Chương 247: Đứa bé bị phát hiện
Chánh Nghĩa Ngô
11/10/2024
Lần này kẻ giấu mắt đường đường chính chính ra tay ngay trên đường phố, một mặt để thể hiện thế lực và quyền hành to lớn của hắn, một mặt cũng cho phản ánh được tầm quan trọng của Tống Tiến Thành.
Ống kính chắc chắn đã quay, chụp được mặt của anh và Tống Gia Tuệ, nếu không thể có được thông tin gì từ miệng của Tống Tiến Thành, vậy thì chắc chắn sẽ rất nhanh thôi, kẻ giấu mặt kia khi đã ổn định lại sẽ quay ra đối phó với anh.
Anh cũng đã mất đi ưu thế của kẻ đứng trong bóng tối mà đánh địch, thậm chí khéo còn bị lộ thân phận tội phạm chạy trốn.
[...]
Nhạc Thế Luân đưa Tống Tiến Thành tới bệnh viện, trải qua việc điều trị mất cả nửa đêm thì chân ông ta mới được giữ lại, nhưng thuốc tê thì vẫn chưa hết tác dụng.
“Tìm người canh giữ cẩn thận, đừng cho kẻ xấu lại có thời cơ”.
Tống Tiến Thành vẫn chưa tỉnh, Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân cũng về nhà, cô cảm thấy rất mệt, mở cửa vào tới nhà liền nằm dài trên ghế sô pha không muốn động đậy gì, Hoàng Minh Huân đổi giày rồi sau đó đi đun ít nước nóng.
“Uống chút nước đã rồi hãy nghỉ ngơi em ơi!” anh đưa cho cô một cốc nước.
Tống Gia Tuệ rã rời chân tay không muốn động đậy, hai tay giơ ra về hướng anh “Em mệt, anh cho em uống đi!”
“Lười quá rồi đấy, bây giờ thành ra anh phục vụ em đấy à?” Treo
Tống Gia Tuệ nheo nheo mắt, ngồi dậy dựa vào thành ghế sô pha “Không thì cùng lắm sau này em lại phục vụ anh không được à? Em thực sự mệt lắm”.
Hoàng Minh Huân khẽ lắc đầu cười, anh đi tới chiếc tủ bên cạnh đó lấy ra một chiếc ống hút, sau đó ngồi xuống cạnh cô kéo cô vào lòng, đưa chiếc cốc đã cắm ống hút ra trước mặt cô “Em tự cầm lấy hút đi”.
Tống Gia Tuệ không nói được gì, chỉ liếc mắt lườm anh một cái, cô chỉ có thể tự mình cầm lấy chiếc cốc thủy tinh, hút từng hơi một.
Nửa cốc nước rất nhanh đã được uống hết, cô nhõng nhẽo “Anh chả thương em!”, sai đó nằm xuống gối đầu lên đùi anh.
Trong căn phòng yên tĩnh, anh còn có thể nghe thấy tiếng tim cô đập, cửa sổ chưa đóng, gió lạnh thổi vào từng cơn, hòa trộn với sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Hoàng Minh Huân gọi điện cho Nhạc Thế Luân, hỏi về tình hình trong bệnh viện, sau đó muốn đẩy cô ra “Muốn ngủ thì vào phòng ngủ”.
Tống Gia Tuệ vẫn cái bộ dạng nằm ườn ra lười nhác, cô chu mỏ nói “Anh bế em vào!”
Anh lặp lại lời cô ban nãy “Anh chả thương em!”. Nói cách khác, anh sẽ không bế cô đâu.
Tống Gia Tuệ đập tay vào sau lưng anh “Đáng ghét, đồ nhỏ nhen”.
Nói xong cô tự mình ngồi dậy, cố với chân ra để đeo đôi dép vừa nãy bị cô đá ra xa, nhìn bộ dạng người đàn ông với ý thăm dò. Vừa mới đi dép vào, eo cô đột nhiên bị anh ôm chặt lại. Cả người cô được anh bế thốc lên không trung, anh ôm cô vào lòng, bước chậm rãi bước đi.
Tống Gia Tuệ giật mình trước hành động của anh, sau đó bĩu môi nói “Chẳng phải anh nói là sẽ không bế em vào à?”
“Nếu mà thu về được lợi ích thì lúc đó lại khác”.
Tống Gia Tuệ còn chưa kịp hiểu ý của anh trong câu nói đó liền phát hiện anh không bế cô lên giường mà bế cô và phòng tắm, chân anh đá cửa phòng tắm ra, đi vào với tay mở chiếc vòi hoa sen.
Nước lạnh đột nhiên trút xuống đầu hai người, sau đó từ từ ấm dần.
“A...” Tống Gia Tuệ bị lạnh bất ngờ giật mình “Anh làm thế này là muốn làm gì... hức?”
Anh dùng môi mình khóa chặt môi cô không cho cô nói thêm nữa, hai bàn tay anh đỡ lấy hai chân cô nhấc lên đặt dựa vào tường, ngực anh ấn sát vào người cô, cơ thể hai người áp sát vào nhau.
“Anh muốn tính sổ với em”.
Tống Gia Tuệ ngơ ngác, nói lời không rõ: “Tính sổ gì chứ? Em có nợ anh gì đâu mà tính sổ...”
Hoàng Minh Huân không nói, anh vừa hôn cô bàn tay vừa chạy khắp cơ thể cô không theo một quy luật nào cả, cả người anh rạo rực hết cả lên.
Tống Gia Tuệ đột nhiên sởn da gà, nhìn anh “Anh muốn lắm rồi à?”
“Em nghĩ sao?” Ánh mắt anh đang thèm thuồng như một con thú bị bỏ đói lâu ngày.
Tống Gia Tuệ tính thời gian một lát, cô thấy còn lâu trời mới sáng, cô kéo quần áo xuống ngay ngắn “Em còn mệt lắm, hôm khác được không?”.
Ha ha ha, thể lực anh rất tốt, cô muốn chống lại sao?
Hoàng Minh Huân ôm chặt lấy cô “Lời đề nghị không có hiệu lực. Em mệt cứ nằm đấy, anh làm việc của anh”.
Trong lúc này, một chuỗi những nụ hôn được kéo dài ra, điều đó đã hóa giải hoàn toàn lời đề nghị của cô, cùng với nước ấm đang dội xuống, hơi thở và hơi ấm cơ thể của hai người truyền qua nhau.
Trong căn phòng tắm, tiếng kêu rên rỉ vang lên lúc gần lúc xa.
“Thôi anh nhé!”
Hoàng Minh Huân vừa bế cô ra khỏi phòng tắm liền nghe thấy cô thì thầm. Anh cười cười, đặt cô lên giường.
Tống Gia Tuệ khẽ nheo mày, cuộn tròn mình trong chăn, bàn tay anh vuốt mái tóc của cô ra khỏi trán sau đó lại đột nhiên chạy xuống cơ thể chọc cho cô buồn, giống như đang trêu chọc một chú mèo con.
“Ngủ đi!” anh thu tay về, không trêu cô thêm nữa, anh đặt đầu cô gối lên cánh tay mình, anh cười “Ngủ ngon nhé, em yêu!”
[...]
Sáng sớm hôm sau, một cuộc điện thoại đến phá tan sự yên tĩnh của căn phòng.
Tống Gia Tuệ trùm kín chăn lên đầu, cuộn tròn người lại không muốn dậy, nhưng đối phương mãi vẫn không chịu cúp máy cô chỉ có thể mắt nhắm mắt mở ngồi dậy đi mò xem điện thoại đang ở đâu.
“A lô?” cô nghe điện thoại trong trạng thái mơ màng.
Lục Nhã Vy gọi tên cô trong điện thoại như kêu lên, một giây sau làm Tống Gia Tuệ tỉnh ngủ hoàn toàn “Đứa bé? Đứa bé ở đâu ra?”
“Đừng hỏi nhiều thế nữa, đứa bé đang ở một trang trại tại Anh. Địa chỉ mình gửi vào tin nhắn cho cậu rồi”.
Tống Gia Tuệ lập tức liên tưởng tới đứa con của mình “Là bé trai hay bé gái?”
Lời nói của Lục Nhã Vy nghẹn ngào “Là bé gái, tên là Ái Ái. Tuệ, đứa bé đó... cậu mau cứu nó với!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vũ Nam Phong... anh ta muốn giết đứa bé!”
Chỉ một câu nói mà cũng như tiếng sét nổ bên tai, Tống Gia Tuệ trợn trừng mắt ngạc nhiên “Tại sao anh ta lại muốn giết đứa bé đó? Đứa bé là con cậu à? Anh Phong có phải vẫn luôn..”
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt liên lạc, bên tai cô chỉ còn lại tiếng tít tít báo máy đã cúp.
Tắt điện thoại đi, Tống Gia Tuệ vội vàng ra khỏi giường, đầu tóc bù rù, dép còn chưa đi vào chạy đi tìm Hoàng Minh Huân.
Hoàng Minh Huân đang ngồi trên ghế sô pha xem báo buổi sáng, nhìn bộ dạng cô anh nheo mày hỏi “Sao không đi dép vào?”
Tống Gia Tuệ dường như không để ý tới câu hỏi của anh, chạy lại trước mặt anh kéo tay áo anh nói “Vy Vy gọi điện cho em bảo em tìm người đi Anh giúp cô ấy cứu một đứa trẻ”.
“Một đứa trẻ?” Hoàng Minh Huân đưa tay đỡ hai chân cô lên ghế “Đứa trẻ ở đâu ra?”
“Chưa kịp nói rõ thì điện thoại đã bị ngắt kết nối rồi!” Tống Gia Tuệ nhìn anh chằm chằm mong đợi “Nhưng cô ấy nói anh Phong muốn giết chết đứa bé!”
“Anh không biết!” Hoàng Minh Huân lại tiếp tục xem báo không quan tâm tới cô.
“Từ lâu em thấy quan hệ giữa anh Phong và Lục Nhã Vy không đơn giản chỉ là anh em như họ nói. Huân, bọn họ có phải đang trong mối quan hệ như chúng ta không?”
Hoàng Minh Huân nheo mày, đôi môi chỉ mấp máy.
“Lục Nhã Vy không có tình cảm với cậu ấy!”
“Vậy đứa bé là con Vy Vy à? Anh Phong không chấp nhận được sự thật này nên muốn giết chết đứa con của Vy Vy?” Tống Gia Tuệ hấp tấp hỏi “Không được, Huân, anh mau ngăn cản anh Phong lại đi?”
Ống kính chắc chắn đã quay, chụp được mặt của anh và Tống Gia Tuệ, nếu không thể có được thông tin gì từ miệng của Tống Tiến Thành, vậy thì chắc chắn sẽ rất nhanh thôi, kẻ giấu mặt kia khi đã ổn định lại sẽ quay ra đối phó với anh.
Anh cũng đã mất đi ưu thế của kẻ đứng trong bóng tối mà đánh địch, thậm chí khéo còn bị lộ thân phận tội phạm chạy trốn.
[...]
Nhạc Thế Luân đưa Tống Tiến Thành tới bệnh viện, trải qua việc điều trị mất cả nửa đêm thì chân ông ta mới được giữ lại, nhưng thuốc tê thì vẫn chưa hết tác dụng.
“Tìm người canh giữ cẩn thận, đừng cho kẻ xấu lại có thời cơ”.
Tống Tiến Thành vẫn chưa tỉnh, Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân cũng về nhà, cô cảm thấy rất mệt, mở cửa vào tới nhà liền nằm dài trên ghế sô pha không muốn động đậy gì, Hoàng Minh Huân đổi giày rồi sau đó đi đun ít nước nóng.
“Uống chút nước đã rồi hãy nghỉ ngơi em ơi!” anh đưa cho cô một cốc nước.
Tống Gia Tuệ rã rời chân tay không muốn động đậy, hai tay giơ ra về hướng anh “Em mệt, anh cho em uống đi!”
“Lười quá rồi đấy, bây giờ thành ra anh phục vụ em đấy à?” Treo
Tống Gia Tuệ nheo nheo mắt, ngồi dậy dựa vào thành ghế sô pha “Không thì cùng lắm sau này em lại phục vụ anh không được à? Em thực sự mệt lắm”.
Hoàng Minh Huân khẽ lắc đầu cười, anh đi tới chiếc tủ bên cạnh đó lấy ra một chiếc ống hút, sau đó ngồi xuống cạnh cô kéo cô vào lòng, đưa chiếc cốc đã cắm ống hút ra trước mặt cô “Em tự cầm lấy hút đi”.
Tống Gia Tuệ không nói được gì, chỉ liếc mắt lườm anh một cái, cô chỉ có thể tự mình cầm lấy chiếc cốc thủy tinh, hút từng hơi một.
Nửa cốc nước rất nhanh đã được uống hết, cô nhõng nhẽo “Anh chả thương em!”, sai đó nằm xuống gối đầu lên đùi anh.
Trong căn phòng yên tĩnh, anh còn có thể nghe thấy tiếng tim cô đập, cửa sổ chưa đóng, gió lạnh thổi vào từng cơn, hòa trộn với sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Hoàng Minh Huân gọi điện cho Nhạc Thế Luân, hỏi về tình hình trong bệnh viện, sau đó muốn đẩy cô ra “Muốn ngủ thì vào phòng ngủ”.
Tống Gia Tuệ vẫn cái bộ dạng nằm ườn ra lười nhác, cô chu mỏ nói “Anh bế em vào!”
Anh lặp lại lời cô ban nãy “Anh chả thương em!”. Nói cách khác, anh sẽ không bế cô đâu.
Tống Gia Tuệ đập tay vào sau lưng anh “Đáng ghét, đồ nhỏ nhen”.
Nói xong cô tự mình ngồi dậy, cố với chân ra để đeo đôi dép vừa nãy bị cô đá ra xa, nhìn bộ dạng người đàn ông với ý thăm dò. Vừa mới đi dép vào, eo cô đột nhiên bị anh ôm chặt lại. Cả người cô được anh bế thốc lên không trung, anh ôm cô vào lòng, bước chậm rãi bước đi.
Tống Gia Tuệ giật mình trước hành động của anh, sau đó bĩu môi nói “Chẳng phải anh nói là sẽ không bế em vào à?”
“Nếu mà thu về được lợi ích thì lúc đó lại khác”.
Tống Gia Tuệ còn chưa kịp hiểu ý của anh trong câu nói đó liền phát hiện anh không bế cô lên giường mà bế cô và phòng tắm, chân anh đá cửa phòng tắm ra, đi vào với tay mở chiếc vòi hoa sen.
Nước lạnh đột nhiên trút xuống đầu hai người, sau đó từ từ ấm dần.
“A...” Tống Gia Tuệ bị lạnh bất ngờ giật mình “Anh làm thế này là muốn làm gì... hức?”
Anh dùng môi mình khóa chặt môi cô không cho cô nói thêm nữa, hai bàn tay anh đỡ lấy hai chân cô nhấc lên đặt dựa vào tường, ngực anh ấn sát vào người cô, cơ thể hai người áp sát vào nhau.
“Anh muốn tính sổ với em”.
Tống Gia Tuệ ngơ ngác, nói lời không rõ: “Tính sổ gì chứ? Em có nợ anh gì đâu mà tính sổ...”
Hoàng Minh Huân không nói, anh vừa hôn cô bàn tay vừa chạy khắp cơ thể cô không theo một quy luật nào cả, cả người anh rạo rực hết cả lên.
Tống Gia Tuệ đột nhiên sởn da gà, nhìn anh “Anh muốn lắm rồi à?”
“Em nghĩ sao?” Ánh mắt anh đang thèm thuồng như một con thú bị bỏ đói lâu ngày.
Tống Gia Tuệ tính thời gian một lát, cô thấy còn lâu trời mới sáng, cô kéo quần áo xuống ngay ngắn “Em còn mệt lắm, hôm khác được không?”.
Ha ha ha, thể lực anh rất tốt, cô muốn chống lại sao?
Hoàng Minh Huân ôm chặt lấy cô “Lời đề nghị không có hiệu lực. Em mệt cứ nằm đấy, anh làm việc của anh”.
Trong lúc này, một chuỗi những nụ hôn được kéo dài ra, điều đó đã hóa giải hoàn toàn lời đề nghị của cô, cùng với nước ấm đang dội xuống, hơi thở và hơi ấm cơ thể của hai người truyền qua nhau.
Trong căn phòng tắm, tiếng kêu rên rỉ vang lên lúc gần lúc xa.
“Thôi anh nhé!”
Hoàng Minh Huân vừa bế cô ra khỏi phòng tắm liền nghe thấy cô thì thầm. Anh cười cười, đặt cô lên giường.
Tống Gia Tuệ khẽ nheo mày, cuộn tròn mình trong chăn, bàn tay anh vuốt mái tóc của cô ra khỏi trán sau đó lại đột nhiên chạy xuống cơ thể chọc cho cô buồn, giống như đang trêu chọc một chú mèo con.
“Ngủ đi!” anh thu tay về, không trêu cô thêm nữa, anh đặt đầu cô gối lên cánh tay mình, anh cười “Ngủ ngon nhé, em yêu!”
[...]
Sáng sớm hôm sau, một cuộc điện thoại đến phá tan sự yên tĩnh của căn phòng.
Tống Gia Tuệ trùm kín chăn lên đầu, cuộn tròn người lại không muốn dậy, nhưng đối phương mãi vẫn không chịu cúp máy cô chỉ có thể mắt nhắm mắt mở ngồi dậy đi mò xem điện thoại đang ở đâu.
“A lô?” cô nghe điện thoại trong trạng thái mơ màng.
Lục Nhã Vy gọi tên cô trong điện thoại như kêu lên, một giây sau làm Tống Gia Tuệ tỉnh ngủ hoàn toàn “Đứa bé? Đứa bé ở đâu ra?”
“Đừng hỏi nhiều thế nữa, đứa bé đang ở một trang trại tại Anh. Địa chỉ mình gửi vào tin nhắn cho cậu rồi”.
Tống Gia Tuệ lập tức liên tưởng tới đứa con của mình “Là bé trai hay bé gái?”
Lời nói của Lục Nhã Vy nghẹn ngào “Là bé gái, tên là Ái Ái. Tuệ, đứa bé đó... cậu mau cứu nó với!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vũ Nam Phong... anh ta muốn giết đứa bé!”
Chỉ một câu nói mà cũng như tiếng sét nổ bên tai, Tống Gia Tuệ trợn trừng mắt ngạc nhiên “Tại sao anh ta lại muốn giết đứa bé đó? Đứa bé là con cậu à? Anh Phong có phải vẫn luôn..”
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt liên lạc, bên tai cô chỉ còn lại tiếng tít tít báo máy đã cúp.
Tắt điện thoại đi, Tống Gia Tuệ vội vàng ra khỏi giường, đầu tóc bù rù, dép còn chưa đi vào chạy đi tìm Hoàng Minh Huân.
Hoàng Minh Huân đang ngồi trên ghế sô pha xem báo buổi sáng, nhìn bộ dạng cô anh nheo mày hỏi “Sao không đi dép vào?”
Tống Gia Tuệ dường như không để ý tới câu hỏi của anh, chạy lại trước mặt anh kéo tay áo anh nói “Vy Vy gọi điện cho em bảo em tìm người đi Anh giúp cô ấy cứu một đứa trẻ”.
“Một đứa trẻ?” Hoàng Minh Huân đưa tay đỡ hai chân cô lên ghế “Đứa trẻ ở đâu ra?”
“Chưa kịp nói rõ thì điện thoại đã bị ngắt kết nối rồi!” Tống Gia Tuệ nhìn anh chằm chằm mong đợi “Nhưng cô ấy nói anh Phong muốn giết chết đứa bé!”
“Anh không biết!” Hoàng Minh Huân lại tiếp tục xem báo không quan tâm tới cô.
“Từ lâu em thấy quan hệ giữa anh Phong và Lục Nhã Vy không đơn giản chỉ là anh em như họ nói. Huân, bọn họ có phải đang trong mối quan hệ như chúng ta không?”
Hoàng Minh Huân nheo mày, đôi môi chỉ mấp máy.
“Lục Nhã Vy không có tình cảm với cậu ấy!”
“Vậy đứa bé là con Vy Vy à? Anh Phong không chấp nhận được sự thật này nên muốn giết chết đứa con của Vy Vy?” Tống Gia Tuệ hấp tấp hỏi “Không được, Huân, anh mau ngăn cản anh Phong lại đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.