Chương 31: chương 31
Ngô Đoàn Mỹ Hương
08/08/2023
11h15, lớp chúng tôi cùng di chuyển đến nhà hàng siêu thị hải sản Yolo để dùng bữa trưa.
Lúc vào trong nhà hàng, gương mặt tôi bỗng trông có hơi chán đời, khiến Tuấn Anh vừa thấy lạ vừa thấy lo nên có hỏi.
" sao trông buồn thiu thế?"
" tao....không ăn được hải sản!"
Thật ra là không thích ăn, nhưng tôi sợ nói thế sẽ khiến Tuấn Anh nghĩ rằng tôi mắc bệnh kiêu.
" chắc sẽ có món khác ngoài hải sản thôi mày!"
Tuấn Anh mỉm cười, sau đó đặt tay lên đỉnh đầu tôi nhẹ nhàng xoa, cẩn thân để không hỏng mất nếp tóc của tôi.
Giống với lúc đi thi thử ở trường cấp 3, nhưng lần này cậu ấy lại trông tự nhiên hơn nhiều.
" mày lại nhìn tao thằng bé con à?"
" có đâu, mày với Hà Anh rất khác nhau nhé."
Có nghĩa là, hành động xoa đầu lần này của Tuấn Anh là đã có chủ đích.
Con mẹ nó, vừa ngại vừa thích. Tim tôi sắp chịu không nổi rồi, đề nghị Tuấn Anh chịu trách nhiệm.
Bác phụ huynh trưởng chi rất mạnh tay, thuê hẳn phòng vip cho có cả sân khấu mini cho chúng tôi ngồi ăn.
Mỗi bàn có 8 chỗ ngồi, nhóm chúng tôi ngồi tại vị trí gần với sân khấu. Ngồi cùng bàn với chúng tôi còn có nhóm của Phương Linh nữa.
Trong lúc đợi đồ ăn mang ra, mọi người đều rôm rả trò chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng nhộn nhịp và vui vẻ.
" thế mày với Tuấn Anh là người yêu đúng không?"
Nguyễn Ngọc Anh, ngồi ở đối diện tôi, vừa hỏi vừa tủm tỉm cười. Không có có những người cùng bàn, mà một số xung quanh nghe được cũng im lặng chờ câu trả lời.
Tuấn Anh là người trả lời trước, nhưng lại trả lời bằng một câu hỏi.
" mày thấy có giống không?"
Hỏi xong còn quay đầu nhìn tôi. Khiến mọi người đều cười ồ lên.
" vừa có vừa không, kiểu nhìn chún mày thân thiết nhưng lúc nào nói chuyện cũng là bài tập ấy!"
Ngọc Anh nói.
Lúc này, các món ăn đã lần lượt được bê lên. Tôi thầm cảm ơn đầu bếp, người ấy đã cứu tôi một phen thót tim rồi.
Bày trên mặt bàn gồm có trứng rán, tôm luộc, cá hấp, gà luộc, niêu ếch và cơm trắng. May quá không phải tất cả đều là hải sản.
" mày ăn tôm không, tao bóc cho!"
Thường ở nhà tôi không ăn tôm, nhưng hay bóc tôm cho mẹ và anh Kỳ An ăn. Cho nên bây giờ nhìn thấy tôm cũng theo thói quen quay đầu hỏi Tuấn Anh.
" Linh cho thì cái gì tao cũng ăn, nhưng đáng nhẽ phải là tao bóc chứ. Thế nó mới ga lăng."
Vừa hay, Tuấn Anh đang gặp vào bát tôi một miếng trứng rán. Nghe thấy tôi hỏi, biểu cảm có hơi bất đắc dĩ.
" thôi, tao tao bóc tôi hơi bị siêu luôn mày!"
Thế là nguyên một đĩa tôm 16 con, tôi bóc gần hết một nửa. Vì chỗ còn lại là Đức Anh bóc.
" được rồi, lau tay đi mày!"
Tuấn Anh đưa khăn giấy cho tôi, sau đó vui vẻ gắp con tôm được tôi bóc vẻ sạch sẽ lên ăn.
" Gia Linh thì hơi bị xịn nha!"
Phương Anh phổng mũi tự hào nói, dáng dấp giống như người mẹ hãnh diện về con gái lớn.
Cả bàn nhìn thấy vậy mà bật cười khúc khích.
Ăn uống xong thì chúng tôi quay lại khách sạn để nghỉ ngơi, đến 2 giờ thì sẽ đi xuống biển để tham gia hoạt động team building.
Tôi vào trong phòng, sau đó nằm vật ra giường. Chuẩn bị ngủ trưa một giấc thì lại bị Phương Anh lôi dậy.
" Nguyễn Gia Linh, trẫm có điều muốn hỏi khanh!"
Con bé nghiêm giọng, còn giả bộ vuốt râu giống mấy vị hoàng đế trong phim trung hoa.
" hỏi gì mày?”
Tôi khoanh chân, ôm gối.
" mày có tính thổ lộ với Tuấn Anh không? Chứ nó là đang bật đèn xanh với mày đấy!”
" điên à, thổ lộ gì. Nhỡ bị từ chối thì mất cả tình bạn đấy. Mới cả nhỡ nó chỉ con tao là bạn thân thì sao?!"
Tôi hơi siết chặt gối rồi nói.
“ eo ôi, không có bạn bè nào nhìn nhau sâu đậm thế đâu mày. Đó là ánh mắt của kẻ si tình đấy!"
Phương Anh như hận không thể rèn sắt thành thép, nhào đến nắm hai vai tôi lắc lắc.
" nhưng mà tao sợ lắm mày....Nhớ vụ thằng Văn Sơn không?”
" mày không vào tin nhân phẩm thằng Tuấn Anh à. "
“ có chứ, nhưng kiểu ám ảnh ấy mày!"
" đơn phương mãi thì là tự mình làm khổ mình thôi. Tao khuyên chân thành, tỏ tình đi mày!"
" thôi được rồi, nghe theo mày!”
Tôi thở dài nhìn Phương Anh, con bé nghe xong liền cười tới nhào tới chia sẻ các cách tỏ tình cho tôi nghe.
Chúng tôi chẳng hề hay biết, cửa phòng vốn chẳng được đóng kĩ và có một người đứng ngoài đã nghe được hết cuộc hội thoại.
Lúc vào trong nhà hàng, gương mặt tôi bỗng trông có hơi chán đời, khiến Tuấn Anh vừa thấy lạ vừa thấy lo nên có hỏi.
" sao trông buồn thiu thế?"
" tao....không ăn được hải sản!"
Thật ra là không thích ăn, nhưng tôi sợ nói thế sẽ khiến Tuấn Anh nghĩ rằng tôi mắc bệnh kiêu.
" chắc sẽ có món khác ngoài hải sản thôi mày!"
Tuấn Anh mỉm cười, sau đó đặt tay lên đỉnh đầu tôi nhẹ nhàng xoa, cẩn thân để không hỏng mất nếp tóc của tôi.
Giống với lúc đi thi thử ở trường cấp 3, nhưng lần này cậu ấy lại trông tự nhiên hơn nhiều.
" mày lại nhìn tao thằng bé con à?"
" có đâu, mày với Hà Anh rất khác nhau nhé."
Có nghĩa là, hành động xoa đầu lần này của Tuấn Anh là đã có chủ đích.
Con mẹ nó, vừa ngại vừa thích. Tim tôi sắp chịu không nổi rồi, đề nghị Tuấn Anh chịu trách nhiệm.
Bác phụ huynh trưởng chi rất mạnh tay, thuê hẳn phòng vip cho có cả sân khấu mini cho chúng tôi ngồi ăn.
Mỗi bàn có 8 chỗ ngồi, nhóm chúng tôi ngồi tại vị trí gần với sân khấu. Ngồi cùng bàn với chúng tôi còn có nhóm của Phương Linh nữa.
Trong lúc đợi đồ ăn mang ra, mọi người đều rôm rả trò chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng nhộn nhịp và vui vẻ.
" thế mày với Tuấn Anh là người yêu đúng không?"
Nguyễn Ngọc Anh, ngồi ở đối diện tôi, vừa hỏi vừa tủm tỉm cười. Không có có những người cùng bàn, mà một số xung quanh nghe được cũng im lặng chờ câu trả lời.
Tuấn Anh là người trả lời trước, nhưng lại trả lời bằng một câu hỏi.
" mày thấy có giống không?"
Hỏi xong còn quay đầu nhìn tôi. Khiến mọi người đều cười ồ lên.
" vừa có vừa không, kiểu nhìn chún mày thân thiết nhưng lúc nào nói chuyện cũng là bài tập ấy!"
Ngọc Anh nói.
Lúc này, các món ăn đã lần lượt được bê lên. Tôi thầm cảm ơn đầu bếp, người ấy đã cứu tôi một phen thót tim rồi.
Bày trên mặt bàn gồm có trứng rán, tôm luộc, cá hấp, gà luộc, niêu ếch và cơm trắng. May quá không phải tất cả đều là hải sản.
" mày ăn tôm không, tao bóc cho!"
Thường ở nhà tôi không ăn tôm, nhưng hay bóc tôm cho mẹ và anh Kỳ An ăn. Cho nên bây giờ nhìn thấy tôm cũng theo thói quen quay đầu hỏi Tuấn Anh.
" Linh cho thì cái gì tao cũng ăn, nhưng đáng nhẽ phải là tao bóc chứ. Thế nó mới ga lăng."
Vừa hay, Tuấn Anh đang gặp vào bát tôi một miếng trứng rán. Nghe thấy tôi hỏi, biểu cảm có hơi bất đắc dĩ.
" thôi, tao tao bóc tôi hơi bị siêu luôn mày!"
Thế là nguyên một đĩa tôm 16 con, tôi bóc gần hết một nửa. Vì chỗ còn lại là Đức Anh bóc.
" được rồi, lau tay đi mày!"
Tuấn Anh đưa khăn giấy cho tôi, sau đó vui vẻ gắp con tôm được tôi bóc vẻ sạch sẽ lên ăn.
" Gia Linh thì hơi bị xịn nha!"
Phương Anh phổng mũi tự hào nói, dáng dấp giống như người mẹ hãnh diện về con gái lớn.
Cả bàn nhìn thấy vậy mà bật cười khúc khích.
Ăn uống xong thì chúng tôi quay lại khách sạn để nghỉ ngơi, đến 2 giờ thì sẽ đi xuống biển để tham gia hoạt động team building.
Tôi vào trong phòng, sau đó nằm vật ra giường. Chuẩn bị ngủ trưa một giấc thì lại bị Phương Anh lôi dậy.
" Nguyễn Gia Linh, trẫm có điều muốn hỏi khanh!"
Con bé nghiêm giọng, còn giả bộ vuốt râu giống mấy vị hoàng đế trong phim trung hoa.
" hỏi gì mày?”
Tôi khoanh chân, ôm gối.
" mày có tính thổ lộ với Tuấn Anh không? Chứ nó là đang bật đèn xanh với mày đấy!”
" điên à, thổ lộ gì. Nhỡ bị từ chối thì mất cả tình bạn đấy. Mới cả nhỡ nó chỉ con tao là bạn thân thì sao?!"
Tôi hơi siết chặt gối rồi nói.
“ eo ôi, không có bạn bè nào nhìn nhau sâu đậm thế đâu mày. Đó là ánh mắt của kẻ si tình đấy!"
Phương Anh như hận không thể rèn sắt thành thép, nhào đến nắm hai vai tôi lắc lắc.
" nhưng mà tao sợ lắm mày....Nhớ vụ thằng Văn Sơn không?”
" mày không vào tin nhân phẩm thằng Tuấn Anh à. "
“ có chứ, nhưng kiểu ám ảnh ấy mày!"
" đơn phương mãi thì là tự mình làm khổ mình thôi. Tao khuyên chân thành, tỏ tình đi mày!"
" thôi được rồi, nghe theo mày!”
Tôi thở dài nhìn Phương Anh, con bé nghe xong liền cười tới nhào tới chia sẻ các cách tỏ tình cho tôi nghe.
Chúng tôi chẳng hề hay biết, cửa phòng vốn chẳng được đóng kĩ và có một người đứng ngoài đã nghe được hết cuộc hội thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.