Chương 861: Viêm Ma lão tổ
Tô Minh
12/11/2021
Tô Minh tận tâm dặn dò Tử Hỏa Ưng, đế nó giảm tốc độ chậm đi một chút.
Trên lưng Tử Hỏa Ưng, Tô Minh lần nữa bước vào tu luyện.
Thôn phệ linh thạch.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Rất nhanh đã bảy ngày qua đi.
Trên đảo Tiên Âm mà Tiên
Âm Cốc tọa lạc đã chật kín lại người, ngay đến cả khe hở không gian trên bầu trời cũng chật ních người tu luyện võ đạo.
Gần như tất cả những cường giả thế lực ẩn thế có danh có tiếng đều đã đến rồi.
Náo nhiệt vô cùng.
Trong khe hở không gian phía trên Tiên Âm Cốc, những người có địa vị cao của Võ tòng do Vũ Bất Bại dẫn đầu cũng có mặt.
“Tam trưởng lão, đã nghe ngóng rõ ràng chưa?”, Vũ Bất Bại nhìn về phía Vũ Bất Lưu vừa mới
quay về. Mấy ngày nay, Vũ Bất Lưu đều đi nghe ngóng tin tức.
“Nghe ngóng được chút tin đồn, dường như… dường như đáy cốc của Tiên Âm Cốc có động tĩnh!”, Vũ Bất Lưu nghiêm giọng nói.
“Viêm Ma lão tổ?”, Vũ Bất Lưu hít ngược một ngụm khí lạnh, mở to mắt ra.
cảm xúc dao động rất lớn.
Vũ Bất Bại suy cho cùng là Đại trưởng lão của Võ tòng, hơn nữa tuổi tác cũng đã rất lớn, tựa như hóa thạch sống vậy.
Ong ta biết Viêm Ma lão tổ.
“Điên rồi, đáng chết, người phụ nữ Mạt Thính Vũ đó điên rồi! Hoàn toàn hoàn toàn điên rồi!”, Vũ Bất Lưu giọng nói ngưng trọng lại kèm theo lửa giận bùng phát: “Nếu như Viêm Ma lão tổ đó được giải phóng ra ngoài sẽ là cả kiếp nạn của thế giới Tiểu Thiên. Cậu Tô có yêu nghiệt cỡ nào, trước mặt Viêm Ma lão tố cũng bị giết ngay lập tức! Năm đó, khi Viêm Ma lão tổ bị trấn áp đã ở cảnh giới Thiên Diễn rồi! Mặc dù lúc đó vì bị trấn áp mà Viêm Ma lão tổ đã tốn thất tuyệt đại đa số thực lực, nhưng hiện tại ít nhất cũng phải có cảnh giới Bất Tử vòng thứ tám đến vòng
thứ chín!”
Cảnh giới Thiên Diên chính là cảnh giới bên trên cảnh giới Bất Tử.
Nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc, Tam trưởng lão Vũ Bất Lưu một bên sắc mặt đều trở nên khó coi…
cảnh giớ Bất Tử kém một vòng chính là khoảng cách một trời một vực.
Thật sự là cảnh giới Bất Tử tám vòng đến chín vòng thì giết chết Đại trưởng lão Vũ Bất Bại dề như chơi.
Tô Minh cho dù có mạnh thế nào, cho dù thật sự dựa vào binh khí mà giết chết được Vương Nộ Thương cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Viêm Ma lão tổ!
“Còn có gì khác dị thường không?”, Vũ Bất Bại lại hỏi.
“Hình như không có nữa”, Vũ Bất Lưu lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, Quan Khuynh Thành do dự một lát rồi lên tiếng: “Tôi… hình như tôi cảm nhận được chút khí tức nhàn nhạt của Thiên Đạo Trùng Động”.
Thiên Đạo Trùng Động.
Đó là đường qua lại giữa thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên.
Muốn từ thế giới Tiểu Thiên đi tới thế giới Đại Thiên, hay là từ thế giới Đại Thiên hạ xuống thế giới Tiểu Thiên đều phải đi qua Thiên Đạo Trùng Động.
Năm đó, Quan Khuynh Thành từ thế giới Đại Thiên hạ xuống thế giới Tiểu Thiên chính là thông qua Thiên Đạo Trùng Động này. Cho nên cô ta biết khí tức của Thiên Đạo Trùng Động.
“Cái gì?!!’1, Vũ Bất Bại, Vũ Bất
Hoặc và Vũ Bất Lưu đều lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Quan Khuynh Thành: “Cò Quan, cò… cô không cảm nhận nhầm đó chứ?”
“Có lẽ… có lẽ không sai”, Quan Khuynh Thành gật đầu.
“Việc này…”, sắc mặt của đám người Vũ Bất Bại đều trắng bệch cả lên.
Hết sức im lặng.
Sau hơn mười lượt hít thở, Vũ Bất Bại hít một hơi thật sâu, ngưng giọng nói: “Có khí tức của Thiên Đạo Trùng Động kia ắt hẳn hiện tại ở Tiên Âm Cốc có người
từ thế giới Đại Thiên tới, đi qua Thiên Đạo Trùng Động nên mới lây nhiễm khí tức của Thiên Đạo Trùng Động”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người của Võ tông có mặt ở đó đều nghẹt thở, da đầu tê rần.
Nếu như thật sự như vậy thì Tiên Âm Cốc đó… quá đáng sợ rồi.
Ẩn giấu quá sâu quá sâu.
Mà lần này, việc gọi là đến viếng thăm của Tò Minh quả thực là chuyến viếng thăng nực cười đến cực điếm!
“Đáng chết!1′, giọng nói của Vũ Bất Bại khàn dần đi: “Bắt buộc phải ngăn cản cậu Tô đến thăm Tiên Âm Cốc… không hay rồi, cậu Tô đã đến gần Tiên Âm Cốc rồi…”
Nói rồi, Vũ Bất Bại quay người liền bay lên vòm trời phía xa, mấy người Vũ Bất Lưu, Vũ Bất Hoặc và Quan Khuynh Thành đều vội vàng bám theo.
Không chỉ có đám người Vũ Bất Bại phát hiện ra.
Trong số biển người có mặt ở đó có vài cường giả cũng đã phát hiện ra cuối chân trời có một con Tử Hỏa ưng đang bay
như di chuyển tức thời hướng về phía Tiên Âm Cốc.
“Tô Minh đến rồi!”
Nhất thời, hàng loạt ánh mắt đều nhìn về hướng Tò Minh, xuyên qua cả không gian, nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Có khen ngợi, có sợ hãi, có tò mò, có không hiểu, có nghi ngờ đủ cả.
Cùng lúc đó.
Tử Hỏa Ưng đột nhiên dừng lại.
Trước mắt.
Là đám người Vũ Bất Bại.
“Đại trưởng lão, ông cũng đến à?1′, Tô Minh đứng trên lưng Tử Hỏa Ưng, nhìn về phía nhóm Đại trưởng lão, cười hỏi. Anh có chút kinh ngạc, cũng có chút ấm lòng, anh biết sự xuất hiện của mấy người Vũ Bất Bại là vì giúp anh.
“Cậu Tô! Bây giờ lập tức rời đi, cậu không thế tới viếng thăm Tiên Âm Cốc được!”, Vũ Bất Bại gào lên, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng, không thể hoài nghi.
Từ tận đáy lòng Vũ Bất Bại thấy hơi kỳ lạ, bởi vì tốc độ trước
mắt về mặt cảnh giới lại đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh trung kỳ rồi!
Tốc độ tăng tiến cảnh giới này có hơi khoa trương nhỉ?
Đương nhiên, tiến bộ về mặt cảnh giới lúc này cũng không còn quan trọng nữa, đối mặt với Viêm Ma lão tổ thì thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên cũng vô dụng, cậu từ cảnh giới Chân Hoàng lên cảnh giới Chân Thánh có tác dụng sao?
Tô Minh lại lắc đầu, có người tính kế muốn giết chết em gái tôi? Tòi có thể bỏ qua sao?
Hay là chờ đợi được ư?
Không đợi được.
Giết! Giết! Giết!
“Cậu Tò, bây giờ không phải là lúc để cậu tùy hứng đâu, Tiên Âm Cốc ẩn giấu quá sâu, thực lực của Viêm Ma lão tố căn bản cậu không thể tưởng tượng được đâu, thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên… Cậu nghe lời lão phu nói đi, bây giờ rời đi, lão phu không muốn nhìn thấy nhóc Quan thủ tiết ở góa!”, giọng nói của Vũ Bất Bại âm vang có lực.
Nhưng Tò Minh vẫn lắc đầu:
“Đại trưởng lão, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng tôi rất tự tin, thực lực của tôi cũng rất mạnh”.
“Cậu…”, Vũ Bất Bại suýt chút nữa là muốn chửi thề.
Nhưng chưa đợi cho ông ta nói gì thêm.
“Vũ bất Bại, sao hả? Có người muốn đến thăm Tiên Âm Cốc tôi, ông không cho phép? Vũ trưởng lão quản có vẻ hơi rộng nhỉ? Nơi này là Tiên Âm Cốc, chứ không phải là Võ tông đâu!'”, từ trong Tiên Âm Cốc truyền đến một giọng nói phụ nữ lạnh nhạt, châm biếm mà còn vò cùng vô cùng cường thế.
Cốc, chứ không phải là Võ tông đâu!'”, từ trong Tiên Âm Cốc truyền đến một giọng nói phụ nữ lạnh nhạt, châm biếm mà còn vò cùng vô cùng cường thế.
Chính là Mạt Thính Vũ.
Vũ Bất Bại biến sắc.
Trên lưng Tử Hỏa Ưng, Tô Minh lần nữa bước vào tu luyện.
Thôn phệ linh thạch.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Rất nhanh đã bảy ngày qua đi.
Trên đảo Tiên Âm mà Tiên
Âm Cốc tọa lạc đã chật kín lại người, ngay đến cả khe hở không gian trên bầu trời cũng chật ních người tu luyện võ đạo.
Gần như tất cả những cường giả thế lực ẩn thế có danh có tiếng đều đã đến rồi.
Náo nhiệt vô cùng.
Trong khe hở không gian phía trên Tiên Âm Cốc, những người có địa vị cao của Võ tòng do Vũ Bất Bại dẫn đầu cũng có mặt.
“Tam trưởng lão, đã nghe ngóng rõ ràng chưa?”, Vũ Bất Bại nhìn về phía Vũ Bất Lưu vừa mới
quay về. Mấy ngày nay, Vũ Bất Lưu đều đi nghe ngóng tin tức.
“Nghe ngóng được chút tin đồn, dường như… dường như đáy cốc của Tiên Âm Cốc có động tĩnh!”, Vũ Bất Lưu nghiêm giọng nói.
“Viêm Ma lão tổ?”, Vũ Bất Lưu hít ngược một ngụm khí lạnh, mở to mắt ra.
cảm xúc dao động rất lớn.
Vũ Bất Bại suy cho cùng là Đại trưởng lão của Võ tòng, hơn nữa tuổi tác cũng đã rất lớn, tựa như hóa thạch sống vậy.
Ong ta biết Viêm Ma lão tổ.
“Điên rồi, đáng chết, người phụ nữ Mạt Thính Vũ đó điên rồi! Hoàn toàn hoàn toàn điên rồi!”, Vũ Bất Lưu giọng nói ngưng trọng lại kèm theo lửa giận bùng phát: “Nếu như Viêm Ma lão tổ đó được giải phóng ra ngoài sẽ là cả kiếp nạn của thế giới Tiểu Thiên. Cậu Tô có yêu nghiệt cỡ nào, trước mặt Viêm Ma lão tố cũng bị giết ngay lập tức! Năm đó, khi Viêm Ma lão tổ bị trấn áp đã ở cảnh giới Thiên Diễn rồi! Mặc dù lúc đó vì bị trấn áp mà Viêm Ma lão tổ đã tốn thất tuyệt đại đa số thực lực, nhưng hiện tại ít nhất cũng phải có cảnh giới Bất Tử vòng thứ tám đến vòng
thứ chín!”
Cảnh giới Thiên Diên chính là cảnh giới bên trên cảnh giới Bất Tử.
Nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc, Tam trưởng lão Vũ Bất Lưu một bên sắc mặt đều trở nên khó coi…
cảnh giớ Bất Tử kém một vòng chính là khoảng cách một trời một vực.
Thật sự là cảnh giới Bất Tử tám vòng đến chín vòng thì giết chết Đại trưởng lão Vũ Bất Bại dề như chơi.
Tô Minh cho dù có mạnh thế nào, cho dù thật sự dựa vào binh khí mà giết chết được Vương Nộ Thương cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Viêm Ma lão tổ!
“Còn có gì khác dị thường không?”, Vũ Bất Bại lại hỏi.
“Hình như không có nữa”, Vũ Bất Lưu lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, Quan Khuynh Thành do dự một lát rồi lên tiếng: “Tôi… hình như tôi cảm nhận được chút khí tức nhàn nhạt của Thiên Đạo Trùng Động”.
Thiên Đạo Trùng Động.
Đó là đường qua lại giữa thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên.
Muốn từ thế giới Tiểu Thiên đi tới thế giới Đại Thiên, hay là từ thế giới Đại Thiên hạ xuống thế giới Tiểu Thiên đều phải đi qua Thiên Đạo Trùng Động.
Năm đó, Quan Khuynh Thành từ thế giới Đại Thiên hạ xuống thế giới Tiểu Thiên chính là thông qua Thiên Đạo Trùng Động này. Cho nên cô ta biết khí tức của Thiên Đạo Trùng Động.
“Cái gì?!!’1, Vũ Bất Bại, Vũ Bất
Hoặc và Vũ Bất Lưu đều lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Quan Khuynh Thành: “Cò Quan, cò… cô không cảm nhận nhầm đó chứ?”
“Có lẽ… có lẽ không sai”, Quan Khuynh Thành gật đầu.
“Việc này…”, sắc mặt của đám người Vũ Bất Bại đều trắng bệch cả lên.
Hết sức im lặng.
Sau hơn mười lượt hít thở, Vũ Bất Bại hít một hơi thật sâu, ngưng giọng nói: “Có khí tức của Thiên Đạo Trùng Động kia ắt hẳn hiện tại ở Tiên Âm Cốc có người
từ thế giới Đại Thiên tới, đi qua Thiên Đạo Trùng Động nên mới lây nhiễm khí tức của Thiên Đạo Trùng Động”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người của Võ tông có mặt ở đó đều nghẹt thở, da đầu tê rần.
Nếu như thật sự như vậy thì Tiên Âm Cốc đó… quá đáng sợ rồi.
Ẩn giấu quá sâu quá sâu.
Mà lần này, việc gọi là đến viếng thăm của Tò Minh quả thực là chuyến viếng thăng nực cười đến cực điếm!
“Đáng chết!1′, giọng nói của Vũ Bất Bại khàn dần đi: “Bắt buộc phải ngăn cản cậu Tô đến thăm Tiên Âm Cốc… không hay rồi, cậu Tô đã đến gần Tiên Âm Cốc rồi…”
Nói rồi, Vũ Bất Bại quay người liền bay lên vòm trời phía xa, mấy người Vũ Bất Lưu, Vũ Bất Hoặc và Quan Khuynh Thành đều vội vàng bám theo.
Không chỉ có đám người Vũ Bất Bại phát hiện ra.
Trong số biển người có mặt ở đó có vài cường giả cũng đã phát hiện ra cuối chân trời có một con Tử Hỏa ưng đang bay
như di chuyển tức thời hướng về phía Tiên Âm Cốc.
“Tô Minh đến rồi!”
Nhất thời, hàng loạt ánh mắt đều nhìn về hướng Tò Minh, xuyên qua cả không gian, nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Có khen ngợi, có sợ hãi, có tò mò, có không hiểu, có nghi ngờ đủ cả.
Cùng lúc đó.
Tử Hỏa Ưng đột nhiên dừng lại.
Trước mắt.
Là đám người Vũ Bất Bại.
“Đại trưởng lão, ông cũng đến à?1′, Tô Minh đứng trên lưng Tử Hỏa Ưng, nhìn về phía nhóm Đại trưởng lão, cười hỏi. Anh có chút kinh ngạc, cũng có chút ấm lòng, anh biết sự xuất hiện của mấy người Vũ Bất Bại là vì giúp anh.
“Cậu Tô! Bây giờ lập tức rời đi, cậu không thế tới viếng thăm Tiên Âm Cốc được!”, Vũ Bất Bại gào lên, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng, không thể hoài nghi.
Từ tận đáy lòng Vũ Bất Bại thấy hơi kỳ lạ, bởi vì tốc độ trước
mắt về mặt cảnh giới lại đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh trung kỳ rồi!
Tốc độ tăng tiến cảnh giới này có hơi khoa trương nhỉ?
Đương nhiên, tiến bộ về mặt cảnh giới lúc này cũng không còn quan trọng nữa, đối mặt với Viêm Ma lão tổ thì thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên cũng vô dụng, cậu từ cảnh giới Chân Hoàng lên cảnh giới Chân Thánh có tác dụng sao?
Tô Minh lại lắc đầu, có người tính kế muốn giết chết em gái tôi? Tòi có thể bỏ qua sao?
Hay là chờ đợi được ư?
Không đợi được.
Giết! Giết! Giết!
“Cậu Tò, bây giờ không phải là lúc để cậu tùy hứng đâu, Tiên Âm Cốc ẩn giấu quá sâu, thực lực của Viêm Ma lão tố căn bản cậu không thể tưởng tượng được đâu, thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên… Cậu nghe lời lão phu nói đi, bây giờ rời đi, lão phu không muốn nhìn thấy nhóc Quan thủ tiết ở góa!”, giọng nói của Vũ Bất Bại âm vang có lực.
Nhưng Tò Minh vẫn lắc đầu:
“Đại trưởng lão, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng tôi rất tự tin, thực lực của tôi cũng rất mạnh”.
“Cậu…”, Vũ Bất Bại suýt chút nữa là muốn chửi thề.
Nhưng chưa đợi cho ông ta nói gì thêm.
“Vũ bất Bại, sao hả? Có người muốn đến thăm Tiên Âm Cốc tôi, ông không cho phép? Vũ trưởng lão quản có vẻ hơi rộng nhỉ? Nơi này là Tiên Âm Cốc, chứ không phải là Võ tông đâu!'”, từ trong Tiên Âm Cốc truyền đến một giọng nói phụ nữ lạnh nhạt, châm biếm mà còn vò cùng vô cùng cường thế.
Cốc, chứ không phải là Võ tông đâu!'”, từ trong Tiên Âm Cốc truyền đến một giọng nói phụ nữ lạnh nhạt, châm biếm mà còn vò cùng vô cùng cường thế.
Chính là Mạt Thính Vũ.
Vũ Bất Bại biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.