Chương 933: Không còn nữa rồi
Tô Minh
26/11/2021
Một cái chân Long Tượng đột nhiên hiện ra nơi chân trời, được phóng to vô số lần.
Hoang Cổ đánh úp tới như thế đang muốn lôi kéo mọi người bước vào thế giới Thái Cổ.
Chân Long Tượng trông sống động như thật.
Hơn nữa sự sắc bén muôn phần cùng với tốc độ của nó khiến lòng người rét lạnh, cắn nát tất cả không gian, còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, nhanh chóng giẫm lên người con rồng sấm sét của Kim Tô’ Y.
“Bộp!”
Con rồng nát.
Thật sự đã nát.
Tuy thế, chân Long Tượng cũng nát.
Nhất thời, mọi thứ lại chìm vào sự yên tĩnh đáng sợ.
Con ngươi của Kim Tố Y chợt mất đi ánh sáng, chua sót, cô ta nhìn Tô Minh thật lâu với vẻ tuyệt vọng.
Trên đời này, tại sao lại có một thiên tài như thế?
Hoàn toàn không cho những thanh niên cùng lứa khác đường sống!
Cô ta thật sự đã cô’ gắng hết sức rồi.
Tiêu Nguyệt đã xúc động đến nỗi ngất đi, đầy xoay
vòng vòng, hận không thể gào thét thật to.
Ninh Triều Thiên chỉ biết cúi đầu xuống mắng, cũng sắp điên rồi.
Kim Cửu Thương ở sâu trong Bằng Cư thì lại có cảm giác lảo đảo chợt ngã, sắc mặt trắng bệch như cương thi, đứng đó như thể sẽ chết bất kỳ lúc nào.
Còn những thế hệ sau của tộc Kim Bằng Thái Cố vẫn còn đứng trong Bằng Cư cùng với thế hệ chi bên thì đã bị dọa đến nồi khóc rống.
“Còn gì nữa không?”, Tô Minh nhìn về phía Kim Tố Y hỏi, có chút chờ mong từ tận đáy lòng.
Nhìn kỹ thì khóe miệng Tô Minh cũng có chút máu tươi.
Nói thật, lúc nãy anh cũng bị thương, Kim Tố Y tạo ra con rồng thật sự khó chơi quá.
Vết thương của Tô Minh cũng không nhẹ, chịu chấn động từ cả quy luật Luân Hồi lẫn quy luật Sấm Sét, lục phủ ngũ tạng anh không còn nằm ở vị trí cũ và cứ như vỡ vụn.
Nếu là võ tu khác thì nói
không chừng đã chết rồi.
Nhưng Tò Minh thì lại khỏi trong giây lát, khả năng hồi phục vết thương của anh đúng là chơi gian lận.
Tò Minh vẫn chưa đã nghiện.
Cảm giác chiến đấu sống còn với Kim Tố Y thế này thật thoải mái, cũng rất hữu dụng trong việc gia tăng sức mạnh bản thân.
Anh thật lòng mong chờ Kim Tố Y có thể cho mình chút bất ngờ.
Đáng tiếc…
Kim Tố Y lắc đầu: “Không còn nữa rồi”.
Giọng cò ta bình tĩnh nhưng pha chút chua sót.
Khi cô ta đang lắc đầu thì đột nhiên!
“Ầm…”
Hoang Cổ đánh úp tới như thế đang muốn lôi kéo mọi người bước vào thế giới Thái Cổ.
Chân Long Tượng trông sống động như thật.
Hơn nữa sự sắc bén muôn phần cùng với tốc độ của nó khiến lòng người rét lạnh, cắn nát tất cả không gian, còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, nhanh chóng giẫm lên người con rồng sấm sét của Kim Tô’ Y.
“Bộp!”
Con rồng nát.
Thật sự đã nát.
Tuy thế, chân Long Tượng cũng nát.
Nhất thời, mọi thứ lại chìm vào sự yên tĩnh đáng sợ.
Con ngươi của Kim Tố Y chợt mất đi ánh sáng, chua sót, cô ta nhìn Tô Minh thật lâu với vẻ tuyệt vọng.
Trên đời này, tại sao lại có một thiên tài như thế?
Hoàn toàn không cho những thanh niên cùng lứa khác đường sống!
Cô ta thật sự đã cô’ gắng hết sức rồi.
Tiêu Nguyệt đã xúc động đến nỗi ngất đi, đầy xoay
vòng vòng, hận không thể gào thét thật to.
Ninh Triều Thiên chỉ biết cúi đầu xuống mắng, cũng sắp điên rồi.
Kim Cửu Thương ở sâu trong Bằng Cư thì lại có cảm giác lảo đảo chợt ngã, sắc mặt trắng bệch như cương thi, đứng đó như thể sẽ chết bất kỳ lúc nào.
Còn những thế hệ sau của tộc Kim Bằng Thái Cố vẫn còn đứng trong Bằng Cư cùng với thế hệ chi bên thì đã bị dọa đến nồi khóc rống.
“Còn gì nữa không?”, Tô Minh nhìn về phía Kim Tố Y hỏi, có chút chờ mong từ tận đáy lòng.
Nhìn kỹ thì khóe miệng Tô Minh cũng có chút máu tươi.
Nói thật, lúc nãy anh cũng bị thương, Kim Tố Y tạo ra con rồng thật sự khó chơi quá.
Vết thương của Tô Minh cũng không nhẹ, chịu chấn động từ cả quy luật Luân Hồi lẫn quy luật Sấm Sét, lục phủ ngũ tạng anh không còn nằm ở vị trí cũ và cứ như vỡ vụn.
Nếu là võ tu khác thì nói
không chừng đã chết rồi.
Nhưng Tò Minh thì lại khỏi trong giây lát, khả năng hồi phục vết thương của anh đúng là chơi gian lận.
Tò Minh vẫn chưa đã nghiện.
Cảm giác chiến đấu sống còn với Kim Tố Y thế này thật thoải mái, cũng rất hữu dụng trong việc gia tăng sức mạnh bản thân.
Anh thật lòng mong chờ Kim Tố Y có thể cho mình chút bất ngờ.
Đáng tiếc…
Kim Tố Y lắc đầu: “Không còn nữa rồi”.
Giọng cò ta bình tĩnh nhưng pha chút chua sót.
Khi cô ta đang lắc đầu thì đột nhiên!
“Ầm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.