Chương 30: chương 30
Ngô Đoàn Mỹ Hương
08/08/2023
Bây giờ mới là 8h55, còn 5 phút nữa mới diễn ra xiếc cá sấu và xiếc khỉ. Lớp chúng tôi vẫn cứ là tìm chỗ ngồi trước đã.
" ngồi đây đi mày, xem được rõ hết luôn!"
Phương Anh chỉ tay vào hàng ghế thứ 3 từ dưới đếm lên, không ai phản đối, đều đồng loạt ngồi xuống.
Tôi và Phương Anh ngồi cạnh nhau, bên tay trái của tôi là Tuấn Anh, đương nhiên bên phía tay phải của Phương Anh sẽ là Tuấn Anh.
" mày có thích xem xiếc không?"
Vì không gian rộng cho nên tiếng khá ồn và vang, Tuấn Anh khi hỏi cũng phải nhướn người, cúi đầu xuống gần tai của tôi.
Giống hệt lúc ở trên xe điện, mặt tôi một lần nữa đỏ bừng. Tôi còn nghĩ Tuấn Anh đang cố tình để ghẹo tôi cơ. Chứ bình thường cậu ấy có thế này đâu.
" tao có mày ơi. Tao thích nhất là xem xiếc luôn, hồi nhỏ tao hay được bố mẹ dẫn đi lắm!"
Có tiếng trả lời nhưng đó không phải là tôi. Mà là của Phạm Hồng Ngọc, cô ấy đang ngồi ngay cạnh Tuấn Anh.
Tôi, Tuấn Anh, Phương Anh và Tuấn Anh đều dùng ánh mắt kì quái nhìn cô ấy. Trong đầu tự hỏi, có người mặt dày đến như vậy sao.
" ô, mày không hỏi tao à. Xin lỗi nhé, tao tưởng Tuấn Anh hỏi tao cơ!"
Hồng Ngọc ngạc nhiên che miệng, nói với Tuấn Anh xong, hai môi liền mím chặt lại.
" sống thực tế lên!"
Tuấn Anh liếc một cách lạnh lùng, khiến cho cô ấy phải sững người cứng nhắc.
" thôi nào, đừng như vậy chứ. Mình là bạn mà Tuấn Anh!"
Lúc này, ánh đèn cũng tắt hết đi, chỉ có hai cái là tập trung chiếu ở chỗ sân khấu trước mắt.
Từ phía cánh gà có hai người nam nữ dẫn ra 2 con cá sấu, thoạt nhìn rất hung dữ.
" mày nói tiếng nữa, tao ném xuống kia thành thức ăn cá sấu đấy!"
Tuấn Anh gằn giọng nói. Phạm Hồng Ngọc coi như cũng biết sợ, suốt buổi diễn xiếc không nói thêm câu gì nữa.
Tuấn Anh cũng chẳng thèm quan tâm, ngoài màn diễn xiếc mãn nhãn phía trước, cậu ấy gần như nhìn tôi là chính.
" đừng nhìn nữa, tao ngại..."
Tôi xấu hổ khẽ nói. Tuấn Anh tủm tỉm cười, sau đó ánh mắt cũng quay trở về sân khấu.
Không ai biết được, trong lòng tôi nhẹ nhõm cỡ nào khi thấy Tuấn Anh tỏ thái độ với Phạm Hồng Ngọc.
Mang trình diễn kết thúc với cái cúi người của chú khỉ nhỏ dễ thương. Tôi giống như đa số, vỗ tay nhiệt tình.
Sau xiếc cá sấu và xiếc khỉ, lớp chúng tôi di chuyển đến nơi biểu diễn hải cẩu, sư tử biển.
Lần này Phạm Hồng Ngọc không có làm xuất hiện bên cạnh nữa, mà biểu biểu diễn cũng vô cùng xuất sắc.
Mặc dù vậy do ngồi gần qua cho nên lúc chú hải cẩu nhảy xuống nước đã làm cho áo lớp và quần của nhóm tôi bị ướt đôi chút.
“ đói quá mày ơi!”
Phương Anh tựa đầu lên vai tôi, con bé nói tôi cũng tự nhiên cảm thấy đói thật.
" 11 giờ rồi, chắc cũng sắp ăn trưa rồi!"
Tuấn Anh nhìn đồng hồ điện thoại rồi nói. Phương Anh nhìn thấy Tuấn Anh rút điện thoại ra, liền đập nhẹ tay.
" quên mất, tranh thủ chụp mấy kiể ảnh đi chúng mày!"
Chúng tôi nhìn Phương Anh đang háo hức, không nỡ làm con bé thất vọng cho nên cũng đồng ý luôn.
Bọn tôi chụp rất nhiều ảnh, một mình và cùng nhau, kiểu nào cũng có.
" mày với Tuấn Anh đứng ra đây, chụp nhanh còn đi ăn cơm!"
Phương Anh kéo chúng tôi lại gần, chỉnh dáng sao cho phù hợp rồi chạy ra chỗ Đức Anh đang cầm điện thoại.
Tôi ngại lắm đấy nhưng vì cũng thích cho nên không có ý kiến gì. Đứng cạnh Tuấn Anh, cong môi mỉm cười.
“ ok, xong rồi!”
Phương Anh reo lên, cả Tuấn Anh và tôi đều đi ra chỗ con bé để xem ảnh.
Tuấn Anh khi nhìn thấy ảnh liền tấm tắc khen rất đẹp. Tôi cũng thấy vậy.
Phương Anh chụp 2 tấm ảnh.
Một tấm, Tuấn Anh quay đầu, ánh mắt dịu dàng chung thuỷ nhìn về phía tôi.
Tấm còn lại là tôi và Tuấn Anh đang đồng thời nhìn về phía của nhau.
Quả thật rất đẹp.
" ngồi đây đi mày, xem được rõ hết luôn!"
Phương Anh chỉ tay vào hàng ghế thứ 3 từ dưới đếm lên, không ai phản đối, đều đồng loạt ngồi xuống.
Tôi và Phương Anh ngồi cạnh nhau, bên tay trái của tôi là Tuấn Anh, đương nhiên bên phía tay phải của Phương Anh sẽ là Tuấn Anh.
" mày có thích xem xiếc không?"
Vì không gian rộng cho nên tiếng khá ồn và vang, Tuấn Anh khi hỏi cũng phải nhướn người, cúi đầu xuống gần tai của tôi.
Giống hệt lúc ở trên xe điện, mặt tôi một lần nữa đỏ bừng. Tôi còn nghĩ Tuấn Anh đang cố tình để ghẹo tôi cơ. Chứ bình thường cậu ấy có thế này đâu.
" tao có mày ơi. Tao thích nhất là xem xiếc luôn, hồi nhỏ tao hay được bố mẹ dẫn đi lắm!"
Có tiếng trả lời nhưng đó không phải là tôi. Mà là của Phạm Hồng Ngọc, cô ấy đang ngồi ngay cạnh Tuấn Anh.
Tôi, Tuấn Anh, Phương Anh và Tuấn Anh đều dùng ánh mắt kì quái nhìn cô ấy. Trong đầu tự hỏi, có người mặt dày đến như vậy sao.
" ô, mày không hỏi tao à. Xin lỗi nhé, tao tưởng Tuấn Anh hỏi tao cơ!"
Hồng Ngọc ngạc nhiên che miệng, nói với Tuấn Anh xong, hai môi liền mím chặt lại.
" sống thực tế lên!"
Tuấn Anh liếc một cách lạnh lùng, khiến cho cô ấy phải sững người cứng nhắc.
" thôi nào, đừng như vậy chứ. Mình là bạn mà Tuấn Anh!"
Lúc này, ánh đèn cũng tắt hết đi, chỉ có hai cái là tập trung chiếu ở chỗ sân khấu trước mắt.
Từ phía cánh gà có hai người nam nữ dẫn ra 2 con cá sấu, thoạt nhìn rất hung dữ.
" mày nói tiếng nữa, tao ném xuống kia thành thức ăn cá sấu đấy!"
Tuấn Anh gằn giọng nói. Phạm Hồng Ngọc coi như cũng biết sợ, suốt buổi diễn xiếc không nói thêm câu gì nữa.
Tuấn Anh cũng chẳng thèm quan tâm, ngoài màn diễn xiếc mãn nhãn phía trước, cậu ấy gần như nhìn tôi là chính.
" đừng nhìn nữa, tao ngại..."
Tôi xấu hổ khẽ nói. Tuấn Anh tủm tỉm cười, sau đó ánh mắt cũng quay trở về sân khấu.
Không ai biết được, trong lòng tôi nhẹ nhõm cỡ nào khi thấy Tuấn Anh tỏ thái độ với Phạm Hồng Ngọc.
Mang trình diễn kết thúc với cái cúi người của chú khỉ nhỏ dễ thương. Tôi giống như đa số, vỗ tay nhiệt tình.
Sau xiếc cá sấu và xiếc khỉ, lớp chúng tôi di chuyển đến nơi biểu diễn hải cẩu, sư tử biển.
Lần này Phạm Hồng Ngọc không có làm xuất hiện bên cạnh nữa, mà biểu biểu diễn cũng vô cùng xuất sắc.
Mặc dù vậy do ngồi gần qua cho nên lúc chú hải cẩu nhảy xuống nước đã làm cho áo lớp và quần của nhóm tôi bị ướt đôi chút.
“ đói quá mày ơi!”
Phương Anh tựa đầu lên vai tôi, con bé nói tôi cũng tự nhiên cảm thấy đói thật.
" 11 giờ rồi, chắc cũng sắp ăn trưa rồi!"
Tuấn Anh nhìn đồng hồ điện thoại rồi nói. Phương Anh nhìn thấy Tuấn Anh rút điện thoại ra, liền đập nhẹ tay.
" quên mất, tranh thủ chụp mấy kiể ảnh đi chúng mày!"
Chúng tôi nhìn Phương Anh đang háo hức, không nỡ làm con bé thất vọng cho nên cũng đồng ý luôn.
Bọn tôi chụp rất nhiều ảnh, một mình và cùng nhau, kiểu nào cũng có.
" mày với Tuấn Anh đứng ra đây, chụp nhanh còn đi ăn cơm!"
Phương Anh kéo chúng tôi lại gần, chỉnh dáng sao cho phù hợp rồi chạy ra chỗ Đức Anh đang cầm điện thoại.
Tôi ngại lắm đấy nhưng vì cũng thích cho nên không có ý kiến gì. Đứng cạnh Tuấn Anh, cong môi mỉm cười.
“ ok, xong rồi!”
Phương Anh reo lên, cả Tuấn Anh và tôi đều đi ra chỗ con bé để xem ảnh.
Tuấn Anh khi nhìn thấy ảnh liền tấm tắc khen rất đẹp. Tôi cũng thấy vậy.
Phương Anh chụp 2 tấm ảnh.
Một tấm, Tuấn Anh quay đầu, ánh mắt dịu dàng chung thuỷ nhìn về phía tôi.
Tấm còn lại là tôi và Tuấn Anh đang đồng thời nhìn về phía của nhau.
Quả thật rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.