia mà thôi.
Tuy nhiên Tô Minh lại chăm chú nhìn đối phương một
cái, có chút không nói nên lời, cô gái này tuy rằng rất xinh
đẹp nhưng tuyệt đối là ma đầu đứng đầu trong những ma
đầu mà!
Tuy nhiên nhớ tới nơi đây là ma giới ngược lại cùng là
một điều bình thường, ma giới không xuất hiện ma đầu,
không lẽ lại có tiên nữ sao? Nếu đối phương thuộc loại
lương thiện anh mới càm thấy kỳ quái.
“Được rồi, đi theo bồn dược nữ”, giây tiếp theo, cô gái
lại trực tiếp vươn tay, vậy mà tóm chặt lấy áo của Tô Minh,
bóng dáng chợt lóe, đưa theo anh bay ở độ cao thấp, tốc
độ còn rất nhanh, rõ ràng thân pháp của cô ta không tệ.
Tô Minh không phàn kháng, mặc dù hiện tại anh cũng
có thể bay nhưng không cần thiết, anh không muốn lãng
phí thời gian, anh của hiện tại thời thời khắc khắc đều
muốn hồi phục thương tích.
Không ngừng nghì vận hành kho tàng huyết mạch,
không dám chậm trễ lấy một giây.
“Chủ nhân, không thể không nói vận may của người
thực sự quá nghịch thiên, vậy mà cũng có thể sống sót!”,
Huyền Võ Tiên Quy truyền âm với Tô Minh.
“Ha ha, cũng không tồi”.
“Chủ nhân, dù thế nào thì lão quy cũng vô cùng càm
kích nữ ma đầu này, là cha mẹ tái sinh mà! Chủ nhân, nếu
như người không phản đối, chúng ta phải báo đáp người
ta thật tốt, hay là, giúp cô ta nhất thống toàn bộ ma giới
Hàn Uyên đi!”, Huyền Võ Tiên Quy nói tiếp.
“Nếu cô ấy muốn thì cũng có thề”.
Thời gian dần trôi qua.
Một hai ngày sau đó, trong hàng chục giờ đồng hổ
dược nữ chỉ làm một việc- hái thuốc.
Có lẽ đã thu hoạch được vài chục loại thuốc.
Có vài lần bên cạnh dược thào sẽ đụng phải hù thú,
còn là loại vô cùng hung hãn kia, nhưng đều bị cô ta nhẹ
nhàng xử gọn.
Tô Minh cũng có một cái nhìn trực quan phán đoán
đổi với thực lực của dược nữ, lực chiến đấu thực tế có lẽ
ở cảnh giới Tru Thắn tầng bảy, so với cảnh giới còn cao
hơn ba bốn tầng.
Ngoài ra trong một hai ngày này dược nữ đều không
kêu Tô Minh thử thuốc.
Không phải là cô nổi lên lòng từ bi.
Mà xem ra tình trạng vết thương của Tô Minh quá
nghiêm trọng, còn có cảm giác chỉ thoi thóp một hơi, cô
ta sợ rằng nếu cho anh thử thuốc một lần liền chết đi, há
không phải là lãng phí sao, rốt cuộc đã tiêu hao nhiều
Thượng Nguyên đan như vậy mới có thể cứu được mạng
sống của anh.
Trên thực tế, vết thương của Tô Minh trong một hai
ngày nay hồi phục rất nhanh, đã được khoàng 15%.
Còn nhanh hơn dự kiến.
“Tôi nợ cô một mạng, trong khoảng thời gian tôi lưu lại
nền văn minh Hàn Uyên sau này, bất kỳ điều gì cô muốn,
thứ cô cần, tôi đều có thể thòa mãn cho cô, cũng coi như
báo đáp cô”.
Tô Minh là thực sự nghiêm túc.
Anh thực sự nợ cô ấy một mạng.
“Không cần, tiếp theo anh chỉ cần thành thực làm
người thừ thuốc cho bổn dược nữ là được”, dược nữ thờ ở
đáp với giọng điệu lạnh băng, không có bất kỳ cảm xúc
nào: “Nhắc nhờ anh một câu, người thử thuốc cho bồn
dược nữ không có một vạn thì cũng đã có tám nghìn, cho
đến hôm nay không ai có thể sống tiếp mà đều chết cả
rồi. Do đó, anh không cần càm thấy bản thân nợ bồn dược
nữ điều gì cà, chung quy, cho dù hiện tại đã cứu lại một
mạng của anh, nhưng anh cũng sẽ sớm chết thôi. Hơn
nữa, cái chết của người thử thuốc có thể còn đau đón hơn
so với việc anh bị hủ thú nuốt sống”.
“Được thôi”, Tô Minh gật đầu, người thừ thuốc sao?
Anh không để tâm lắm.
Đối với một người vạn độc bất xâm như anh.
Bất cứ loại độc nào trên thế gian này cũng chỉ là thuốc
bổ cho kho tàng huyết mạch kia mà thôi.
Tuy nhiên Tô Minh lại chăm chú nhìn đối phương một
cái, có chút không nói nên lời, cô gái này tuy rằng rất xinh
đẹp nhưng tuyệt đối là ma đầu đứng đầu trong những ma
đầu mà!
Tuy nhiên nhớ tới nơi đây là ma giới ngược lại cùng là
một điều bình thường, ma giới không xuất hiện ma đầu,
không lẽ lại có tiên nữ sao? Nếu đối phương thuộc loại
lương thiện anh mới càm thấy kỳ quái.
“Được rồi, đi theo bồn dược nữ”, giây tiếp theo, cô gái
lại trực tiếp vươn tay, vậy mà tóm chặt lấy áo của Tô Minh,
bóng dáng chợt lóe, đưa theo anh bay ở độ cao thấp, tốc
độ còn rất nhanh, rõ ràng thân pháp của cô ta không tệ.
Tô Minh không phàn kháng, mặc dù hiện tại anh cũng
có thể bay nhưng không cần thiết, anh không muốn lãng
phí thời gian, anh của hiện tại thời thời khắc khắc đều
muốn hồi phục thương tích.
Không ngừng nghì vận hành kho tàng huyết mạch,
không dám chậm trễ lấy một giây.
“Chủ nhân, không thể không nói vận may của người
thực sự quá nghịch thiên, vậy mà cũng có thể sống sót!”,
Huyền Võ Tiên Quy truyền âm với Tô Minh.
“Ha ha, cũng không tồi”.
“Chủ nhân, dù thế nào thì lão quy cũng vô cùng càm
kích nữ ma đầu này, là cha mẹ tái sinh mà! Chủ nhân, nếu
như người không phản đối, chúng ta phải báo đáp người
ta thật tốt, hay là, giúp cô ta nhất thống toàn bộ ma giới
Hàn Uyên đi!”, Huyền Võ Tiên Quy nói tiếp.
“Nếu cô ấy muốn thì cũng có thề”.
Thời gian dần trôi qua.
Một hai ngày sau đó, trong hàng chục giờ đồng hổ
dược nữ chỉ làm một việc- hái thuốc.
Có lẽ đã thu hoạch được vài chục loại thuốc.
Có vài lần bên cạnh dược thào sẽ đụng phải hù thú,
còn là loại vô cùng hung hãn kia, nhưng đều bị cô ta nhẹ
nhàng xử gọn.
Tô Minh cũng có một cái nhìn trực quan phán đoán
đổi với thực lực của dược nữ, lực chiến đấu thực tế có lẽ
ở cảnh giới Tru Thắn tầng bảy, so với cảnh giới còn cao
hơn ba bốn tầng.
Ngoài ra trong một hai ngày này dược nữ đều không
kêu Tô Minh thử thuốc.
Không phải là cô nổi lên lòng từ bi.
Mà xem ra tình trạng vết thương của Tô Minh quá
nghiêm trọng, còn có cảm giác chỉ thoi thóp một hơi, cô
ta sợ rằng nếu cho anh thử thuốc một lần liền chết đi, há
không phải là lãng phí sao, rốt cuộc đã tiêu hao nhiều
Thượng Nguyên đan như vậy mới có thể cứu được mạng
sống của anh.
Trên thực tế, vết thương của Tô Minh trong một hai
ngày nay hồi phục rất nhanh, đã được khoàng 15%.
Còn nhanh hơn dự kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.