Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1860: Nguyên lai là vậy

SS Hà Thần

10/11/2023

Sơn cốc thật kỳ lạ, bốn phía núi vòng quanh, trùng trùng điệp điệp, một ngọn núi khổng lồ đột nhiên nhô lên cao, hùng hậu to lớn, khí thế bất phàm.  

Khắp sơn cốc một mảnh xanh biếc, bị rừng rậm hoàn toàn bao trùm.  

- Chân khí năng lượng thật nồng đậm!  

Lục Lâm Thiên cảm giác được thiên địa năng lượng tràn đầy, nhiều tới gấp hai gấp ba.  

Hắn thầm vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, phát hiện ở lại nơi này tu luyện ít nhất là giảm được thời gian tới gấp hai lần.  

- Chủ nhân, nơi này là động phủ của ta, thiên địa năng lượng bên trong càng thêm nồng đậm!  

Xích Viêm nói.  

Nghe vậy Lục Lâm Thiên ngẩng đầu quan sát, bên trái sơn cốc là một ngọn núi lớn, dưới chân núi có một thạch động khổng lồ.  

- Hình như có chút quỷ dị!  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, Linh Khí nơi này thật nồng đậm, tựa hồ không bình thường, phảng phất như năng lượng trong không gian đều hội tụ xung quanh sơn cốc này mà không tiêu tan, cho nên mới nhiều như vậy.  

Nhìn chăm chú vào vài ngọn núi lớn xung quanh, vẻ mặt Lục Lâm Thiên nghi hoặc, chỉ cảm thấy quỷ dị nhưng không nhìn ra được gì.  

Cả ba người cất bước đi vào trong động.  

Bên trong động cực kỳ bóng loáng, càng vào sâu năng lượng càng thêm dày đặc.  

Không qua bao lâu, thân ảnh ba người đã tới trung ương, nơi này càng thêm khổng lồ.  

- Năng lượng nơi này nhiều hơn bên ngoài rất nhiều!  

Hắc Vũ kinh ngạc nói.  

- Nơi này thật sự quỷ dị!  

Lục Lâm Thiên cảm thán, hắn cẩn thận tìm kiếm nhưng không nhìn ra có điểm nào đặc biệt.  

- Chủ nhân, trong này tựa hồ cũng không có gì kỳ lạ, ta đã tìm mấy ngàn năm nhưng không tìm thấy.  

Xích Viêm nói.  

Sau nửa canh giờ, Lục Lâm Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng đành bỏ qua, bởi vì không thể đem nơi này san thành bình địa.  

- Xích Viêm, đưa chúng ta đi tới cấm địa nhìn một chút!  

Cuối cùng Lục Lâm Thiên chỉ có thể gọi Xích Viêm dẫn đường đi cấm địa, ở không gian tràn ngập thiên địa năng lượng này vốn không có người đi qua, Lục Lâm Thiên đặc biệt tìm kiếm nhưng không thấy tung tích của Diễn Linh thiên quả, không khỏi có chút thất vọng.  

- Chủ nhân, mời theo ta!  

Xích Viêm nói.  



Ba người rời khỏi sơn cốc đi cấm địa, theo lời nói của Xích Viêm, cấm địa nằm trong khe sâu, mà khe sâu cực kỳ quỷ dị, toàn bộ linh thú yêu thú tới gần đều phải chết, tu vi cao tới đâu cũng không ngoại lệ, vì vậy về sau không còn yêu thú linh thú đi qua.  

Lục Lâm Thiên cùng Hắc Vũ nhìn nhau, chẳng lẽ nơi đó lại có cấm chế, bởi vì ở trùng động cũng có cấm chế, ngay cả Tôn Giả bình thường cũng không thể đối kháng, yêu thú cùng linh thú đương nhiên cũng như thế.  

Suốt ba canh giờ sau ba người mới đi tới chỗ khe sâu.  

Bên ngoài khe sâu, Lục Lâm Thiên liền cảm giác được có sát khí, hài cốt linh thú yêu thú chồng chất, có lẽ niên đại rất lâu, mà hài cốt đều không hoàn chỉnh, trên hài cốt tràn ngập khí tức quỷ dị.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày nhìn vào khe sâu, đúng như suy đoán, nơi này có một cấm chế vô hình, tựa hồ không kém gì cấm chế ở nơi trùng động.  

- Hắc Vũ thúc, chúng ta đi!  

Lục Lâm Thiên cùng Hắc Vũ nhìn nhau, có lẽ nơi này là cửa vào, bởi vì ngoài cấm chế cũng không còn gì khác, tuyệt đối là lối ra.  

- Chủ nhân, cấm địa này thật cường hãn, các ngươi cần xông vào sao?  

Xích Viêm lo lắng hỏi.  

- Xích Viêm, ngươi chưa từng đi qua nơi này sao?  

Lục Lâm Thiên hỏi lại.  

Xích Viêm lắc đầu, nói:  

- Hai ngàn năm trước ta cố gắng xông vào một lần, nếu không thối lui nhanh chỉ sợ đã chết, mặc dù giữ được một mạng nhưng bị trọng thương, sau này không dám đi nữa.  

- Lúc trước hẳn ngươi chưa đột phá cấp độ bát giai đi?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

- Phải, lúc trước là cấp độ thất giai hậu kỳ!  

Xích Viêm trả lời.  

- Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn!  

Lục Lâm Thiên hiểu ra, liền nói.  

Ba người dè dặt đi tới, cẩn thận đề phòng, vừa bước vào sơn cốc liền bị một cỗ năng lượng thật lớn đập vào, uyển như lũ quét, nháy mắt đánh vỡ không gian dao động trút xuống.  

Xích Viêm kinh hoảng, lập tức bố trí cương khí nóng cháy.  

Xuy!  

Hắc Vũ cũng bố trí một đạo cương khí, năng lượng không kém cấm chế trong trùng động bao nhiêu, Tôn Giả nhất trọng cùng nhị trọng đều không thể đối kháng.  

- Chủ nhân, hình như ta có thể đối kháng!  

Xích Viêm cực kỳ ngoài ý muốn:  



- Nhưng uy lực cấm địa lần này yếu hơn ngày trước không ít!  

- Cẩn thận một chút!  

Lục Lâm Thiên nói, hai ngàn năm trôi qua, có lẽ cấm chế lúc trước mạnh mẽ hơn nhiều, thời gian dời đổi uy lực đương nhiên yếu ớt không ít.  

Ba người chậm rãi đi tới, cấm chế thật dài, ước chừng qua nửa khắc ba người mới gian nan đi xuyên qua, Hắc Vũ lại có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.  

Vừa bước qua khỏi cấm chế, tầm mắt Lục Lâm Thiên tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên là một mảnh vách đá cao vυ"t trong mây, vị trí của ba người nằm bên dưới khe ở ngọn núi, chung quanh có một ít hài cốt yêu thú dã thú loại nhỏ, chiều cao khe hở ngàn trượng, chỉ có thể nhìn thấy không trung là một đường nhỏ màu trắng.  

- Đây là... Chúng ta đã ra rồi!  

Khóe môi Lục Lâm Thiên nhếch lên, cảm giác chân khí xung quanh không còn là không gian phong bế mà là thế giới bên ngoài.  

- Sưu!  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên lướt lên trời cao, bị nhốt bên trong lâu như vậy, chính hắn cũng bối rối, nếu không tìm được lối ra không kịp chạy về Cổ Vực sẽ phiền toái.  

Vì vậy Lục Lâm Thiên chỉ muốn nhìn xem có phải đã đi ra bên ngoài rồi hay không, mà khe núi hẹp hòi chỉ vừa đủ cho một người thông qua, vài lần di chuyển rốt cục hắn đã đi lêи đỉиɦ núi.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn quanh bốn phía, nơi này là một mảnh núi non khôn cùng, ngọn núi cao vυ"t trong mây, sương trắng lượn lờ, cổ thụ che trời rậm rạp, bên trong dãy núi có không ít thanh âm yêu thú rít gào quanh quẩn.  

Sưu sưu...  

Hắc Vũ cùng Xích Viêm đồng thời bay lên, lúc này ba người đang đứng trên một ngọn núi cao vυ"t trong mây, hai ngọn núi liền kề sát nhau, ở giữa là khe hở mà ba người vừa bay lên.  

- Đây là...  

Giờ phút này Lục Lâm Thiên cảm thấy kinh ngạc lẫn kích động.  

- Thiếu chủ, đây là bên ngoài!  

Hắc Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, thở ra một hơi nhẹ nhõm, bị vây ở không gian bên dưới, nếu không có lối ra hắn thật không biết phải làm sao.  

- Đi ra, ta thật sự thoát ra rồi!  

Xích Viêm nhìn bầu trời, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.  

- Chúng ta đi ra rồi, thật sự là khó tin!  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc lẫn kích động, vô cùng vui sướиɠ, nơi này hắn cũng không chút xa lạ, đây chính là Sơn mạch Vụ Đô, hắn sẽ không nhận sai, thậm chí còn nằm sâu trong Sơn mạch Vụ Đô, là nơi mà những yêu thú như Cửu Đầu Yêu Giao cùng Thạch Viên yêu vương hội tụ, cũng là chỗ nguy hiểm nhất của Sơn mạch Vụ Đô.  

- Thiếu chủ, ngươi nhận ra nơi này?  

Hắc Vũ nghi hoặc hỏi.  

- Hắc Vũ thúc, nơi này là Sơn mạch Vụ Đô, nằm giữa Cổ Vực cùng Đại lục Linh Vũ, chúng ta đã tới Sơn mạch Vụ Đô!  

Lục Lâm Thiên vui mừng nói, nhớ tới ấn ký bản đồ trên thạch đài trong không gian, còn có vị trí trùng động, trong lòng hắn kỳ thật đã có dự cảm, ấn ký bản đồ dừng lại trong Sơn mạch Vụ Đô, hắn cảm nhận được trùng động là thông đạo liên kết giữa Sơn mạch Vụ Đô cùng Thành Ma Vân, lần này xem ra ý nghĩ của hắn hoàn toàn xác thực.  

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Phong Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook