Chương 884: Vậy thì cảm ơn
Tô Minh
26/11/2021
Nói thật thì các nền văn minh đan xen, hỗn độn sinh tử, kỷ nguyên vô
tận. Ngay từ đầu đến giờ cô ta chưa từng có ý nghĩ muốn thu nhận đ’ô đệ.
Chỉ ngoại trừ Tô Minh, còn không ai xứng đáng cả.
Tô Minh khiến cô ta không thể nhìn thấu và cũng chỉ duy nhất huyết mạch của Tò Minh khiến cô ta không nhìn thấu. Nhưng cò ta càng muốn trở thành bạn với Tò Minh, trở thành tri kỷ, trở thành người thân, thậm chí sau này còn trở thành người
phụ nữ của anh, giúp anh thống lĩnh hậu cung cũng được, nhưng chỉ là không muốn nhận Tô Minh làm đồ đệ thôi.
“Tiền bối, tòi hiếu rồi”, Quan Hoàng cũng không miễn cưỡng. Ông ta hiểu, vị tiền bối ở trước mặt mình nói một là một chứ không có cơ hội thứ hai.
Ông ta đứng lên, hít một hơi thật sâu, nhìn Quan Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành! Tạm thời con không phải về Quan La Thiên nữa, cứ đi theo cậu chủ Tô đi, bưng nước pha trà cũng được mà học hỏi võ đạo cũng được, miễn là đừng bướng bỉnh quá”. Quan Hoàng nói xong, chợt đưa một chiếc nhẫn cho Tò Minh: “Cậu Tô, đây là quà gặp mặt, hoặc có thể nói là phí quan tâm chăm sóc Khuynh Thành vào những ngày tháng kế tiếp. Mong cậu hãy nhận lấy nó”.
Cái gì mà quà gặp mặt với phí quan tâm chứ? Toàn là bậy bạ hết.
Tóm lại chỉ là quà xin lỗi thôi.
Hoặc có thế nói là đồ để lấy
lòng Tô Minh.
Đừng thấy giờ Tô Minh chẳng là gì trong mắt ông ta.
Có thần hồn của cô gái kia thì sớm hay muộn gì, Tô Minh cũng sẽ trở thành người đứng ở đỉnh của thế giới Đại Thiên thôi. Ông ta cảm thấy, điều ấy sẽ chẳng xa lắm đâu.
Quan Hoàng vẫn luôn lấy làm tự hào về mắt nhìn người của mình.
Và lần này cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, da mặt ông ta
cũng rất dày.
Trước đó, dường như việc ông ta khinh bỉ, chế giễu Tô Minh, muốn con gái mình cắt đứt mọi quan hệ với anh là nhân cách thứ hai của ông ta làm chứ không phải Quan Hoàng.
Chẳng thấy xấu hổ dù là xíu xiu.
“Vậy thì cảm ơn”, Tô Minh cũng không khách sáo.
Có tiền mà không lấy thì chính là thằng ngốc!
“Phụ hoàng, hôn ước của con…”, lúc này, Quan Khuynh
Thành chợt mở miệng. Hòn ước là điều vẫn luôn quẩn quanh, tựa như một tảng đá đè nặng trong lòng cô!
Giờ lợi dụng lúc này, đương nhiên cô sẽ mở miệng nhắc tới.
“Hôn ước? Khuynh Thành, con có hôn ước sao? Sao trầm không biết?”, Quan Hoàng CƯỜI nói.
Ông ta dứt khoát bác bỏ.
Con gái mình đúng là có một cái hôn ước, mà đối tượng còn có lai lịch khá kinh khủng.
ở thế giới Đại Thiên cũng là
nhân vật số một số hai.
Chỉ ngoại trừ Tô Minh, còn không ai xứng đáng cả.
Tô Minh khiến cô ta không thể nhìn thấu và cũng chỉ duy nhất huyết mạch của Tò Minh khiến cô ta không nhìn thấu. Nhưng cò ta càng muốn trở thành bạn với Tò Minh, trở thành tri kỷ, trở thành người thân, thậm chí sau này còn trở thành người
phụ nữ của anh, giúp anh thống lĩnh hậu cung cũng được, nhưng chỉ là không muốn nhận Tô Minh làm đồ đệ thôi.
“Tiền bối, tòi hiếu rồi”, Quan Hoàng cũng không miễn cưỡng. Ông ta hiểu, vị tiền bối ở trước mặt mình nói một là một chứ không có cơ hội thứ hai.
Ông ta đứng lên, hít một hơi thật sâu, nhìn Quan Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành! Tạm thời con không phải về Quan La Thiên nữa, cứ đi theo cậu chủ Tô đi, bưng nước pha trà cũng được mà học hỏi võ đạo cũng được, miễn là đừng bướng bỉnh quá”. Quan Hoàng nói xong, chợt đưa một chiếc nhẫn cho Tò Minh: “Cậu Tô, đây là quà gặp mặt, hoặc có thể nói là phí quan tâm chăm sóc Khuynh Thành vào những ngày tháng kế tiếp. Mong cậu hãy nhận lấy nó”.
Cái gì mà quà gặp mặt với phí quan tâm chứ? Toàn là bậy bạ hết.
Tóm lại chỉ là quà xin lỗi thôi.
Hoặc có thế nói là đồ để lấy
lòng Tô Minh.
Đừng thấy giờ Tô Minh chẳng là gì trong mắt ông ta.
Có thần hồn của cô gái kia thì sớm hay muộn gì, Tô Minh cũng sẽ trở thành người đứng ở đỉnh của thế giới Đại Thiên thôi. Ông ta cảm thấy, điều ấy sẽ chẳng xa lắm đâu.
Quan Hoàng vẫn luôn lấy làm tự hào về mắt nhìn người của mình.
Và lần này cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, da mặt ông ta
cũng rất dày.
Trước đó, dường như việc ông ta khinh bỉ, chế giễu Tô Minh, muốn con gái mình cắt đứt mọi quan hệ với anh là nhân cách thứ hai của ông ta làm chứ không phải Quan Hoàng.
Chẳng thấy xấu hổ dù là xíu xiu.
“Vậy thì cảm ơn”, Tô Minh cũng không khách sáo.
Có tiền mà không lấy thì chính là thằng ngốc!
“Phụ hoàng, hôn ước của con…”, lúc này, Quan Khuynh
Thành chợt mở miệng. Hòn ước là điều vẫn luôn quẩn quanh, tựa như một tảng đá đè nặng trong lòng cô!
Giờ lợi dụng lúc này, đương nhiên cô sẽ mở miệng nhắc tới.
“Hôn ước? Khuynh Thành, con có hôn ước sao? Sao trầm không biết?”, Quan Hoàng CƯỜI nói.
Ông ta dứt khoát bác bỏ.
Con gái mình đúng là có một cái hôn ước, mà đối tượng còn có lai lịch khá kinh khủng.
ở thế giới Đại Thiên cũng là
nhân vật số một số hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.