Chương 2386
Tô Minh
23/01/2022
trên đường đi tùy ý nâng cao một chút, dù sao nền tàng
cảnh giới của anh cũng đã vững chắc, muốn thăng cấp
liền thăng cấp, đối với Tô Minh, cảnh giới chỉ là thứ anh
muốn để cao liền có thể để cao.
“Nhanh như vậy đã hấp thụ rồi”, chẳng bao lâu, cô gái
lại kinh ngạc thốt lên, cô ta hiểu rõ Thăng Nguyên đan là
loại đan dược trị thương có cấp bậc thế nào, tại toàn bộ
Ma giới Hàn Uyên cũng được coi là đan dược đình cấp
nhất, chính vì lý do này nên đan dược có cấp bậc càng
cao, càng không dễ dàng hấp thụ như vậy, cho dù là bàn
thân cô ta, nếu trong tình huống bị thương nặng sử dụng
Thượng Nguyên đan cũng phải tiêu tốn vài giờ đồng hồ
mới có thể hấp thụ xong, nhưng người thanh niên mới
10.000 tuổi trước mắt này vậy mà chỉ mất vài nhịp tho?
Điều nói không nên lời nhất chính là đã hấp thu xong
một viên Thượng Nguyên Đan nhưng dưong như tình
trạng vết thương của anh cũng không khá hơn là bao.
Quái dị.
Quá quái dị rồi.
“Bồn dược nữ hình như đã cứu được một tên nhóc rất
đặc biệt”, cô gái lẩm bầm một câu, tiếp đó lại nhét thêm
một viên Thưong Nguyên đan vào miệng Tô Minh: “Bồn
dược nữ không tin, anh tiếp tục trị thương, bồn dược nữ
không thiếu Thượng Nguyên đan”.
Thân là dược nữ, không phải là giàu có dồi dào sao?
Dù sao thì bản thân cô ta cũng có thể luyện chế ra
Thượng Nguyên đan.
Trong trường hợp có bảo vật phong phú, muốn luyện
chế bao nhiêu liền luyện chế bấy nhiêu.
Cô ta ngược lại muốn nhìn xem chàng trai quái lạ này
rốt cuộc lợi hại tới mức nào? Có thể một hơi hấp thụ đưoc
bao nhiêu viên Thượng Nguyên đan?
Cô ta lúc này đã có chút hiếu kỳ và suy nghĩ tìm tòi
trong đó.
Rất nhanh.
Tô Minh lại hấp thụ xong.
Quà nhiên cô gái không hề do dự mà tiếp tục nhét một
viên nữa vào miệng anh.
Cứ tiếp diễn như vậy.
Sau vài giờ, dược nữ đều đã có chút ngần ngo.
Bởi mười bình Thương Nguyên đan, hơn 800 viên
được cất giữ trong nhẫn không gian của cô ta đều đã cạn
sạch!
Bất giác đều đã cho Tô Minh uống hết.
Là khái niệm gì? Hơn 800 viên đại khái có thể cứu
sống tính mạng của hàng trăm triệu ma tu trong một tòa
thành trì cấp một tại Ma giới Hàn Uyên rồi.
Mà một mình Tô Minh lại xử lý hết đống đó, mấu chốt
là xem ra, dường như.. dường như thương tích của anh
còn chưa hồi phục.
Không, không chỉ không được chữa lành.
Dược nữ cảm thấy, Tô Minh hình như còn chưa khôi
phục được dù chỉ một phần mưoi vết thương.
Sự thực đúng là như vậy.
Thương tích của Tô Minh lúc này mới khôi phục được
1/100.
Tuy vậy nhưng anh cũng đã rất hài lòng rồi.
Đừng xem thường 1/100 này.
Có 1/100 này đã đủ để có thể vận hành kho tàng huyết
mạch trong cơ thể, và kích hoạt năng lực tự chữa lành.
Khoảng cách so với hồi phục đình phong cũng không
còn bao xa nữa.
Mười ngày nửa tháng sau.
Tô Minh tự tin rằng trong vòng mười ngày nửa tháng
dưới sự phụ trợ của cây thế giới, kiếm tâm, năng lực tự
lành… toàn bộ đều có thể khôi phục tới đình phong,
không chỉ vậy, việc kiểm soát kho tàng huyết mạch còn
được cài thiện không ít so với trước kia.
Tô Minh vươn người đứng dậy.
Ứm, chỉ cần hồi phục 1% cũng đã đủ để anh có thể đi
lại và thậm chí bay lượn như một người bình thường, mặc
dù sắc mặt và khí tức vẫn vô cùng ốm yếu.
cảnh giới của anh cũng đã vững chắc, muốn thăng cấp
liền thăng cấp, đối với Tô Minh, cảnh giới chỉ là thứ anh
muốn để cao liền có thể để cao.
“Nhanh như vậy đã hấp thụ rồi”, chẳng bao lâu, cô gái
lại kinh ngạc thốt lên, cô ta hiểu rõ Thăng Nguyên đan là
loại đan dược trị thương có cấp bậc thế nào, tại toàn bộ
Ma giới Hàn Uyên cũng được coi là đan dược đình cấp
nhất, chính vì lý do này nên đan dược có cấp bậc càng
cao, càng không dễ dàng hấp thụ như vậy, cho dù là bàn
thân cô ta, nếu trong tình huống bị thương nặng sử dụng
Thượng Nguyên đan cũng phải tiêu tốn vài giờ đồng hồ
mới có thể hấp thụ xong, nhưng người thanh niên mới
10.000 tuổi trước mắt này vậy mà chỉ mất vài nhịp tho?
Điều nói không nên lời nhất chính là đã hấp thu xong
một viên Thượng Nguyên Đan nhưng dưong như tình
trạng vết thương của anh cũng không khá hơn là bao.
Quái dị.
Quá quái dị rồi.
“Bồn dược nữ hình như đã cứu được một tên nhóc rất
đặc biệt”, cô gái lẩm bầm một câu, tiếp đó lại nhét thêm
một viên Thưong Nguyên đan vào miệng Tô Minh: “Bồn
dược nữ không tin, anh tiếp tục trị thương, bồn dược nữ
không thiếu Thượng Nguyên đan”.
Thân là dược nữ, không phải là giàu có dồi dào sao?
Dù sao thì bản thân cô ta cũng có thể luyện chế ra
Thượng Nguyên đan.
Trong trường hợp có bảo vật phong phú, muốn luyện
chế bao nhiêu liền luyện chế bấy nhiêu.
Cô ta ngược lại muốn nhìn xem chàng trai quái lạ này
rốt cuộc lợi hại tới mức nào? Có thể một hơi hấp thụ đưoc
bao nhiêu viên Thượng Nguyên đan?
Cô ta lúc này đã có chút hiếu kỳ và suy nghĩ tìm tòi
trong đó.
Rất nhanh.
Tô Minh lại hấp thụ xong.
Quà nhiên cô gái không hề do dự mà tiếp tục nhét một
viên nữa vào miệng anh.
Cứ tiếp diễn như vậy.
Sau vài giờ, dược nữ đều đã có chút ngần ngo.
Bởi mười bình Thương Nguyên đan, hơn 800 viên
được cất giữ trong nhẫn không gian của cô ta đều đã cạn
sạch!
Bất giác đều đã cho Tô Minh uống hết.
Là khái niệm gì? Hơn 800 viên đại khái có thể cứu
sống tính mạng của hàng trăm triệu ma tu trong một tòa
thành trì cấp một tại Ma giới Hàn Uyên rồi.
Mà một mình Tô Minh lại xử lý hết đống đó, mấu chốt
là xem ra, dường như.. dường như thương tích của anh
còn chưa hồi phục.
Không, không chỉ không được chữa lành.
Dược nữ cảm thấy, Tô Minh hình như còn chưa khôi
phục được dù chỉ một phần mưoi vết thương.
Sự thực đúng là như vậy.
Thương tích của Tô Minh lúc này mới khôi phục được
1/100.
Tuy vậy nhưng anh cũng đã rất hài lòng rồi.
Đừng xem thường 1/100 này.
Có 1/100 này đã đủ để có thể vận hành kho tàng huyết
mạch trong cơ thể, và kích hoạt năng lực tự chữa lành.
Khoảng cách so với hồi phục đình phong cũng không
còn bao xa nữa.
Mười ngày nửa tháng sau.
Tô Minh tự tin rằng trong vòng mười ngày nửa tháng
dưới sự phụ trợ của cây thế giới, kiếm tâm, năng lực tự
lành… toàn bộ đều có thể khôi phục tới đình phong,
không chỉ vậy, việc kiểm soát kho tàng huyết mạch còn
được cài thiện không ít so với trước kia.
Tô Minh vươn người đứng dậy.
Ứm, chỉ cần hồi phục 1% cũng đã đủ để anh có thể đi
lại và thậm chí bay lượn như một người bình thường, mặc
dù sắc mặt và khí tức vẫn vô cùng ốm yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.