Chương 860: Sao có thể chứ?
Tô Minh
12/11/2021
Mà bởi vì bia Huyền Diệu hấp thụ rất nhiều máu của Tô Minh nên anh và bia Huyền Diệu bắt đầu có chút liên kết với nhau.
Mối quan hệ này cũng giống như quan hệ giữa Tô Minh và Thần Khôi vậy.
Rất kỳ diệu!
“Bia Huyền Diệu này lại có thể chậm rãi phát triến thành binh khí của bản mệnh tôi à”, Tô Minh nghĩ, dù sao cấp bậc bia Huyền Diệu cũng khá cao rồi, hơn nữa, uy lực của bia Huyền
Diệu cũng tăng lên theo thực của bản thân. Ngoài ra, nếu thật sự không được nữa thì bia Huyền Diệu còn có thể cắn nuốt những bảo bối khác đế gia tăng uy lực của chính nó.
Dùng để bồi dưỡng binh khí bản mệnh rất thích hợp.
“Bia Huyền Diệu này cũng tốt thật. Thiên Nữ tiền bối, tôi cảm thấy bây giờ mình gần như vô địch ở thế giới Tiểu Thiên rồi!”, Tô Minh nói, tế luyện bia Huyền Diệu, nói không chừng giết nhanh Vương Nộ Thương thì cũng có thể.
Nói một câu vò địch thế giới
Tiểu Thiên cũng không xem là ngang ngược.
“Nhưng lại cảm thấy giết chết một vài kẻ cực mạnh thì mới có thể nâng cao tốc độ tu luyện võ đạo”, Tô Minh lấm bấm tự nói.
Chỉ cần giết chết những kẻ cực mạnh thì có thể đạt được rất nhiều thứ tốt.
Như Phó Tử Lập, như Vương Nộ Thương.
“Thế giới rộng lớn, thế giới Tiểu Thiên chỉ là một hạt bụi nhỏ trong cả chư thiên vạn giới”. Thiên nữ Tạo Hoá thản nhiên
nói: “Cho dù là thế giới Đại Thiên, so với cả nền văn minh mà nói thì đó cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.
Tô Minh lập tức kiềm chế thái độ kiêu ngạo và nòng nổi của mình.
Đúng vậy, con đường võ đạo của bản thân chỉ vừa mới bắt đầu.
“Huyền Diệu Tòng, đến rồi!”. Ngay lúc này, Tô Lỵ lại lên tiếng, âm thanh trong trẻo có chút hưng phấn, rốt cuộc cũng là cô ấy vẫn mang theo tính cách của thiếu nữ mà, đến Huyền Diệu Tông tìm bảo vật thì đương
nhiên sẽ phấn khích.
“Toàn bộ Huyền Diệu Tông có vẻ chẳng còn ai!”, Vân Thanh Thanh lên tiếng: “Có lẽ đã nhận được tin tức cha con Vương Nộ Thương đã chết nên chạy rồi”.
“Một đám nhát gan, mới như vậy mà đã chạy rồi, há chẳng phải toàn bộ mấy thứ đồ tốt của Huyền Diệu Tông đều bị bọn họ mang đi rồi sao?”, Tò Ly bĩu môi nói.
“Không!”, Tô Minh lại lắc đầu cười: “Kho báu các thứ của Huyền Diệu Tông đều vẫn còn”.
“Sao có thể chứ?”, Tò Ly rất
kinh ngạc.
“Những người bỏ chạy kia của Huyền Diệu Tông rất thông minh, biết được tính mạng mới là thứ quan trọng nhất. Bọn họ chỉ chạy trốn, không dám mang theo kho báu của Huyền Diệu Tòng, đó lại là một lựa chọn rất sáng suốt!”, Tò Minh cười nói, đột nhiên nâng tay lên chụp lấy.
Đột nhiên.
Ầm!
ở bên dưới, đảo Huyền Diệu, nơi Huyền Diệu Tông toạ lạc chợt rung lắc một chút.
Một đống kho báu đã bị chân khí từ tay của Tô Minh bắt lấy.
“Đồ có giá trị chỉ có một vài linh thạch, còn lại đều là võ kỹ, công pháp gì đó”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, rồi đoạt lấy khoảng năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.
Cũng không tệ!
Vốn dĩ anh cũng không mong đợi quá nhiều.
Ngược lại là linh thạch, hiện tại, nếu như lấy linh thạch cực phẩm đổi thành linh thạch thượng phấm thì Tô Minh cũng
chỉ có thế lấy ra hơn năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Đây là khái niệm gì chứ?
Trong những người cấp cao nhất ở thế giới Tiểu Thiên, mười người đứng đầu có gom lại cùng nhau cũng không lấy ra được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
“Đến lúc hấp thụ một lượt rồi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, có chút mong đợi. Đã lâu rồi anh vẫn chưa thăng cấp cảnh giới, cảnh giới cũ đã rất vững chắc, có thể tiếp tục hấp thụ linh thạch nâng cao cảnh giới tiếp theo rồi.
“Tóm lại cũng tiện lợi thật! Chỉ cần có đủ linh thạch thì muốn nâng cao cảnh giới lúc nào cũng được!”, Tò Minh không nhịn được có chút cảm giác ưu việt.
Hết cách rồi, với những tu giả võ đạo khác thì cho dù cảnh giới có cao, cảm ngộ có thâm sâu đến đâu thì cũng không thể nào nâng cao cảnh giới bất kỳ lúc nào, ngay cả khi trong tay có được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Bởi vì việc hấp thụ linh thạch cũng không hề đon giản như vậy.
Kho tàng huyết mạch lại là buff lớn, không thể nào hình dung nổi tốc độ hấp thu của nó.
“Đi, chúng ta đi đến Tiên Âm Cốc”, Tô Minh mở lời, anh dự định hấp thụ linh thạch trên đường đi đế nâng cao cảnh giới.
“Thật… Thật sự phải đến Tiên Âm Cốc?”. Nếu đi thật thì Tò Ly cũng có chút lo lắng, bèn cằn nhằn nói: “Thực lực Mạt Thính Vũ rất mạnh, hơn nữa bà ta rất kỳ dị, giống như đang che giấu thứ gì đó vậy á. Đừng nói là em, ngay cả mấy trưởng lão Tiên Âm Cốc kia chắc cũng không biết cụ thể bà ta có bao nhiêu át chủ bài… Anh, hay là chúng ta
đợi một thời gian trước rồi đi, với thiên phú của anh, cho anh một năm rưỡi nữa rồi đi Tiên Âm Cốc, chắc chắn có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc dễ dàng!”
“Đừng dong dài nữa!”, Tô Minh khẽ vỗ đầu Tô Ly.
Ba người lại đi về hướng Tiên Âm Cốc.
Mối quan hệ này cũng giống như quan hệ giữa Tô Minh và Thần Khôi vậy.
Rất kỳ diệu!
“Bia Huyền Diệu này lại có thể chậm rãi phát triến thành binh khí của bản mệnh tôi à”, Tô Minh nghĩ, dù sao cấp bậc bia Huyền Diệu cũng khá cao rồi, hơn nữa, uy lực của bia Huyền
Diệu cũng tăng lên theo thực của bản thân. Ngoài ra, nếu thật sự không được nữa thì bia Huyền Diệu còn có thể cắn nuốt những bảo bối khác đế gia tăng uy lực của chính nó.
Dùng để bồi dưỡng binh khí bản mệnh rất thích hợp.
“Bia Huyền Diệu này cũng tốt thật. Thiên Nữ tiền bối, tôi cảm thấy bây giờ mình gần như vô địch ở thế giới Tiểu Thiên rồi!”, Tô Minh nói, tế luyện bia Huyền Diệu, nói không chừng giết nhanh Vương Nộ Thương thì cũng có thể.
Nói một câu vò địch thế giới
Tiểu Thiên cũng không xem là ngang ngược.
“Nhưng lại cảm thấy giết chết một vài kẻ cực mạnh thì mới có thể nâng cao tốc độ tu luyện võ đạo”, Tô Minh lấm bấm tự nói.
Chỉ cần giết chết những kẻ cực mạnh thì có thể đạt được rất nhiều thứ tốt.
Như Phó Tử Lập, như Vương Nộ Thương.
“Thế giới rộng lớn, thế giới Tiểu Thiên chỉ là một hạt bụi nhỏ trong cả chư thiên vạn giới”. Thiên nữ Tạo Hoá thản nhiên
nói: “Cho dù là thế giới Đại Thiên, so với cả nền văn minh mà nói thì đó cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.
Tô Minh lập tức kiềm chế thái độ kiêu ngạo và nòng nổi của mình.
Đúng vậy, con đường võ đạo của bản thân chỉ vừa mới bắt đầu.
“Huyền Diệu Tòng, đến rồi!”. Ngay lúc này, Tô Lỵ lại lên tiếng, âm thanh trong trẻo có chút hưng phấn, rốt cuộc cũng là cô ấy vẫn mang theo tính cách của thiếu nữ mà, đến Huyền Diệu Tông tìm bảo vật thì đương
nhiên sẽ phấn khích.
“Toàn bộ Huyền Diệu Tông có vẻ chẳng còn ai!”, Vân Thanh Thanh lên tiếng: “Có lẽ đã nhận được tin tức cha con Vương Nộ Thương đã chết nên chạy rồi”.
“Một đám nhát gan, mới như vậy mà đã chạy rồi, há chẳng phải toàn bộ mấy thứ đồ tốt của Huyền Diệu Tông đều bị bọn họ mang đi rồi sao?”, Tò Ly bĩu môi nói.
“Không!”, Tô Minh lại lắc đầu cười: “Kho báu các thứ của Huyền Diệu Tông đều vẫn còn”.
“Sao có thể chứ?”, Tò Ly rất
kinh ngạc.
“Những người bỏ chạy kia của Huyền Diệu Tông rất thông minh, biết được tính mạng mới là thứ quan trọng nhất. Bọn họ chỉ chạy trốn, không dám mang theo kho báu của Huyền Diệu Tòng, đó lại là một lựa chọn rất sáng suốt!”, Tò Minh cười nói, đột nhiên nâng tay lên chụp lấy.
Đột nhiên.
Ầm!
ở bên dưới, đảo Huyền Diệu, nơi Huyền Diệu Tông toạ lạc chợt rung lắc một chút.
Một đống kho báu đã bị chân khí từ tay của Tô Minh bắt lấy.
“Đồ có giá trị chỉ có một vài linh thạch, còn lại đều là võ kỹ, công pháp gì đó”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, rồi đoạt lấy khoảng năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.
Cũng không tệ!
Vốn dĩ anh cũng không mong đợi quá nhiều.
Ngược lại là linh thạch, hiện tại, nếu như lấy linh thạch cực phẩm đổi thành linh thạch thượng phấm thì Tô Minh cũng
chỉ có thế lấy ra hơn năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Đây là khái niệm gì chứ?
Trong những người cấp cao nhất ở thế giới Tiểu Thiên, mười người đứng đầu có gom lại cùng nhau cũng không lấy ra được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
“Đến lúc hấp thụ một lượt rồi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, có chút mong đợi. Đã lâu rồi anh vẫn chưa thăng cấp cảnh giới, cảnh giới cũ đã rất vững chắc, có thể tiếp tục hấp thụ linh thạch nâng cao cảnh giới tiếp theo rồi.
“Tóm lại cũng tiện lợi thật! Chỉ cần có đủ linh thạch thì muốn nâng cao cảnh giới lúc nào cũng được!”, Tò Minh không nhịn được có chút cảm giác ưu việt.
Hết cách rồi, với những tu giả võ đạo khác thì cho dù cảnh giới có cao, cảm ngộ có thâm sâu đến đâu thì cũng không thể nào nâng cao cảnh giới bất kỳ lúc nào, ngay cả khi trong tay có được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Bởi vì việc hấp thụ linh thạch cũng không hề đon giản như vậy.
Kho tàng huyết mạch lại là buff lớn, không thể nào hình dung nổi tốc độ hấp thu của nó.
“Đi, chúng ta đi đến Tiên Âm Cốc”, Tô Minh mở lời, anh dự định hấp thụ linh thạch trên đường đi đế nâng cao cảnh giới.
“Thật… Thật sự phải đến Tiên Âm Cốc?”. Nếu đi thật thì Tò Ly cũng có chút lo lắng, bèn cằn nhằn nói: “Thực lực Mạt Thính Vũ rất mạnh, hơn nữa bà ta rất kỳ dị, giống như đang che giấu thứ gì đó vậy á. Đừng nói là em, ngay cả mấy trưởng lão Tiên Âm Cốc kia chắc cũng không biết cụ thể bà ta có bao nhiêu át chủ bài… Anh, hay là chúng ta
đợi một thời gian trước rồi đi, với thiên phú của anh, cho anh một năm rưỡi nữa rồi đi Tiên Âm Cốc, chắc chắn có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc dễ dàng!”
“Đừng dong dài nữa!”, Tô Minh khẽ vỗ đầu Tô Ly.
Ba người lại đi về hướng Tiên Âm Cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.