Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 717: Lại một lần kề cận cái chết

Tô Minh

02/11/2021

“Không! Anh Mạnh, sao anh lại thua được? Thằng khốn rác rưởi kia chắc chắn dùng tà pháp! Anh ta đúng chán sống mà! Dám đánh anh bị thương? Em sẽ giết chết anh ta!”, Hoàng Linh Viện chợt ngẩng phắt đầu lên, căm hận nhìn Tô Minh.

Chưa nói tới cái khác, nhưng phải công nhận là cô ta thật lòng với Mạnh Lăng.

Cực kỳ chân thành.

Hoàng Linh Viện bỗng quát Tỏ Minh: “Thằng khốn kia, đánh

Tò Minh: “Thằng khốn kia, đánh gãy vai trái anh Mạnh thì mày đúng là chán sống! Mau quỳ xuống! Dập đầu xin lỗi, cầu xin anh Mạnh tha thứ, rồi tự đánh nát đan điền đi! Không thì, tao sẽ nghiền mày ra bã! Một thằng rác rưởi đến từ tầng võ đạo cấp thấp như mày, sao lại dám dùng tà pháp đánh anh Mạnh bị thương chứ? Sao mày dám chứ hả!”

Trên gương mặt khắc nghiệt của Hoàng Linh Viên tràn ngập vẻ căm giận.

Cô ta rít gào quát.

Giọng nói tràn ngập tàn

nhẫn.

“Cô ba”, bà Ngụy cạn lời, Tô Minh biến thái như thế, ngay cả Mạnh Lăng cũng không phải đối thủ của cậu ta, chẳng phải nên xoa dịu mối quan hệ, lôi kéo Tò Minh ư? Sao lại làm thế.

Cô ta đúng là điên rồi.

Tinh yêu khiến cho người ta mụ mị đầu óc vậy ư?

Bà ta biết cô ba thích Mạnh Lăng, nhưng không biết lại thích một cách mù quáng như thế.

“Rác rưởi, loại người đến từ tầng võ đạo cấp thấp như mày

mắc ói như mấy con giòi vậy! cả nhà mày nên chết quách đi! Một sợi tóc của anh Mạnh cũng đáng giá hơn thằng rác rưởi như mày gấp ngàn, gấp trăm ngàn lần! Chắc chắn là mày đã dùng tà pháp hay trò đểu nào mới đánh bị thương anh Mạnh, đúng là đồ vô liêm sỉ!”, Hoàng Linh Viện căm giận chửi một cách hết sức khó nghe, mất hết bình tĩnh như con điên, con ngươi cũng đỏ lè.

“Cô Hoàng, cô không cần phải như thế”, Mạnh Lăng cười gượng nói.

Tuy hắn rất tức giận, lại không cam lòng và không tài

nào tin nổi.

Nhưng hắn cũng phải công nhận rằng Tô Minh đã thẳng mình một cách chính đáng, một chiêu của anh ta thôi mình cũng không đỡ nối. Hắn quá thật không phải đối thủ của Tô Minh, phục từ tận đáy lòng.

Mặc dù Hoàng Linh Viện là quan tâm mình, nhưng thật sự quá cực đoan.

“Mắc mớ gì cô ta trời? Đúng là đồ xấu xỉ nên mới nghĩ nhiều như vậy! Ảo tưởng sức mạnh ghê, ha ha”, công chúa nhỏ Cổ Kim cũng bị tức cười.

Quý Thanh Hòa nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hoàng Linh Viện đầy khinh bỉ.

Bắt Tô Minh xin lỗi? Còn quỳ xuống? Tự đánh nát đan điền? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

“Mụ điên đâu ra thế?”, Tô Minh đằng xa nhìn Hoàng Linh Viện, có hơi bực.



“Nếu không muốn quỳ xuống xin lỗi, tự hủy đan điền, vậy đi chết đi! Cái thứ rác rưởi buồn nôn đáng chết trăm ngàn lần!”, Hoàng Linh Viện hét lên, mặt mày vặn vẹo hết sức đáng sợ.

Cô ta vừa hét xong.

Rồi đột nhiên, ném một thứ về phía Tô Minh.

Đột ngột.

Chỉ trong chớp nhoáng.

Còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thì.

Một lá bùa màu đen đã bay tới trước mặt Tò Minh.

“Cô ba, đừng!”, con ngươi bà Ngụy co rút lại, hét lạc cả giọng.

Nhưng đã muộn.

Đó là “Bùa lõi tầng võ đạo”.

Nó đáng sợ cỡ nào?

Cơ bản thì nó là năng lực của một tầng võ đạo được áp súc hàng tỷ lần bị phong ấn trong lá bùa.

Khi nó bị ném văng ra, vậy sẽ mạnh cỡ nào?

Đáp là mạnh đến nỗi không thể nào diễn tả nổi.

Đương nhiên, cái Hoàng Linh Viện dùng là “Bùa lõi tầng võ đạo” loại nhỏ, chắc chỉ lớn bằng một phần ngàn tầng Trái Đất thòi.

Nhưng chỉ vậy thì lá “Bùa lõi tầng võ đạo” kia cũng cực kỳ cực kỳ cực kỳ quý báu. Cô ba cũng chỉ có một lá, còn là khi mẹ cò ta sắp chết để lại cho cò ta.

Cũng được xem như bùa hộ mệnh của cò ta.

Nhưng tại sao lại có thể dùng như vậy?

Cò ta điên rồi ư?

Một lá “Bùa lõi tầng võ đạo” kiểu ấy, dù là cả cái đại lục Tinh Vũ này chắc cũng chỉ có 1, 2 lá mà thôi.

Trước giờ toàn dùng để truyền thừa cho đời sau.

Chứ có ai dám dùng?

Bà Ngụy biết Hoàng Linh Viện cố chấp, nhưng không ngờ lại cứng đầu đến mức này.

Trong giây phút ấy.



Mặt mày Tò Minh đầy nghiêm trọng.

Anh định dùng thân pháp và tốc độ để rời khỏi phạm vi nổ tung của bùa lõi tầng võ đạo, lại chẳng kịp nữa rồi. Khi lá bùa kia bị ném ra, thì nó cũng đã tỏa định anh.

Không phải anh sơ suất, mà là bùa lõi tầng võ đạo quá kinh khủng, còn bất ngờ nữa.

Anh cảm giác được cái chết đang gần kề, nên dứt khoát ôm lấy Hứa NhưÝ vào lòng.

Sau đó, thần huyết, kho tàng huyết mạch, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đồng loạt được anh sử dụng đến cực hạn.

Ngoài ra, anh còn thôi thúc tấm chắn bằng chân khí đến mức cao nhất.

Anh cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó.

Còn Hứa Như Ý, trong đầu cò ta chỉ còn lại một suy nghĩ là chết chắc rồi!

Chắc chắn sẽ chết!

Chết đến mảnh vải cũng không dư thừa!

Đầu óc cô ta trống rỗng, cơ thể nhỏ xinh bị Tô Minh ôm chặt vào lòng.

“Không!”, Lâm Chân Võ, Quý Thanh Hòa hay còng chúa nhỏ CỔ Kim đều ngơ ngác, hét lạc cả giọng.

Chẳng ai ngờ lại xảy ra cớ sự ấy.

Tiếng hét còn chưa biến mất thì “Ầm” một tiếng.

Một điểm đen như nuốt trọn ánh sáng xung quanh chợt nổ tung, rồi không ngừng mở rộng.

Phạm vi vụ nổ không lớn, nhưng vì thế mà sức mạnh mới cực kỳ khủng bố.

Năng lượng của vụ nổ cô đặc như thế thì Tô Minh và Hứa Như Ý ở trung tâm vụ nổ sẽ đáng sợ như thế nào?

Năng lượng dao động, tràn ngập khí thể hủy diệt khó có thể diễn tả!

Khí thế hủy diệt ấy khiến thảm thực vật như cây cối, hoa cỏ trên toàn bộ núi non ở Linh Võ Thành héo rũ trong nháy mắt.

Bầu trời cũng lõm xuống, hóa thành hư không.

Ngay cả trận pháp bảo vệ do Linh Võ kiếm tiên để lại cũng nát.

“Xong rồi”, Lâm Chân Võ tái mặt, suýt xụi lơ xuống đất, thều thào.

Tô Minh chắc chắn sẽ chết.

Dù là thần, cũng phái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Tông Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook