Định Mệnh Đời Anh

Chương 248: Đứa trẻ được nhặt về

Chánh Nghĩa Ngô

11/10/2024

Hoàng Minh Huân lạnh lùng chỉ tay ra ngoài cửa sổ khi trời vừa mới sáng.

“Kể cả có ngăn thì cũng phải đợi cậu ấy đưa đứa bé về hãy chứ, nghe Lục Nhã Vy nói thì đứa bé vẫn còn ở nước ngoài, anh đi đâu để ngăn cậu ấy đây? Chẳng lẽ bám theo cậu ta cướp lấy đứa trẻ à?”

Tống Gia Tuệ gãi đầu, cảm thấy anh nói cũng đúng.

“Ồ! Là em nóng vội quá!” nói xong, cô lại cảm thấy nhất định phải giúp Lục Nhã Vy, cô vỗ nhẹ vào tay anh “Vậy lát nữa anh nhớ gọi điện cho anh Phong. Hai người là anh em bạn bè tốt với nhau, anh ấy nhất định sẽ nghe lời anh”.

Hoàng Minh Huân chỉ cười lạnh lùng. Vì Lục Nhã Vy, Vũ Nam Phong có thể lên kế hoạch đưa anh vào chỗ chết mà không chớp mắt, bây giờ anh gọi điện có thể ngăn anh ta lại? Nằm mơ!

[...]

Tống Gia Tuệ một mình đi tới bệnh viện.

“Tình hình thế nào rồi?”

Nhạc Thế Luân chỉ tay vào đồng hồ, trả lời “Bác sĩ nói chắc tầm khoảng vài tiếng đồng hồ nữa khi thuốc mê hết tác dụng thì ông ấy sẽ tỉnh lại”.

“Chú ba đúng là vẫn còn may, hôm qua tôi xem tin tức, hai chiếc xe đó đều đã bị biến dạng nghiêm trọng”.

“Đúng vậy, chỉ bị gãy xương chân, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài tháng thì sẽ khỏi như không có chuyện gì” Nhạc Thế Luân nói với vẻ thấy may cho ông ta, sau đó đổi chủ đề câu chuyện “Thiếu phu nhân cô cứ về nhà trước đi, khi nào ông ta tỉnh, nhất định tôi sẽ báo ngay cho cô biết”.

“Vậy thì anh ở đây coi cẩn thận nhé, đừng để người xấu vào hại ông ấy”.

Nhạc Thế Luân gật đầu, sau đó nhìn cô chớp chớp mắt, bịt tay vào miệng cười “Cô yên tâm đi thiếu phu nhân, mà... cô đúng là yêu thiếu gia thật đấy. Nhìn mắt cô kìa, thâm quầng hết cả đi rồi”.

Tống Gia Tuệ gật đầu không ngại ngùng “Anh nói thừa thế? Không yêu anh ấy thì yêu ai?” Có điều mắt thâm quầng thì liên quan gì chứ?

“Vâng vâng!”

Nhạc Thế Luân vẫn tủm tỉm cười, Tống Gia Tuệ cảm thấy có gì đó là lạ mà cô không hiểu, cô quay người bước đi, khi đi trong hành lang cô cũng gặp vài y tá, bọn họ nhìn cô với ánh mắt chằm chằm kì lạ.

Tống Gia Tuệ tự mình lẩm bẩm “Sao thế nhỉ?”

Khi cô đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn thấy trên cổ cô gái đứng trước mặt mình với bộ tóc mới làm, trên cổ đầy các vết đỏ vì bị hôn lỗ mãng quá để lại, lúc này mới đột nhiên hiểu ra. Bỏ tóc xuống để che đi những vết đó, cô hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Về tới nhà, Tống Gia Tuệ lập tức giống như một con mèo hoang đang tức giận, chỉ tay vào cổ mình “Ghét anh thật đấy, đã bảo là đừng có làm gì quá đáng quá, vậy mà anh... đều tại anh ấy, thư ký Nhạc và mọi người đều cười em kia kia!"

Hoàng Minh Huân đẩy cô ra quan sát một lượt.

“Nhạc Thế Luân cười em?”



“Chứ còn gì nữa!”

Vén tóc cô ra phía sau rồi vuốt nhẹ nhàng: “Không sao, anh sẽ báo thù cho em mà".

Sao anh vẫn không thể ý thức được sau mỗi lần như vậy nhỉ? Lúc này chẳng phải anh nên nói thêm rằng là từ lần sau sẽ không làm thế nữa?

Bàn tay anh luồn vào cổ cô xoa xoa vào làn da mềm mại, ánh mắt anh cũng vô tình chú ý vào trước ngực cô rồi ánh mắt đó dần dần lại trở nên bí hiểm đầy ẩn ý.

Tống Gia Tuệ cảm nhận thấy cơ thể đang nóng lên, cô lập tức vén cổ áo ngồi gọn vào một bên.

“Thư ký Nhạc còn nói mắt em thâm quầng, em phải... nghỉ ngơi... nghỉ ngơi!”

Nói rồi cô còn cố ý giả vào ngáp ngủ, Hoàng Minh Huân khẽ cười vẻ biết tỏng ý cô, anh thu tay mình về “Tạm thời tha cho em!”

Điện thoại của Lục Nhã Vy tuy được gọi tới bất ngờ nhưng Tống Gia Tuệ vẫn chưa quên đi đứa bé đó.

Nhưng khi Hoàng Minh Huân gọi điện cho Vũ Nam Phong và cả Lục Nhã Vy thì đều được thông báo là đã tắt máy.

Tính xem thời gian từ Anh về tới Thành phố H, bọn họ chủ có thể sau khi ăn cơm trưa xong liền đi tới nhà của Vũ Nam Phong, hy vọng có thể ngăn được Vũ Nam Phong lại, ai mà biết được...

“Xin lỗi Tống tiểu thư, thiếu gia và Lục tiểu thư hôm qua đã ra ngoài rồi, vẫn chưa thấy quay về”.

“Cái gì?” Tống Gia Tuệ nghe thấy mà nhũn cả người ra “Vậy bọn họ đã đi đâu?”

“Cái này tôi cũng không rõ!” quản gia nói vẻ đúng là không biết gì “Hành tung của thiếu gia từ trước tới nay đều không cho chúng tôi biết, cậu ấy xong việc tự khắc về nhà”.

“Quản gia!” lúc này Đỗ Anh Thư đột nhiên xuất hiện ở cửa cầu thang, hỏi “Thuốc của Hảo Hảo sắc xong chưa vậy? Nó tỉnh rồi, đến giờ uống thuốc rồi!”

“Vâng, Đỗ tiểu thư!”

Quản gia cười cười vẻ xin lỗi, sau đó chạy vào bếp để chuẩn bị thuốc cho Hảo Hảo.

Đỗ Anh Thư đi xuống, tới trước mặt hai người, hất mái tóc dài ra phía sau lưng, đột nhiên tỏa ra không trung mùi sữa tắm thơm dịu nhẹ.

Có thể là do Vũ Nam Phong chăm sóc tốt, một thời gian không gặp, Tống Gia Tuệ cảm thấy Đỗ Anh Thư đúng là một người phụ nữ đã quyến rũ và đẹp hơn trước rất nhiều.

“Hai người tới tìm thiếu gia và Lục Nhã Vy sao?”

“Cô có biết bọn họ đang ở đâu không?” Tống Gia Tuệ hỏi.

Đỗ Anh Thư hơi vênh mặt lên nhìn bộ mặt đầy sẹo của Hoàng Minh Huân, thể hiện không rõ nét lắm sự coi thường, đồng thời có chút không vui, lại nói “Ở đâu thì tôi thực sự không biết, có điều thiếu gia tức giận thì đúng là có thật”.

“Vậy cô có biết tại sao anh ấy tức giận không? Khả năng lớn nhất là sẽ ở đâu?”



“Tôi làm sao mà biết được!”

Không có được câu trả lời chính xác, Hoàng Minh Huân chỉ có thể tự mình ra tay đi điều tra, Tống Gia Tuệ trong lòng nóng như lửa đốt, yên lặng đợi câu trả lời cuối cùng.

[...]

Cùng thời khắc đó, ở một nơi vắng vẻ tiêu điều.

Lục Nhã Vy bị hai tên vệ sĩ ép quỳ xuống dưới đất, trước mặt vẫn là hai ngôi mộ trước kia.

Vũ Nam Phong thì đang ngồi trên một chiếc ghế đá tròn cách đó không xa.

Trên tay người thư ký đứng cạnh đang bế một đứa bé sơ sinh, hình như đang ngủ, đứa bé không hề gây ra bất kì một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.

“Vũ Nam Phong, anh thả con bé ra!”

Vũ Nam Phong đứng lên bước từ từ về phía trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn về phía bức ảnh trên hai bia mộ kia nói nhàn nhạt “Hai đứa con của tôi đều đã chết rồi, cô nói cho tôi biết, đây là ai hả?”

Lục Nhã Vy mím chặt môi “Tôi nhặt nó ở cô nhi viện về!”

Dựa theo tính cách của Vũ Nam Phong, nếu anh ta biết Ái Ái là con của anh ta thì cô sẽ phải đối mặt với hai con đường.

Một, Ái Ái sẽ bị anh ta cướp đi, chia cắt cô và Ái Ái. Hai là thân thế Ái Ái bị lộ

ra, cả cuộc đời sau này của cô và Ái Ái sẽ đều bị người đời mắng nhiếc. Không biết là một hay hai cô đều không muốn chấp nhận.

“Nhặt về?”

Vũ Nam Phong cười lớn rồi dừng lại ngay, nháy mắt ra hiệu cho thư ký, ngay lập tức thư ký của anh ta bế đứa bé lại trước mặt anh ta, người đàn ông đưa tay nới lỏng tấm vải che đứa bé, chớp mắt nhìn nó chằm chằm.

“Là một bé gái rất xinh xắn, có điều... cha mẹ nào mà lại nhẫn tâm bỏ đi một đứa bé còn nhỏ thế này?”

Lục Nhã Vy trong lòng biết rõ, anh ta căn bản là đang lừa dối bản thân.

Ánh mắt Vũ Nam Phong lóe lên sự hận thù, đột nhiên giơ tay ra hiệu cho thư ký.

Đôi tay người thư ký bế đứa bé đột nhiên giơ cao lên, Lục Nhã Vy nhìn đứa bé cách mặt đất càng ngày càng xa, tim cô đập thình thịch sợ hãi.

“Anh... anh muốn làm gì?”

“Dù gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, chẳng bằng để tôi cho nó mãi mãi ở lại trên núi này cùng với con của chúng ta, cô thấy thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Định Mệnh Đời Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook