Chương 3
Ngô Đoàn Mỹ Hương
08/08/2023
Ngày hôm sau, tôi vô tình gặp được lớp trưởng Tuấn Anh trên đường đi học.
Cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mọi khi dù cả hai có nhìn thấy nhau thì cũng chỉ đơn giản là lướt qua thôi. Vậy tại sao hôm nay, Tuấn Anh lại xuống xe, dắt bộ cùng tôi đi đến trường vậy?!
" tự nhiên hôm nay dắt bộ làm gì thế? Đạp một mạch đến trường có phải nhàn hơn không mày?"
Tôi khó hiểu hỏi Tuấn Anh. Ai ngờ câu trả lời của cậu ấy lại khiến tôi ngại đến đỏ cả mặt.
" đạp một mạch đến trường thì nói chuyện với mày kiểu gì!"
Tuấn Anh mỉm cười đáp lại tôi, nụ cười xán lạn vô cùng.
Mà lời vừa dứt, tôi giống như chết máy, cả người cừng đờ. Ý chính trong đấy là vì muốn cùng tôi nói chuyện có đúng không?!
" mày đã làm bài tập toán cô Hương giao chưa?"
Tôi vuốt tóc, che di phần tai nóng rực và đánh trống lảng sang một chuyện khác.
" tao làm rồi, nhưng còn bài cuối khó quá nên để lại!"
Tuấn Anh cũng nhanh chóng trả lời, bầu không khí ngượng ngùng khi nãy cuối cùng đã vơi đi không ít rồi.
Bài toán ấy, tôi đã làm xong. Nhưng vì cậu ấy là lớp trưởng, không thể cứ thẳng miệng bảo cứ mượn vở của tôi mà chép được.
Thế là, cả quãng đường, tôi cùng Tuấn Anh vừa đi vừa thảo luận về phương pháp giải toán, vô cùng hăng say.
" sao nghe mày nói xong, tự nhiên thấy bài đấy cũng chẳng khó nhỉ?"
Tuấn Anh phấn khích nói. Nhìn cậu trai như vậy thì tôi cũng bất giác bật cười.
Thật ra, Tuấn Anh rất thông minh, nhưng lại suy nghĩ phức tạp quá. Tôi chỉ vừa gợi ý một cách làm khác, cậu ấy liền có thể nghĩ ra được cách giải ngay.
" sau này gặp bài nào khó, tao qua tìm mày nhé! Có được không, Linh?"
" được chứ, sao lại không!"
Cũng chính là từ lúc đó, sợi chỉ đỏ vô hình đã xuất hiện, thắt chặt mối nhân duyên của hai chúng tôi.
Bước vào trong lớp, các bạn học nhìn thấy tôi cùng Tuấn Anh đi cùng nhau, quả nhiên đều cho ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng có một số là ghen tị.
Dù sao, Vũ Hoàng Tuấn Anh cũng rất thu hút. Vừa đẹp trai sáng ngời, lại vừa tinh tế, ấm áp. Đa số con gái trong trường đều mê mẩn cậu lớp trưởng lớp 9A7 mà.
Vừa đặt cặp, ngồi xuống chỗ chưa được bao lâu. Vai trái liền bị một lực nhẹ đập xuống, giật mình ngẩng đầu lên, thì ra là cô bạn thân của tôi - Nguyễn Phương Anh
" sao mày với thằng Tuấn Anh lại đi với nhau thế?"
Câu hỏi cùng gương mặt của Phương Anh đều thể hiện rõ hai từ " hóng hớt ".
Nhìn con bé như vậy, thật sự tôi chỉ còn cách kết lại hết mọi chuyện thôi. Nhưng mà nếu biết kể xong, Phương Anh sẽ kích động nắm lấy vai tôi lắc qua lắc lại như bây giờ, thì có chết tôi cũng ngậm chặt miệng không hé nửa lời.
" trời ơi, tình yêu của mày đến rồi đó Linh ơi!"
Cũng may giọng của Phương Anh không quá to, nếu không để mấy cô bạn thích Tuấn Anh nghe được, nguy cơ tôi bị hẹn cổng trường là rất cao đó.
" điên à, bọn tao nói chuyện về cách giải toán thì liên quan gì đến tình yêu!"
" phong cách yêu đương của mấy đứa học giỏi là như vậy đấy mày!"
Phương Anh dẩu môi nói.
" xin mày đấy, bây giờ tao chẳng muốn yêu đương đâu. Tập trung học còn thi cấp 3 nữa!"
Tôi bất lực, chọc vào trán của cô bạn thân một cái. Thật sự rất muốn khuyên con bé nên đọc ít tiểu thuyết ngôn tình lại.
Phương Anh dường như không để câu nói của tôi vào trong đầu, 2 tiết học liên tiếp, con bé cứ tủm tỉm mỉm cười với tôi, ẩn ý trong ánh mắt cũng vô cùng rõ ràng.
" biết vậy không nói ra làm gì..."
Tôi cúi đầu lẩm bẩm.
Song cũng không thể trách Phương Anh quá khích như được, sau sự cố lần đó, con bé chính là người duy nhất lo lắng cho tôi nhưng cũng là người duy nhất muốn tôi hứng thú với chuyện tình yêu thanh xuân thay vì vùi đầu vào đèn sách.
" Gia Linh, đứng dậy trả lời câu hỏi trên bảng cho cô!"
Cô Hương dạy toán có lẽ đã phát hiện ra tôi không tập trung vào bài giảng, liền dùng cây thước gỗ gõ đồm độp lên bảng, rồi gọi tên của tôi.
Mà tôi vừa nghe xong cũng không dám chậm chễ một giây, nhanh chóng dứng dậy.
" Để tìm x, đầu tiên ta cần làm gì?"
" em thưa cô, để tìm x đầu tiên ta cần phải tìm điều kiện xác định."
Cô Hương nghe xong, chậm rãi gật đầu rồi bảo tôi nói ra hết cách giải. Cũng may, câu hỏi đó chỉ thuộc dạng vận dụng thông thường, đối với tôi cũng không quá khó, có thể dễ dàng giải quyết được.
" ngồi xuống đi, lần sau chú ý nghe giảng!"
" vâng ạ!"
Tôi thầm thở phào trong phòng, cô Hương thường được biết đến với tính cách nghiêm khắc và nóng nảy, giải sử ban nãy tôi không thể trả lời được, hoặc trong quá trình trả lời mà cứ ấp úng lẫn mắc lỗi, dám đảm bảo sẽ bị cô ấy khiển trách một cách nặng nề, rồi bị ghi tên vào sổ đầu bài cho xem.
Nguyễn Gia Linh, trong giờ toán mất tập trung. Trừ 1 điểm của lớp.
Nghĩ đến thôi mà đã thấy sợ rồi.
Cứ vậy cho đến giờ ra về, chẳng có thêm một tiết học nào mà tôi dám mất tập trung nữa.
" tý nữa có về với bạn Tuấn Anh không?"
Phương Anh mon men đến gần, huých nhẹ vai tôi một cái rồi kín đáo hất đầu về phía cậu lớp trưởng đang thu sách vở vào cặp.
" Thôi đi nha, nói nữa tao giận mày đấy!"
Tôi nhíu mày, giả bộ không vui nói với Phương Anh. Quả nhiên con bé thấy vậy liền không tiếp tục trêu trọc nữa, nhanh chóng khoác tay tôi, cười giả lả tiến về phía cửa lớp để cùng đi về.
Lúc lướt qua Tuấn Anh, tôi có giơ tay vẫy chào cậu ấy, tất nhiên là không lộ liễu đến mức để Phương Anh phát hiện ra.
Tôi không muốn bản thân tiếp tục bị khủng bổ tinh thần đâu.
Cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mọi khi dù cả hai có nhìn thấy nhau thì cũng chỉ đơn giản là lướt qua thôi. Vậy tại sao hôm nay, Tuấn Anh lại xuống xe, dắt bộ cùng tôi đi đến trường vậy?!
" tự nhiên hôm nay dắt bộ làm gì thế? Đạp một mạch đến trường có phải nhàn hơn không mày?"
Tôi khó hiểu hỏi Tuấn Anh. Ai ngờ câu trả lời của cậu ấy lại khiến tôi ngại đến đỏ cả mặt.
" đạp một mạch đến trường thì nói chuyện với mày kiểu gì!"
Tuấn Anh mỉm cười đáp lại tôi, nụ cười xán lạn vô cùng.
Mà lời vừa dứt, tôi giống như chết máy, cả người cừng đờ. Ý chính trong đấy là vì muốn cùng tôi nói chuyện có đúng không?!
" mày đã làm bài tập toán cô Hương giao chưa?"
Tôi vuốt tóc, che di phần tai nóng rực và đánh trống lảng sang một chuyện khác.
" tao làm rồi, nhưng còn bài cuối khó quá nên để lại!"
Tuấn Anh cũng nhanh chóng trả lời, bầu không khí ngượng ngùng khi nãy cuối cùng đã vơi đi không ít rồi.
Bài toán ấy, tôi đã làm xong. Nhưng vì cậu ấy là lớp trưởng, không thể cứ thẳng miệng bảo cứ mượn vở của tôi mà chép được.
Thế là, cả quãng đường, tôi cùng Tuấn Anh vừa đi vừa thảo luận về phương pháp giải toán, vô cùng hăng say.
" sao nghe mày nói xong, tự nhiên thấy bài đấy cũng chẳng khó nhỉ?"
Tuấn Anh phấn khích nói. Nhìn cậu trai như vậy thì tôi cũng bất giác bật cười.
Thật ra, Tuấn Anh rất thông minh, nhưng lại suy nghĩ phức tạp quá. Tôi chỉ vừa gợi ý một cách làm khác, cậu ấy liền có thể nghĩ ra được cách giải ngay.
" sau này gặp bài nào khó, tao qua tìm mày nhé! Có được không, Linh?"
" được chứ, sao lại không!"
Cũng chính là từ lúc đó, sợi chỉ đỏ vô hình đã xuất hiện, thắt chặt mối nhân duyên của hai chúng tôi.
Bước vào trong lớp, các bạn học nhìn thấy tôi cùng Tuấn Anh đi cùng nhau, quả nhiên đều cho ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng có một số là ghen tị.
Dù sao, Vũ Hoàng Tuấn Anh cũng rất thu hút. Vừa đẹp trai sáng ngời, lại vừa tinh tế, ấm áp. Đa số con gái trong trường đều mê mẩn cậu lớp trưởng lớp 9A7 mà.
Vừa đặt cặp, ngồi xuống chỗ chưa được bao lâu. Vai trái liền bị một lực nhẹ đập xuống, giật mình ngẩng đầu lên, thì ra là cô bạn thân của tôi - Nguyễn Phương Anh
" sao mày với thằng Tuấn Anh lại đi với nhau thế?"
Câu hỏi cùng gương mặt của Phương Anh đều thể hiện rõ hai từ " hóng hớt ".
Nhìn con bé như vậy, thật sự tôi chỉ còn cách kết lại hết mọi chuyện thôi. Nhưng mà nếu biết kể xong, Phương Anh sẽ kích động nắm lấy vai tôi lắc qua lắc lại như bây giờ, thì có chết tôi cũng ngậm chặt miệng không hé nửa lời.
" trời ơi, tình yêu của mày đến rồi đó Linh ơi!"
Cũng may giọng của Phương Anh không quá to, nếu không để mấy cô bạn thích Tuấn Anh nghe được, nguy cơ tôi bị hẹn cổng trường là rất cao đó.
" điên à, bọn tao nói chuyện về cách giải toán thì liên quan gì đến tình yêu!"
" phong cách yêu đương của mấy đứa học giỏi là như vậy đấy mày!"
Phương Anh dẩu môi nói.
" xin mày đấy, bây giờ tao chẳng muốn yêu đương đâu. Tập trung học còn thi cấp 3 nữa!"
Tôi bất lực, chọc vào trán của cô bạn thân một cái. Thật sự rất muốn khuyên con bé nên đọc ít tiểu thuyết ngôn tình lại.
Phương Anh dường như không để câu nói của tôi vào trong đầu, 2 tiết học liên tiếp, con bé cứ tủm tỉm mỉm cười với tôi, ẩn ý trong ánh mắt cũng vô cùng rõ ràng.
" biết vậy không nói ra làm gì..."
Tôi cúi đầu lẩm bẩm.
Song cũng không thể trách Phương Anh quá khích như được, sau sự cố lần đó, con bé chính là người duy nhất lo lắng cho tôi nhưng cũng là người duy nhất muốn tôi hứng thú với chuyện tình yêu thanh xuân thay vì vùi đầu vào đèn sách.
" Gia Linh, đứng dậy trả lời câu hỏi trên bảng cho cô!"
Cô Hương dạy toán có lẽ đã phát hiện ra tôi không tập trung vào bài giảng, liền dùng cây thước gỗ gõ đồm độp lên bảng, rồi gọi tên của tôi.
Mà tôi vừa nghe xong cũng không dám chậm chễ một giây, nhanh chóng dứng dậy.
" Để tìm x, đầu tiên ta cần làm gì?"
" em thưa cô, để tìm x đầu tiên ta cần phải tìm điều kiện xác định."
Cô Hương nghe xong, chậm rãi gật đầu rồi bảo tôi nói ra hết cách giải. Cũng may, câu hỏi đó chỉ thuộc dạng vận dụng thông thường, đối với tôi cũng không quá khó, có thể dễ dàng giải quyết được.
" ngồi xuống đi, lần sau chú ý nghe giảng!"
" vâng ạ!"
Tôi thầm thở phào trong phòng, cô Hương thường được biết đến với tính cách nghiêm khắc và nóng nảy, giải sử ban nãy tôi không thể trả lời được, hoặc trong quá trình trả lời mà cứ ấp úng lẫn mắc lỗi, dám đảm bảo sẽ bị cô ấy khiển trách một cách nặng nề, rồi bị ghi tên vào sổ đầu bài cho xem.
Nguyễn Gia Linh, trong giờ toán mất tập trung. Trừ 1 điểm của lớp.
Nghĩ đến thôi mà đã thấy sợ rồi.
Cứ vậy cho đến giờ ra về, chẳng có thêm một tiết học nào mà tôi dám mất tập trung nữa.
" tý nữa có về với bạn Tuấn Anh không?"
Phương Anh mon men đến gần, huých nhẹ vai tôi một cái rồi kín đáo hất đầu về phía cậu lớp trưởng đang thu sách vở vào cặp.
" Thôi đi nha, nói nữa tao giận mày đấy!"
Tôi nhíu mày, giả bộ không vui nói với Phương Anh. Quả nhiên con bé thấy vậy liền không tiếp tục trêu trọc nữa, nhanh chóng khoác tay tôi, cười giả lả tiến về phía cửa lớp để cùng đi về.
Lúc lướt qua Tuấn Anh, tôi có giơ tay vẫy chào cậu ấy, tất nhiên là không lộ liễu đến mức để Phương Anh phát hiện ra.
Tôi không muốn bản thân tiếp tục bị khủng bổ tinh thần đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.