Chương 716: Ông trời không công bằng
Tô Minh
02/11/2021
Chiến ý làm chủ đạo, dưới sức ép cực đại, tốc độ nhanh đến kinh người, phong ấn đã khóa chặt kiếm quang của Tô Minh.
“Mau triển khai Thủ Sơn trận pháp của học viện Linh Võ”, sắc
mặt Lâm Chân Võ tái nhợt, giọng nói run rẩy. ông ta bị trấp
áp đến nỗi ngạt thở, dường như
thần chết đang bóp chặt cổ, vậy
thì nói gì đến những người khác.
Lúc này, cả Linh Võ Thành, gần
như tất cả tu giả võ đạo đều như bị khóa chặt, sắp bị khí tức phong ấn biến thành hư vô, bị con rồng lưu động kia biến thành cát bụi, vì vậy chỉ có thể dùng đến Thủ Sơn trận pháp thôi.
Lâm Chân Võ vừa ra lệnh thì tất cả trưởng lão ở đời trước và nhiều đời trước của học viện Linh Võ đều cùng nhau đọc khấu quyết.
Còn Lâm Chân Võ nhanh chóng bóp nát ngọc bội cũ của mình. Lúc này lập tức xuất hiện trận pháp không gian vò cùng lớn.
Dưới sự bao trùm của trận pháp không gian, tất cả học viên
của Linh Võ Thành và những người khác đều nấp vào để bảo toàn tính mạng.
“Xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long đáng sợ vậy sao?”, Quý Thanh Hoà lẩm bấm, ánh mắt chấn động cực độ, cò ta đờ đẫn người ra.
Đến cò ta còn như vậy thì nói gì đến những người khác.
“Tô Minh! Tao không tin kiếm này của mày có thể ngăn lại được hai mòn thần thông này. Tao không tin”, Mạnh Lăng hét rống lên. Hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình. Điều này còn quan trọng hơn cả tính
mạng, hắn luôn có tín niệm này.
Hắn tuyệt đối không thể thua được, tuyệt đối không được.
Lúc này, trạng thái của Mạnh Lăng không ổn lắm, chiến thể đã hoàn toàn biến mất, toàn thân có chút yếu ớt.
Thi triển liên tiếp ba môn thần thông tiêu hao khá lớn năng lượng.
“Cũng khá đấy, chỉ tiếc là vẫn chưa đủ”, bước chân của Tô Minh ở đằng xa chậm dần, anh thấp giọng nói với vẻ hứng thú.
Cũng đúng lúc này, kiếm quang tưởng chừng bình thường của Tô Minh đột nhiên chuyển hướng vọt lên bầu trời.
Tốc độ vò cùng nhanh! Nhìn bằng mắt thường là nhìn không rõ.
Chừng sau một phần mười hơi thở, đột nhiên…
“Phù, phù…”, hàng triệu con rồng lưu động hư không với khí tức hủy diệt đất trời lập tức kêu lên bi thương.
Sau đó phần đầu của con rồng lưu động đó đều bị cắt hết.
Không chỉ vậy, con rồng lưu động trong hư không cũng hóa thành dòng lưu động thòng thường, như bị hút hết sức lực.
Trong chớp mắt, mọi thứ biến thành dòng lưu động quay ngược về không gian.
Kiếm quang lưu động như vá lại vết nứt trên không trung.
Bầu trời lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh bình thường.
Sau đó…
“Phụpl”, kiếm quang bình thường lại chuyển hướng rồi lao về phía phong ấn cực đại kia.
Phong ấn liền sụp đổ thành hư không, dường như nó chưa từng xuất hiện.
Cả quá trình nhanh, gọn, nhẹ, khó có thể tưởng nổi.
Đất trời lại khôi phục lại vẻ bình lặng.
Chỉ có điều, lúc này mọi người đã đờ đẫn hết người. Có quá nhiều vẻ chấn động ở đây, khiến nhiều người phải véo tay mình liên tục, cảm giác con ngươi của họ cũng sắp rơi ra.
Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
Phong ấn liền sụp đổ thành hư không, dường như nó chưa từng xuất hiện.
Cả quá trình nhanh, gọn, nhẹ, khó có thể tưởng nổi.
Đất trời lại khôi phục lại vẻ bình lặng.
Chỉ có điều, lúc này mọi người đã đờ đẫn hết người. Có quá nhiều vẻ chấn động ở đây, khiến nhiều người phải véo tay mình liên tục, cảm giác con ngươi của họ cũng sắp rơi ra.
Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”, tóc Mạnh Lăng bơ phờ rối tung, đòn đả kích này quá lớn với hắn, mặt hẳn co quắp. Hắn bất chấp tất cả mà gào hét như một con thú dữ.
Phụp!
Mạnh Lăng bay ra ngoài.
Tay trái của hắn bị chém đứt, máu tươi bắn tứ tung, vết thương như vết mổ laser.
Chiến thể cũng không có tác dụng gì, vết thương vẫn còn.
Tô Minh tấn công bằng kiếm quang bình thường vậy mà hắn
phải triển khai hết ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’, ‘Thái u thôn thiên’, ‘Thái u hư lưu độ’, ‘Thái u tứ phương ấn’ nhưng tất cả đều biến mất, hắn còn bị thương nặng?
Quá khủng khiếp!
Dường như quan điểm võ đạo của mọi người đều sụp đổ.
Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, còn ở vị trí viện trưởng học viện mà lúc này cũng không ngừng run rẩy.
“Vì vậy tôi nói rồi, đừng có khiêu chiến tôi”, Tô Minh đứng ở đằng xa đột nhiên dừng bước
chân. Anh quay đầu lại nhìn Mạnh Lăng, nói.
Sau đó anh nhìn về phía Hứa Như Ý như hóa đá: “Tôi quên cô lâu rồi, cô lại một lần nữa đến khiêu khích tôi, không thể không phạt được”.
Lời nói vừa dứt, Tò Minh thoắt cái đã đứng trước mặt Hứa Như Ý.
Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cò ta, sau đó một tay khác không do dự mà vỗ đen đét vào mông của cò ta.
Anh vỗ rất mạnh, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
Hứa Như Y ban đâu còn như hóa đá nhưng sau khi bị Tò Minh đánh cho mấy cái vào mông thì lúc này sắc mặt đỏ ửng, thân người cũng chảy máu rồi mềm nhũn ra.
Đôi mắt cô ta tóe máu, bật khóc mắng chửi: “Tô Minh! Đồ khốn này! Anh lại đánh tôi, lại đánh vào mông tòi. ở dưới trái đất anh đã đánh rồi, đến Linh Võ Thành anh vẫn đánh. Hu hu… Anh không phải là người, anh bắt nạt tôi, hu hu…”.
Hứa Như Ý lớn tiếng khóc, mòng thì đau, còn vô cùng tủi thân nữa. Cô ta cứ khóc mãi không ngừng.
Sao số cô ta lại khổ thế này cơ chứ?
Cô ta thầm mắng, Tô Minh đúng là đồ khốn, nhưng sao ông trời lại ưu ái hắn vậy? Sao cứ cho hắn yêu nghiệt đến mức này?
Đến cả Mạnh Lăng cũng không thể dạy dỗ nổi!
Vậy thì cô ta còn hy vọng báo thù gì nữa.
Nằm mơ cô ta cũng muốn đánh vào mông của Tô Minh.
Nhưng kết quả lại là…
ông trời không công bằng!
Cũng đúng lúc này…
“Cậu chủ Mạnh! Anh thế nào rồi?”, Hoàng Linh Viện ở đằng xa khóc lóc chạy lại, nước mắt lưng tròng. Nhìn thấy Mạnh Lăng thương nặng mà cô ta không còn hồn phách nữa.
“Khụ, khụ! Tòi không sao”, Mạnh Lăng ho mấy cái, phun ra ngụm máu rồi né tránh không để Hoàng Linh Viện đỡ mình.
Mạnh Lăng hắn đâu có yếu ớt như vậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lạnh
lùng khó tả.
Hắn nhìn Tô Minh ở phía xa và nhìn cả Hứa Như Ý, lẩm bẩm: “Mình thua rồi, thua rồi”.
Đúng không phải là đối thủ!
Cách biệt quá lớn!
Không thừa nhận không được!
“Mau triển khai Thủ Sơn trận pháp của học viện Linh Võ”, sắc
mặt Lâm Chân Võ tái nhợt, giọng nói run rẩy. ông ta bị trấp
áp đến nỗi ngạt thở, dường như
thần chết đang bóp chặt cổ, vậy
thì nói gì đến những người khác.
Lúc này, cả Linh Võ Thành, gần
như tất cả tu giả võ đạo đều như bị khóa chặt, sắp bị khí tức phong ấn biến thành hư vô, bị con rồng lưu động kia biến thành cát bụi, vì vậy chỉ có thể dùng đến Thủ Sơn trận pháp thôi.
Lâm Chân Võ vừa ra lệnh thì tất cả trưởng lão ở đời trước và nhiều đời trước của học viện Linh Võ đều cùng nhau đọc khấu quyết.
Còn Lâm Chân Võ nhanh chóng bóp nát ngọc bội cũ của mình. Lúc này lập tức xuất hiện trận pháp không gian vò cùng lớn.
Dưới sự bao trùm của trận pháp không gian, tất cả học viên
của Linh Võ Thành và những người khác đều nấp vào để bảo toàn tính mạng.
“Xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long đáng sợ vậy sao?”, Quý Thanh Hoà lẩm bấm, ánh mắt chấn động cực độ, cò ta đờ đẫn người ra.
Đến cò ta còn như vậy thì nói gì đến những người khác.
“Tô Minh! Tao không tin kiếm này của mày có thể ngăn lại được hai mòn thần thông này. Tao không tin”, Mạnh Lăng hét rống lên. Hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình. Điều này còn quan trọng hơn cả tính
mạng, hắn luôn có tín niệm này.
Hắn tuyệt đối không thể thua được, tuyệt đối không được.
Lúc này, trạng thái của Mạnh Lăng không ổn lắm, chiến thể đã hoàn toàn biến mất, toàn thân có chút yếu ớt.
Thi triển liên tiếp ba môn thần thông tiêu hao khá lớn năng lượng.
“Cũng khá đấy, chỉ tiếc là vẫn chưa đủ”, bước chân của Tô Minh ở đằng xa chậm dần, anh thấp giọng nói với vẻ hứng thú.
Cũng đúng lúc này, kiếm quang tưởng chừng bình thường của Tô Minh đột nhiên chuyển hướng vọt lên bầu trời.
Tốc độ vò cùng nhanh! Nhìn bằng mắt thường là nhìn không rõ.
Chừng sau một phần mười hơi thở, đột nhiên…
“Phù, phù…”, hàng triệu con rồng lưu động hư không với khí tức hủy diệt đất trời lập tức kêu lên bi thương.
Sau đó phần đầu của con rồng lưu động đó đều bị cắt hết.
Không chỉ vậy, con rồng lưu động trong hư không cũng hóa thành dòng lưu động thòng thường, như bị hút hết sức lực.
Trong chớp mắt, mọi thứ biến thành dòng lưu động quay ngược về không gian.
Kiếm quang lưu động như vá lại vết nứt trên không trung.
Bầu trời lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh bình thường.
Sau đó…
“Phụpl”, kiếm quang bình thường lại chuyển hướng rồi lao về phía phong ấn cực đại kia.
Phong ấn liền sụp đổ thành hư không, dường như nó chưa từng xuất hiện.
Cả quá trình nhanh, gọn, nhẹ, khó có thể tưởng nổi.
Đất trời lại khôi phục lại vẻ bình lặng.
Chỉ có điều, lúc này mọi người đã đờ đẫn hết người. Có quá nhiều vẻ chấn động ở đây, khiến nhiều người phải véo tay mình liên tục, cảm giác con ngươi của họ cũng sắp rơi ra.
Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
Phong ấn liền sụp đổ thành hư không, dường như nó chưa từng xuất hiện.
Cả quá trình nhanh, gọn, nhẹ, khó có thể tưởng nổi.
Đất trời lại khôi phục lại vẻ bình lặng.
Chỉ có điều, lúc này mọi người đã đờ đẫn hết người. Có quá nhiều vẻ chấn động ở đây, khiến nhiều người phải véo tay mình liên tục, cảm giác con ngươi của họ cũng sắp rơi ra.
Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”, tóc Mạnh Lăng bơ phờ rối tung, đòn đả kích này quá lớn với hắn, mặt hẳn co quắp. Hắn bất chấp tất cả mà gào hét như một con thú dữ.
Phụp!
Mạnh Lăng bay ra ngoài.
Tay trái của hắn bị chém đứt, máu tươi bắn tứ tung, vết thương như vết mổ laser.
Chiến thể cũng không có tác dụng gì, vết thương vẫn còn.
Tô Minh tấn công bằng kiếm quang bình thường vậy mà hắn
phải triển khai hết ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’, ‘Thái u thôn thiên’, ‘Thái u hư lưu độ’, ‘Thái u tứ phương ấn’ nhưng tất cả đều biến mất, hắn còn bị thương nặng?
Quá khủng khiếp!
Dường như quan điểm võ đạo của mọi người đều sụp đổ.
Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, còn ở vị trí viện trưởng học viện mà lúc này cũng không ngừng run rẩy.
“Vì vậy tôi nói rồi, đừng có khiêu chiến tôi”, Tô Minh đứng ở đằng xa đột nhiên dừng bước
chân. Anh quay đầu lại nhìn Mạnh Lăng, nói.
Sau đó anh nhìn về phía Hứa Như Ý như hóa đá: “Tôi quên cô lâu rồi, cô lại một lần nữa đến khiêu khích tôi, không thể không phạt được”.
Lời nói vừa dứt, Tò Minh thoắt cái đã đứng trước mặt Hứa Như Ý.
Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cò ta, sau đó một tay khác không do dự mà vỗ đen đét vào mông của cò ta.
Anh vỗ rất mạnh, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
Hứa Như Y ban đâu còn như hóa đá nhưng sau khi bị Tò Minh đánh cho mấy cái vào mông thì lúc này sắc mặt đỏ ửng, thân người cũng chảy máu rồi mềm nhũn ra.
Đôi mắt cô ta tóe máu, bật khóc mắng chửi: “Tô Minh! Đồ khốn này! Anh lại đánh tôi, lại đánh vào mông tòi. ở dưới trái đất anh đã đánh rồi, đến Linh Võ Thành anh vẫn đánh. Hu hu… Anh không phải là người, anh bắt nạt tôi, hu hu…”.
Hứa Như Ý lớn tiếng khóc, mòng thì đau, còn vô cùng tủi thân nữa. Cô ta cứ khóc mãi không ngừng.
Sao số cô ta lại khổ thế này cơ chứ?
Cô ta thầm mắng, Tô Minh đúng là đồ khốn, nhưng sao ông trời lại ưu ái hắn vậy? Sao cứ cho hắn yêu nghiệt đến mức này?
Đến cả Mạnh Lăng cũng không thể dạy dỗ nổi!
Vậy thì cô ta còn hy vọng báo thù gì nữa.
Nằm mơ cô ta cũng muốn đánh vào mông của Tô Minh.
Nhưng kết quả lại là…
ông trời không công bằng!
Cũng đúng lúc này…
“Cậu chủ Mạnh! Anh thế nào rồi?”, Hoàng Linh Viện ở đằng xa khóc lóc chạy lại, nước mắt lưng tròng. Nhìn thấy Mạnh Lăng thương nặng mà cô ta không còn hồn phách nữa.
“Khụ, khụ! Tòi không sao”, Mạnh Lăng ho mấy cái, phun ra ngụm máu rồi né tránh không để Hoàng Linh Viện đỡ mình.
Mạnh Lăng hắn đâu có yếu ớt như vậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lạnh
lùng khó tả.
Hắn nhìn Tô Minh ở phía xa và nhìn cả Hứa Như Ý, lẩm bẩm: “Mình thua rồi, thua rồi”.
Đúng không phải là đối thủ!
Cách biệt quá lớn!
Không thừa nhận không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.