Chương 1859: Thu phục Xích Viêm
SS Hà Thần
10/11/2023
Hỏa cầu bắn vọt qua chân trời, như vẫn thạch ầm ầm va chạm vào không gian thuộc tính của Lục Lâm Thiên.
Hỏa cầu va chạm, cả không trung như đọng lại, không gian chao đảo, ngay sau đó một thanh âm nổ tung như sấm sét trực tiếp vang lên...
Phanh!
Hỏa cầu cùng chưởng ấn nháy mắt bộc phát, năng lượng phong bạo hỏa hệ thổi quét khắp xung quanh, giống như sơn băng địa liệt, đỉnh núi bị san thành bình địa, mặt đất nứt nẻ, đá vụn kích tán, chân khí nóng chảy giống như biển lửa bao phủ khắp không gian.
Khi thân ảnh Lục Lâm Thiên lại xuất hiện, có chút mặt xám mày tro, thân ảnh bị lảo đảo đẩy lui.
- Nghiệt súc lợi hại!
Khuôn mặt Lục Lâm Thiên lộ vẻ cười khổ, muốn đánh gϊếŧ Xích Viêm Kim Nghê thì đủ khả năng, nhưng hắn chỉ muốn bố trí Huyết Hồn Ấn với đầu yêu thú kia, nếu đánh chết thì quá đáng tiếc.
- Thiếu chủ, thực lực của hắn không kém, ngươi có thể gϊếŧ hắn lại khó có thể bố trí Huyết Hồn Ấn, nếu để nghiệt súc đưa tới đàn thú thì càng thêm phiền toái!
Hắc Vũ truyền âm nói.
- Hắc Vũ thúc, ngươi giúp ta áp chế hắn!
Lục Lâm Thiên cười khổ nói.
- Thiếu chủ, sợ ngươi làm được không, Xích Viêm Kim Nghê là bát giai sơ kỳ, mặc dù mới đột phá không lâu nhưng muốn bố trí Huyết Hồn Ấn vô cùng khó khăn!
Hắc Vũ có chút lo lắng nói.
- Hẳn không có vấn đề!
Lục Lâm Thiên tin tưởng linh hồn lực của chính mình, nhưng không hoàn toàn nắm chắc.
- Nhân loại đáng chết, ngươi không đem bổn vương để trong mắt sao?
Xích Viêm Kim Nghê giận dữ, tứ chi run lên, mang theo uy thế kinh người đánh thẳng về hướng Hắc Vũ cùng Lục Lâm Thiên.
- Thành thật một chút đi!
Nhìn thấy Xích Viêm Kim Nghê đánh tới, Hắc Vũ quát lớn, thủ ấn kết xuất, chân khí run lên, trực tiếp cắt vỡ khe không gian hình tròn giữa không trung, nháy mắt vây kín Xích Viêm Kim Nghê bên trong.
- Ngươi là linh thú bát giai hậu kỳ!
Cảm giác được chân khí của Hắc Vũ, ánh mắt Xích Viêm Kim Nghê nhất thời hoảng hốt kêu lên.
Oanh oanh oanh!
Trảo ấn của Xích Viêm Kim Nghê mang theo cự lực đánh thẳng vào không gian bích chướng, nhưng không làm ảnh hưởng được chút nào.
- Thu!
Ánh mắt Hắc Vũ híp lại, thu lại thủ ấn, không gian nhất thời vặn vẹo thu nhỏ, cuối cùng đem Xích Viêm Kim Nghê trói buộc bên trong không gian khiến cho nó không thể nhúc nhích, chỉ có thể không ngừng rít gào.
Xuy!
Hắc Vũ lại kết xuất thủ ấn, một đạo quang mang từ trong mi tâm bắn vào ấn đường Xích Viêm Kim Nghê, quang mang làm người ta cảm giác được thật đáng sợ cùng cuồng bạo, khí tức như xuyên thấu linh hồn người khác, làm linh hồn run lên.
- Ngao...
Khi tia sáng tiến vào ấn đường, thân thể Xích Viêm Kim Nghê run lên, nhất thời bị áp chế uể oải, hai mắt biến thành vô thần.
- Đây mới là thực lực a!
Trong lòng Lục Lâm Thiên cảm thán.
- Thiếu chủ, linh hồn Xích Viêm Kim Nghê bị ta áp chế, ngươi có thể bố trí Huyết Hồn Ấn!
Hắc Vũ nói.
- Huyết Hồn Ấn!
Lục Lâm Thiên nghe vậy nhất thời thúc giục Huyết Hồn Ấn trong não hải. Huyết Hồn Ấn nhanh chóng hóa thành năng lượng lao vào trong kinh mạch, sau đó ngưng tụ trên lòng bàn tay phải.
- Ngao...
Một tiếng thú minh mơ hồ truyền ra, trên lòng bàn tay phải của Lục Lâm Thiên mơ hồ hiện lên một thú ảnh toàn thân màu đỏ, có vẻ cực kỳ huyền ảo, Huyết Hồn Ấn bạo lướt, uy áp ngập trời khuếch tán.
Cảm giác được cỗ uy áp thật lớn, thân hình Xích Viêm Kim Nghê run rẩy lên, vô hình trung hoàn toàn bị áp chế.
- Đi!
Lục Lâm Thiên thấp giọng quát, Huyết Hồn Ấn hung hăng nện vào ấn đường Xích Viêm Kim Nghê, hóa thành huyết quang biến mất.
Đồng thời Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, thủ ấn không ngừng biến hóa, từng đạo hào quang thần dị rơi lên ấn đường của Xích Viêm Kim Nghê.
Lục Lâm Thiên có thể rõ ràng cảm giác được Huyết Hồn Ấn của mình đang gặp phải chống cự thật lớn, thú hồn anh của Xích Viêm Kim Nghê đang ngăn cản Huyết Hồn Ấn.
Lục Lâm Thiên không dám khinh thường, mặc dù Hắc Vũ đã áp chế đầu yêu thú kia, nhưng nó lại đạt tới cấp độ bát giai, muốn khống chế tuyệt đối không dễ dàng.
- Ngao...
Lúc này thú hồn anh giãy dụa kịch liệt, hai cỗ năng lượng tranh đoạt giao chiến, mặc dù từ bên ngoài không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được.
- Thật là cố chấp a!
Trong lòng Lục Lâm Thiên ngưng trọng, linh hồn Xích Viêm Kim Nghê cực kỳ cường hãn, muốn khống chế thật không dễ dàng, nhưng cũng không phải không còn biện pháp.
- Khống Thú thuật, áp chế!
Lục Lâm Thiên quát một tiếng, thủ ấn phức tạp đánh ra, hào quang chói mắt xuyên vào ấn đường yêu thú.
- Đi!
Bên trong đầu Xích Viêm Kim Nghê, Huyết Hồn Ấn hóa thành huyết quang mang theo uy áp ngập trời vỡ áp khuếch tán.
- Ngao...
Bên trong não hải Xích Viêm Kim Nghê vang lên thú minh quanh quẩn, uy áp ngập trời tràn ngập.
Chỉ nháy mắt huyết quang bao trùm thú hồn anh, sát nhập vào bên trong ấn đường thú hồn anh.
Khi ánh mắt Xích Viêm Kim Nghê khôi phục lại thần thái, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên biến thành dịu ngoan, Hắc Vũ đồng thời buông lỏng áp chế.
- Chủ nhân!
Xích Viêm Kim Nghê cung kính hành lễ.
- Hóa thành hình người đi!
Lục Lâm Thiên nói.
Xuy!
Quanh thân Xích Viêm Kim Nghê chợt lóe hào quang đỏ đậm, thân thể hóa thành hình người, thân hình nguy nga không kém Bàn Hủy bao nhiêu, trên người mặc hồng bào lộ ra phong thái phiêu dật, khuôn mặt tuấn lãng, khoảng chừng bốn mươi tuổi, làn da ẩn hiện vẻ xích hồng sắc.
- Sau này gọi ngươi Xích Viêm đi!
Lục Lâm Thiên nói.
- Dạ, chủ nhân!
Sau khi bị bố trí Huyết Hồn Ấn, thái độ cung kính cùng phục tùng đều tới từ chính linh hồn.
- Xích Viêm, nơi này có lối ra hay không?
Lục Lâm Thiên hỏi.
- Hồi chủ nhân, nơi này không có lối ra!
Xích Viêm đáp.
Nghe vậy sắc mặt Lục Lâm Thiên cùng Hắc Vũ đều ngưng trọng, Lục Lâm Thiên lập tức gặng hỏi Xích Viêm về tình huống trong không gian này.
Xích Viêm đã hơn bảy ngàn tuổi, từ nhỏ sinh trưởng trong không gian nơi đây, mặc dù nơi này Linh Khí tràn đầy, không thiếu linh dược linh quả, nhưng không phải toàn bộ đều hữu dụng cho linh thú, bởi vì càng tu luyện về sau tốc độ càng chậm chạp.
Diện tích không gian thật lớn, có hơn vạn yêu thú linh thú, hơn mười cấp độ thất giai, mà bát giai chỉ có mỗi mình Xích Viêm mà thôi.
Mà trong không gian yêu thú nhiều hơn linh thú, nguyên nhân bởi vì như vậy vốn trong không gian cũng có một linh vương, nhưng khi tranh đoạt động phủ đã bị Xích Viêm đánh chết, bởi vậy linh thú bị đả kích lớn, vì thế không gian biến thành thiên hạ của yêu thú, toàn bộ linh thú đều bị đuổi ra bên ngoài.
Nghe Xích Viêm tự thuật, Lục Lâm Thiên cảm thấy hứng thú với hai nơi, một là địa phương mà Xích Viêm gọi là cấm địa, hai là động phủ, lúc trước bởi vì tranh đoạt động phủ mà Xích Viêm đã gϊếŧ chết linh vương trong không gian.
Theo lời của Xích Viêm, trong động phủ tràn đầy Linh Khí, tốc độ tu luyện nhanh hơn không ít, có lẽ hơn gấp hai, bình thường chung quanh động phủ không cho phép yêu thú tới gần.
Lục Lâm Thiên tò mò gọi Xích Viêm dẫn đường đi qua.
Ba người lao nhanh, sau một lát đã đi qua hơn mười ngọn núi, xuất hiện bên trong một sơn cốc.
Hỏa cầu va chạm, cả không trung như đọng lại, không gian chao đảo, ngay sau đó một thanh âm nổ tung như sấm sét trực tiếp vang lên...
Phanh!
Hỏa cầu cùng chưởng ấn nháy mắt bộc phát, năng lượng phong bạo hỏa hệ thổi quét khắp xung quanh, giống như sơn băng địa liệt, đỉnh núi bị san thành bình địa, mặt đất nứt nẻ, đá vụn kích tán, chân khí nóng chảy giống như biển lửa bao phủ khắp không gian.
Khi thân ảnh Lục Lâm Thiên lại xuất hiện, có chút mặt xám mày tro, thân ảnh bị lảo đảo đẩy lui.
- Nghiệt súc lợi hại!
Khuôn mặt Lục Lâm Thiên lộ vẻ cười khổ, muốn đánh gϊếŧ Xích Viêm Kim Nghê thì đủ khả năng, nhưng hắn chỉ muốn bố trí Huyết Hồn Ấn với đầu yêu thú kia, nếu đánh chết thì quá đáng tiếc.
- Thiếu chủ, thực lực của hắn không kém, ngươi có thể gϊếŧ hắn lại khó có thể bố trí Huyết Hồn Ấn, nếu để nghiệt súc đưa tới đàn thú thì càng thêm phiền toái!
Hắc Vũ truyền âm nói.
- Hắc Vũ thúc, ngươi giúp ta áp chế hắn!
Lục Lâm Thiên cười khổ nói.
- Thiếu chủ, sợ ngươi làm được không, Xích Viêm Kim Nghê là bát giai sơ kỳ, mặc dù mới đột phá không lâu nhưng muốn bố trí Huyết Hồn Ấn vô cùng khó khăn!
Hắc Vũ có chút lo lắng nói.
- Hẳn không có vấn đề!
Lục Lâm Thiên tin tưởng linh hồn lực của chính mình, nhưng không hoàn toàn nắm chắc.
- Nhân loại đáng chết, ngươi không đem bổn vương để trong mắt sao?
Xích Viêm Kim Nghê giận dữ, tứ chi run lên, mang theo uy thế kinh người đánh thẳng về hướng Hắc Vũ cùng Lục Lâm Thiên.
- Thành thật một chút đi!
Nhìn thấy Xích Viêm Kim Nghê đánh tới, Hắc Vũ quát lớn, thủ ấn kết xuất, chân khí run lên, trực tiếp cắt vỡ khe không gian hình tròn giữa không trung, nháy mắt vây kín Xích Viêm Kim Nghê bên trong.
- Ngươi là linh thú bát giai hậu kỳ!
Cảm giác được chân khí của Hắc Vũ, ánh mắt Xích Viêm Kim Nghê nhất thời hoảng hốt kêu lên.
Oanh oanh oanh!
Trảo ấn của Xích Viêm Kim Nghê mang theo cự lực đánh thẳng vào không gian bích chướng, nhưng không làm ảnh hưởng được chút nào.
- Thu!
Ánh mắt Hắc Vũ híp lại, thu lại thủ ấn, không gian nhất thời vặn vẹo thu nhỏ, cuối cùng đem Xích Viêm Kim Nghê trói buộc bên trong không gian khiến cho nó không thể nhúc nhích, chỉ có thể không ngừng rít gào.
Xuy!
Hắc Vũ lại kết xuất thủ ấn, một đạo quang mang từ trong mi tâm bắn vào ấn đường Xích Viêm Kim Nghê, quang mang làm người ta cảm giác được thật đáng sợ cùng cuồng bạo, khí tức như xuyên thấu linh hồn người khác, làm linh hồn run lên.
- Ngao...
Khi tia sáng tiến vào ấn đường, thân thể Xích Viêm Kim Nghê run lên, nhất thời bị áp chế uể oải, hai mắt biến thành vô thần.
- Đây mới là thực lực a!
Trong lòng Lục Lâm Thiên cảm thán.
- Thiếu chủ, linh hồn Xích Viêm Kim Nghê bị ta áp chế, ngươi có thể bố trí Huyết Hồn Ấn!
Hắc Vũ nói.
- Huyết Hồn Ấn!
Lục Lâm Thiên nghe vậy nhất thời thúc giục Huyết Hồn Ấn trong não hải. Huyết Hồn Ấn nhanh chóng hóa thành năng lượng lao vào trong kinh mạch, sau đó ngưng tụ trên lòng bàn tay phải.
- Ngao...
Một tiếng thú minh mơ hồ truyền ra, trên lòng bàn tay phải của Lục Lâm Thiên mơ hồ hiện lên một thú ảnh toàn thân màu đỏ, có vẻ cực kỳ huyền ảo, Huyết Hồn Ấn bạo lướt, uy áp ngập trời khuếch tán.
Cảm giác được cỗ uy áp thật lớn, thân hình Xích Viêm Kim Nghê run rẩy lên, vô hình trung hoàn toàn bị áp chế.
- Đi!
Lục Lâm Thiên thấp giọng quát, Huyết Hồn Ấn hung hăng nện vào ấn đường Xích Viêm Kim Nghê, hóa thành huyết quang biến mất.
Đồng thời Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, thủ ấn không ngừng biến hóa, từng đạo hào quang thần dị rơi lên ấn đường của Xích Viêm Kim Nghê.
Lục Lâm Thiên có thể rõ ràng cảm giác được Huyết Hồn Ấn của mình đang gặp phải chống cự thật lớn, thú hồn anh của Xích Viêm Kim Nghê đang ngăn cản Huyết Hồn Ấn.
Lục Lâm Thiên không dám khinh thường, mặc dù Hắc Vũ đã áp chế đầu yêu thú kia, nhưng nó lại đạt tới cấp độ bát giai, muốn khống chế tuyệt đối không dễ dàng.
- Ngao...
Lúc này thú hồn anh giãy dụa kịch liệt, hai cỗ năng lượng tranh đoạt giao chiến, mặc dù từ bên ngoài không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được.
- Thật là cố chấp a!
Trong lòng Lục Lâm Thiên ngưng trọng, linh hồn Xích Viêm Kim Nghê cực kỳ cường hãn, muốn khống chế thật không dễ dàng, nhưng cũng không phải không còn biện pháp.
- Khống Thú thuật, áp chế!
Lục Lâm Thiên quát một tiếng, thủ ấn phức tạp đánh ra, hào quang chói mắt xuyên vào ấn đường yêu thú.
- Đi!
Bên trong đầu Xích Viêm Kim Nghê, Huyết Hồn Ấn hóa thành huyết quang mang theo uy áp ngập trời vỡ áp khuếch tán.
- Ngao...
Bên trong não hải Xích Viêm Kim Nghê vang lên thú minh quanh quẩn, uy áp ngập trời tràn ngập.
Chỉ nháy mắt huyết quang bao trùm thú hồn anh, sát nhập vào bên trong ấn đường thú hồn anh.
Khi ánh mắt Xích Viêm Kim Nghê khôi phục lại thần thái, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên biến thành dịu ngoan, Hắc Vũ đồng thời buông lỏng áp chế.
- Chủ nhân!
Xích Viêm Kim Nghê cung kính hành lễ.
- Hóa thành hình người đi!
Lục Lâm Thiên nói.
Xuy!
Quanh thân Xích Viêm Kim Nghê chợt lóe hào quang đỏ đậm, thân thể hóa thành hình người, thân hình nguy nga không kém Bàn Hủy bao nhiêu, trên người mặc hồng bào lộ ra phong thái phiêu dật, khuôn mặt tuấn lãng, khoảng chừng bốn mươi tuổi, làn da ẩn hiện vẻ xích hồng sắc.
- Sau này gọi ngươi Xích Viêm đi!
Lục Lâm Thiên nói.
- Dạ, chủ nhân!
Sau khi bị bố trí Huyết Hồn Ấn, thái độ cung kính cùng phục tùng đều tới từ chính linh hồn.
- Xích Viêm, nơi này có lối ra hay không?
Lục Lâm Thiên hỏi.
- Hồi chủ nhân, nơi này không có lối ra!
Xích Viêm đáp.
Nghe vậy sắc mặt Lục Lâm Thiên cùng Hắc Vũ đều ngưng trọng, Lục Lâm Thiên lập tức gặng hỏi Xích Viêm về tình huống trong không gian này.
Xích Viêm đã hơn bảy ngàn tuổi, từ nhỏ sinh trưởng trong không gian nơi đây, mặc dù nơi này Linh Khí tràn đầy, không thiếu linh dược linh quả, nhưng không phải toàn bộ đều hữu dụng cho linh thú, bởi vì càng tu luyện về sau tốc độ càng chậm chạp.
Diện tích không gian thật lớn, có hơn vạn yêu thú linh thú, hơn mười cấp độ thất giai, mà bát giai chỉ có mỗi mình Xích Viêm mà thôi.
Mà trong không gian yêu thú nhiều hơn linh thú, nguyên nhân bởi vì như vậy vốn trong không gian cũng có một linh vương, nhưng khi tranh đoạt động phủ đã bị Xích Viêm đánh chết, bởi vậy linh thú bị đả kích lớn, vì thế không gian biến thành thiên hạ của yêu thú, toàn bộ linh thú đều bị đuổi ra bên ngoài.
Nghe Xích Viêm tự thuật, Lục Lâm Thiên cảm thấy hứng thú với hai nơi, một là địa phương mà Xích Viêm gọi là cấm địa, hai là động phủ, lúc trước bởi vì tranh đoạt động phủ mà Xích Viêm đã gϊếŧ chết linh vương trong không gian.
Theo lời của Xích Viêm, trong động phủ tràn đầy Linh Khí, tốc độ tu luyện nhanh hơn không ít, có lẽ hơn gấp hai, bình thường chung quanh động phủ không cho phép yêu thú tới gần.
Lục Lâm Thiên tò mò gọi Xích Viêm dẫn đường đi qua.
Ba người lao nhanh, sau một lát đã đi qua hơn mười ngọn núi, xuất hiện bên trong một sơn cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.