Chương 2
Ngô Đoàn Mỹ Hương
08/08/2023
Lúc về đến nhà, hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Phòng ăn vang lên tiếng nói chuyện rôm rả, thì ra là bà ngoại và mợ đến. Nhưng có vẻ như thái độ của mẹ dành cho hai người bọn họ không hề chào đón tý nào, vẻ mặt của bà ấy giống như đang muốn đuổi người đi vậy.
Còn đang không hiểu vì sao trông mẹ lại như vậy thì câu nói tiếp theo của mợ đã giải thích cho rồi.
" chị Hạnh à, cái Linh học hành chẳng ra gì. Không có khả năng thi được vào trường Công Lập đâu. Nghe em, bao giờ nó học xong cấp 2 thì cho ra ngoài đi làm, kiếm tiền đỡ đần cho chị luôn!"
Mợ tôi vừa dứt lời, bà ngoại liền nhanh chóng hưởng ứng. Có thể đề cập đến điều đó mà không chút ngượng miệng. Bọn họ là đang cố tình không để ý đến cảm xúc của mẹ tôi đúng không?!
Nhìn bóng lưng của họ. Cả người tôi nóng ran, trong đầu không ngừng nhắc đi nhắc lại, kia là người nhà, đánh là bất hiếu, không được đánh, không được đánh.
Tuy nhiên,khi nghe thấy bà ngoại nói rằng:
" nó cũng chỉ là con gái thôi. Học hành nhiều cũng chẳng để làm gì, sau này cũng như bát nước đổ đi thôi!"
Cơn giận cả tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Nếu không phải có anh Kỳ An cản lại, thì có lẽ tôi đã xông ra đó rồi.
" Con cảm thấy, mẹ sống với suy nghĩ trọng nam khinh nữ lâu quá nên quên mất bản thân cũng là nữ rồi đấy. Nói cái Linh nhà con cũng như bát nước đổ đi, thế mẹ thì sao..."
Bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi sau câu nói của mẹ tôi.
Bà ngoại nghe xong mà mặt mũi đỏ bừng hết lên, không biết là do tức giận hay do xấu hổ nữa.
" con chị đạt giải nhì Tiếng Anh cấp tỉnh lại bị nói là học hành chẳng ra gì, nghe có sai không.."
Mẹ tôi nhàn nhạt nói tiếp.
" giải đấy cũng chỉ là ăn may thôi chị.."
" thằng con mày đã ăn may được lần nào chưa!"
Sức chiến đấu của mẹ tôi quá mạnh, chỉ mấy câu đã khiến mợ tôi không nói được gì nữa rồi.
" lo cho con của mày trước đi, cái thằng lần nào thi cử, điểm cũng dưới trung bình như nó mới là học hành chẳng ra gì đấy!"
Mợ tôi dù có tức giận thế nào thì cũng thể phủ nhận được lời mà mẹ nói.
Em họ quả thật học rất kém, hơn nữa cũng không có tính tự giác cho nên thành tích mãi không tiến bộ. Nhiều lần bị giáo viên chủ nghiệm gọi điện phải ánh rồi, thế nhưng người nhà vẫn bỏ ngoài tai, thậm chí còn khoe khoang một cách vô lý khiến ai không biết còn tưởng nó học giỏi thật cơ.
" chị buồn cười nhỉ. Em với mẹ sang đây để cho chị lời khuyên mà chị lại nói chuyện như vậy!"
" trước khi nói chị, xem lại bản thân của mày trước đi!"
Mợ tôi có vẻ không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy định động tay động chân với mẹ nhưng anh Kỳ An đã nhanh hơn một bước, tiến đến giữ lấy cổ tay của mợ, nhăn mặt nói.
" chiều thì định đánh cái Linh. Đến tối lại đi đánh mẹ, mợ định để đêm rồi qua đánh luôn cháu đúng không.."
Mợ thoáng nhíu mày vì đau, sau đó liền giật mạnh tay ra rồi chỉ thằng mặt anh trai quát.
" láo toét, mày nói chuyện với bề trên như thế đấy à!"
" mợ đang tự nói mình đấy à, lúc nói chuyện với mẹ cháu cũng có tý lịch sự nào đâu!"
Lời vừa dứt, mợ liền tức giận, trừng mắt nhìn qua phía của tôi. Anh Kỳ An hẳn là sợ rằng mợ chuyển hướng sang đánh tôi, cho nên đã lùi lại chắn cho em gái.
Nhận thấy tình hình không ổn. Bà ngoại với mợ chẳng tiếp tục ở lại mà đứng dậy hậm hực ra về.
Mẹ, tôi và anh trai chỉ nhìn chứ không có tiễn, đơn giản vì ban đầu cũng có chào đón họ đâu.
" mất thời gian thật. Dọn cơm ăn thôi!"
Mẹ thở một hơi dài, sau đó quay sang nói với hai anh em.
Tôi nhìn mẹ một hồi, sau đó chạy đến ôm chặt bà ấy, khẽ run rẩy.
" sao, sợ bị tao bắt đi làm kiếm tiền sớm thật à..."
" vâng..."
Thật sự, lúc đó tôi đã hoảng sợ. Ngay cả khi tôi biết rõ mẹ sẽ không vì những lời nói vô nghĩa của bà ngoại và mợ làm cho lay động, nhưng tôi vẫn không ngăn được bản thân cảm thấy sợ hãi.
" không phải sợ, tao sẽ không làm thế đâu. Giờ thì đi ăn cơm thôi, đói lắm rồi!"
Mẹ mỉm cười, lời nói của bà đã thành công xoa dịu tôi.
Bữa tối rất ngon, chỉ tiếc vì cuộc nói chuyện ban nãy nên đồ ăn đã nguội ngắt thôi.
" điện thoại mày hết pin à. Tao gọi hơn 5 cuộc mà không thấy mày nghe máy!"
" ờm...điện thoại em vứt ở trên phòng, hình như đang cắm sạc hay sao ấy ạ!"
Anh Kỳ An nhắc thì tôi mới nhớ ra đấy.
" chịu mày đấy, lần sau đi đâu cũng phải cầm theo cái điện thoại vào. Nhỡ có việc gì còn liên lạc được!"
Nghe anh trai dặn dò, tôi liền ngoan ngoãn gật đầu. Mặc dù vậy thì trong tương lai, số lần tôi quên cầm theo điện thoại vẫn nhiều không kể.
Anh trai giống như nhớ ra được chuyện quan trọng. Lập tức hỏi tôi.
" mai có muốn tao đấm thằng Bảo một cái không?"
Nhìn gương mặt nghiêm túc của anh Kỳ An, tôi biết chắc chắn anh ấy sẽ làm thật. Cho nên rất vui vẻ, mỉm cười đáp rằng:
" riêng thằng đấy thì anh phải đấm 10 cái cho em!"
" ok!"
Kèm theo đó là cái gật đầu đầy uy tín.
Tôi cười thầm trong lòng, thằng ranh láo toét kia chết chắc rồi.
" chúng mày bàn chuyện ngay trước mặt tao luôn!"
Mẹ thấy hai anh em tự nhiên như vậy, cũng không khỏi bất lực. Song bà cũng chẳng hề ngăn cản, chỉ dặn anh trai đừng có ra tay mạnh quá, mất công bà ngoại và bố mẹ nó lại sang quậy.
Mọi người đã ăn xong hết thì tôi bèn mang bát đĩa ra rửa. Xong xuôi thì chạy đi tầng, vào phòng lấy đồ đi tắm, dù sao lúc ngồi ở bờ hồ, mồ hôi mồ kê chảy ra hôi hết cả người rồi.
Tắm xong thì lại quay về phòng, nằm phịch lên giường. Tôi rút dây sạc điện thoại ra, màn hình lập tức sáng lên, quả nhiên có 5 cuộc gọi nhỡ từ anh Kỳ An thật.
Nhưng khiến tôi chú ý lại là một cuộc gọi nhỡ qua Messenger từ Tuấn Anh.
" gọi mình làm gì nhỉ?"
Tôi có hơi thắc mắc, cho nên ấn gọi lại luôn. Chuông điện thoại mới reo được mấy giây, người bên kia đã lập tức bắt máy rồi.
" alo..."
" mày gọi tao có chuyện gì thế Tuấn Anh?"
" tao chót quên mất rồi, hay cứ nói chuyện một lúc đợi tao nhớ ra nhé!"
Giọng của Anh Tuấn truyền qua.
Tôi từng gặp phải tình trạng giống cậu ấy mấy lần rồi cho nên đồng ý luôn, không hề hay biết người ở đầu dây bên kia đang đắc chí mỉm cười.
" tao kể mày nghe. Nãy, lúc tao với cả anh tao về nhà, gặp ngay bà ngoại với cả mẹ của thằng em họ sang. Mà hai người đấy sang để khuyên mẹ là tao cho tao đi làm kiếm tiền ngay khi tốt nghiệp xong cấp 2. "
" lúc đấy chắc mày tức lắm!"
" tức chứ. Mợ tao bảo tao là học hành chẳng ra gì, không thi được vào trường Công Lập đâu. Còn bà tao thì bảo sau này tao như bát nước đổ đi. Lúc đấy anh tao mà không cản lại thì chắc tao lao lên luôn ấy!"
" mẹ mày có đồng ý không?"
" tất nhiên là không rồi. Mẹ tao còn khiến cho hai người kia cứng họng cơ, xời quá tuyệt vời luôn!"
Người ta vẫn nói, có lần một thì sẽ có lần hai.
Sau lần tâm sự với Tuấn Anh ở bờ hồ, mỗi lần gặp phải chuyện buồn, tôi đều sẽ kể cho cậu ấy nghe.
Tuấn Anh không những không thấy phiền, ngược lại còn bảo rằng so với những người khác thì kể cho cậu ấy nghe vẫn tốt hơn.
Chúng tôi càng nói càng hăng, mãi đến khi nghe thấy anh trai nhắc đi ngủ thì tôi mới để rằng tôi và Tuấn Anh đã gọi điện hơn 2 tiếng, từ lúc 7h30 đến bây giờ là gần 10 giờ rồi.
" khi nào có nói chuyện tiếp vậy, mày ngủ ngon nhé!"
" ừm, mày cũng ngủ ngon nhé!"
Chào tạm biệt xong, cuộc gọi liền kết thúc. Tôi cắm sạc điện thoại rồi chạy đi đánh răng. Trong lúc đang súc miệng mới chợt nhớ ra.
Hình như Tuấn Anh chưa nói vì sao lúc đầu cậu ấy lại gọi điện cho tôi thì phải?
Phòng ăn vang lên tiếng nói chuyện rôm rả, thì ra là bà ngoại và mợ đến. Nhưng có vẻ như thái độ của mẹ dành cho hai người bọn họ không hề chào đón tý nào, vẻ mặt của bà ấy giống như đang muốn đuổi người đi vậy.
Còn đang không hiểu vì sao trông mẹ lại như vậy thì câu nói tiếp theo của mợ đã giải thích cho rồi.
" chị Hạnh à, cái Linh học hành chẳng ra gì. Không có khả năng thi được vào trường Công Lập đâu. Nghe em, bao giờ nó học xong cấp 2 thì cho ra ngoài đi làm, kiếm tiền đỡ đần cho chị luôn!"
Mợ tôi vừa dứt lời, bà ngoại liền nhanh chóng hưởng ứng. Có thể đề cập đến điều đó mà không chút ngượng miệng. Bọn họ là đang cố tình không để ý đến cảm xúc của mẹ tôi đúng không?!
Nhìn bóng lưng của họ. Cả người tôi nóng ran, trong đầu không ngừng nhắc đi nhắc lại, kia là người nhà, đánh là bất hiếu, không được đánh, không được đánh.
Tuy nhiên,khi nghe thấy bà ngoại nói rằng:
" nó cũng chỉ là con gái thôi. Học hành nhiều cũng chẳng để làm gì, sau này cũng như bát nước đổ đi thôi!"
Cơn giận cả tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Nếu không phải có anh Kỳ An cản lại, thì có lẽ tôi đã xông ra đó rồi.
" Con cảm thấy, mẹ sống với suy nghĩ trọng nam khinh nữ lâu quá nên quên mất bản thân cũng là nữ rồi đấy. Nói cái Linh nhà con cũng như bát nước đổ đi, thế mẹ thì sao..."
Bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi sau câu nói của mẹ tôi.
Bà ngoại nghe xong mà mặt mũi đỏ bừng hết lên, không biết là do tức giận hay do xấu hổ nữa.
" con chị đạt giải nhì Tiếng Anh cấp tỉnh lại bị nói là học hành chẳng ra gì, nghe có sai không.."
Mẹ tôi nhàn nhạt nói tiếp.
" giải đấy cũng chỉ là ăn may thôi chị.."
" thằng con mày đã ăn may được lần nào chưa!"
Sức chiến đấu của mẹ tôi quá mạnh, chỉ mấy câu đã khiến mợ tôi không nói được gì nữa rồi.
" lo cho con của mày trước đi, cái thằng lần nào thi cử, điểm cũng dưới trung bình như nó mới là học hành chẳng ra gì đấy!"
Mợ tôi dù có tức giận thế nào thì cũng thể phủ nhận được lời mà mẹ nói.
Em họ quả thật học rất kém, hơn nữa cũng không có tính tự giác cho nên thành tích mãi không tiến bộ. Nhiều lần bị giáo viên chủ nghiệm gọi điện phải ánh rồi, thế nhưng người nhà vẫn bỏ ngoài tai, thậm chí còn khoe khoang một cách vô lý khiến ai không biết còn tưởng nó học giỏi thật cơ.
" chị buồn cười nhỉ. Em với mẹ sang đây để cho chị lời khuyên mà chị lại nói chuyện như vậy!"
" trước khi nói chị, xem lại bản thân của mày trước đi!"
Mợ tôi có vẻ không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy định động tay động chân với mẹ nhưng anh Kỳ An đã nhanh hơn một bước, tiến đến giữ lấy cổ tay của mợ, nhăn mặt nói.
" chiều thì định đánh cái Linh. Đến tối lại đi đánh mẹ, mợ định để đêm rồi qua đánh luôn cháu đúng không.."
Mợ thoáng nhíu mày vì đau, sau đó liền giật mạnh tay ra rồi chỉ thằng mặt anh trai quát.
" láo toét, mày nói chuyện với bề trên như thế đấy à!"
" mợ đang tự nói mình đấy à, lúc nói chuyện với mẹ cháu cũng có tý lịch sự nào đâu!"
Lời vừa dứt, mợ liền tức giận, trừng mắt nhìn qua phía của tôi. Anh Kỳ An hẳn là sợ rằng mợ chuyển hướng sang đánh tôi, cho nên đã lùi lại chắn cho em gái.
Nhận thấy tình hình không ổn. Bà ngoại với mợ chẳng tiếp tục ở lại mà đứng dậy hậm hực ra về.
Mẹ, tôi và anh trai chỉ nhìn chứ không có tiễn, đơn giản vì ban đầu cũng có chào đón họ đâu.
" mất thời gian thật. Dọn cơm ăn thôi!"
Mẹ thở một hơi dài, sau đó quay sang nói với hai anh em.
Tôi nhìn mẹ một hồi, sau đó chạy đến ôm chặt bà ấy, khẽ run rẩy.
" sao, sợ bị tao bắt đi làm kiếm tiền sớm thật à..."
" vâng..."
Thật sự, lúc đó tôi đã hoảng sợ. Ngay cả khi tôi biết rõ mẹ sẽ không vì những lời nói vô nghĩa của bà ngoại và mợ làm cho lay động, nhưng tôi vẫn không ngăn được bản thân cảm thấy sợ hãi.
" không phải sợ, tao sẽ không làm thế đâu. Giờ thì đi ăn cơm thôi, đói lắm rồi!"
Mẹ mỉm cười, lời nói của bà đã thành công xoa dịu tôi.
Bữa tối rất ngon, chỉ tiếc vì cuộc nói chuyện ban nãy nên đồ ăn đã nguội ngắt thôi.
" điện thoại mày hết pin à. Tao gọi hơn 5 cuộc mà không thấy mày nghe máy!"
" ờm...điện thoại em vứt ở trên phòng, hình như đang cắm sạc hay sao ấy ạ!"
Anh Kỳ An nhắc thì tôi mới nhớ ra đấy.
" chịu mày đấy, lần sau đi đâu cũng phải cầm theo cái điện thoại vào. Nhỡ có việc gì còn liên lạc được!"
Nghe anh trai dặn dò, tôi liền ngoan ngoãn gật đầu. Mặc dù vậy thì trong tương lai, số lần tôi quên cầm theo điện thoại vẫn nhiều không kể.
Anh trai giống như nhớ ra được chuyện quan trọng. Lập tức hỏi tôi.
" mai có muốn tao đấm thằng Bảo một cái không?"
Nhìn gương mặt nghiêm túc của anh Kỳ An, tôi biết chắc chắn anh ấy sẽ làm thật. Cho nên rất vui vẻ, mỉm cười đáp rằng:
" riêng thằng đấy thì anh phải đấm 10 cái cho em!"
" ok!"
Kèm theo đó là cái gật đầu đầy uy tín.
Tôi cười thầm trong lòng, thằng ranh láo toét kia chết chắc rồi.
" chúng mày bàn chuyện ngay trước mặt tao luôn!"
Mẹ thấy hai anh em tự nhiên như vậy, cũng không khỏi bất lực. Song bà cũng chẳng hề ngăn cản, chỉ dặn anh trai đừng có ra tay mạnh quá, mất công bà ngoại và bố mẹ nó lại sang quậy.
Mọi người đã ăn xong hết thì tôi bèn mang bát đĩa ra rửa. Xong xuôi thì chạy đi tầng, vào phòng lấy đồ đi tắm, dù sao lúc ngồi ở bờ hồ, mồ hôi mồ kê chảy ra hôi hết cả người rồi.
Tắm xong thì lại quay về phòng, nằm phịch lên giường. Tôi rút dây sạc điện thoại ra, màn hình lập tức sáng lên, quả nhiên có 5 cuộc gọi nhỡ từ anh Kỳ An thật.
Nhưng khiến tôi chú ý lại là một cuộc gọi nhỡ qua Messenger từ Tuấn Anh.
" gọi mình làm gì nhỉ?"
Tôi có hơi thắc mắc, cho nên ấn gọi lại luôn. Chuông điện thoại mới reo được mấy giây, người bên kia đã lập tức bắt máy rồi.
" alo..."
" mày gọi tao có chuyện gì thế Tuấn Anh?"
" tao chót quên mất rồi, hay cứ nói chuyện một lúc đợi tao nhớ ra nhé!"
Giọng của Anh Tuấn truyền qua.
Tôi từng gặp phải tình trạng giống cậu ấy mấy lần rồi cho nên đồng ý luôn, không hề hay biết người ở đầu dây bên kia đang đắc chí mỉm cười.
" tao kể mày nghe. Nãy, lúc tao với cả anh tao về nhà, gặp ngay bà ngoại với cả mẹ của thằng em họ sang. Mà hai người đấy sang để khuyên mẹ là tao cho tao đi làm kiếm tiền ngay khi tốt nghiệp xong cấp 2. "
" lúc đấy chắc mày tức lắm!"
" tức chứ. Mợ tao bảo tao là học hành chẳng ra gì, không thi được vào trường Công Lập đâu. Còn bà tao thì bảo sau này tao như bát nước đổ đi. Lúc đấy anh tao mà không cản lại thì chắc tao lao lên luôn ấy!"
" mẹ mày có đồng ý không?"
" tất nhiên là không rồi. Mẹ tao còn khiến cho hai người kia cứng họng cơ, xời quá tuyệt vời luôn!"
Người ta vẫn nói, có lần một thì sẽ có lần hai.
Sau lần tâm sự với Tuấn Anh ở bờ hồ, mỗi lần gặp phải chuyện buồn, tôi đều sẽ kể cho cậu ấy nghe.
Tuấn Anh không những không thấy phiền, ngược lại còn bảo rằng so với những người khác thì kể cho cậu ấy nghe vẫn tốt hơn.
Chúng tôi càng nói càng hăng, mãi đến khi nghe thấy anh trai nhắc đi ngủ thì tôi mới để rằng tôi và Tuấn Anh đã gọi điện hơn 2 tiếng, từ lúc 7h30 đến bây giờ là gần 10 giờ rồi.
" khi nào có nói chuyện tiếp vậy, mày ngủ ngon nhé!"
" ừm, mày cũng ngủ ngon nhé!"
Chào tạm biệt xong, cuộc gọi liền kết thúc. Tôi cắm sạc điện thoại rồi chạy đi đánh răng. Trong lúc đang súc miệng mới chợt nhớ ra.
Hình như Tuấn Anh chưa nói vì sao lúc đầu cậu ấy lại gọi điện cho tôi thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.