[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 29
Mặt trời ^_^
29/07/2024
Nói rồi, Dương Vũ bắt đầu ước nguyện cho cây phục sinh. Cậu nhìn Mặc Vân rồi bắt đầu nói: "Anh ước, cây phục sinh kia sẽ ngay lập tức trưởng thành và cao lớn."
Mặc Vân sau khi nghe thấy được ước nguyện, cậu nhóc liền nói với Dương Vũ: "Ước nguyện của anh đã như ý."
Dứt lời, một luồng ánh sáng mạnh đột ngột xuất hiện. Nó khiến cho ông lão, Dương Vũ và cả Mặc Vân đều phải nhắm mắt vì chói.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, nguồn ánh sáng đó dần dần dịu đi và cuối cùng là biến mất.
Dương Vũ còn chưa kịp mở mắt ra; thì đã nghe thấy tiếng ông la lớn: "Cây phục sinh đã trở lại, cây phục sinh đã trở lại với làng chúng ta."
Ngay lập tức, nhân thú gần đó liền chạy đến.
Bọn họ ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên. Đã hơn năm trăm nay, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm họ mới được nhìn thấy lại cây phục sinh.
Nhân thú cứ thế càng ngày càng vây kín cây phục sinh.
Cũng ngay sau khi cây phục sinh sinh trưởng cao lớn thì cây cối trong làng lập tức tươi tốt. Cây xanh, cây lương thực hay hoa cỏ đều rạng rỡ vươn lên đầy sức sống.
Cây phục sinh vì vậy mà còn được gọi là trái tim của làng. Bởi nhờ có nó mà mọi sinh vật ở đây đều phát triển xanh tươi, nhanh chóng.
Ông lão sau khi đã ổn định cảm xúc liền lên tiếng nói với toàn bộ dân làng.
Ông lão đi đến trước Dương Vũ và Mặc Vân rồi nói: "Cả làng ta phải cảm ơn hai cậu thanh niên này. Cây phục sinh trở lại là nhờ sự giúp đỡ bọn họ."
Thế là, ngay khi ông lão vừa dứt lời, vô số nhân thú chen chúc nhau, tiến tới xung quanh Dương Vũ và Mặc Vân.
Bọn họ thi nhau nói cảm ơn rối rít.
Thấy vậy, Dương Vũ phải liên tục lặp đi lặp lại câu nói: "Mọi người không cần cảm ơn đâu ạ."
Nhưng dường như, Dương Vũ có nói thế nào thì nhân thú vẫn tiếp tục cảm ơn rối rít.
Vậy nên, Dương Vũ và Mặc Vân bị rất nhiều nhân thú vây quanh rất lâu.
Cuối cùng, sau khi giờ cơm trưa đến, mọi người mới tản ra, đi về nhà ăn cơm.
"Mọi người ở đây, thật quá nhiệt tình quá mức." Dương Vũ vừa cảm thản vừa nhìn những nhân thú đang lũ lượt tản về nhà.
Ông lão bên này cũng cất tiếng nói tạm biệt: "Lão về trước, các cháu cứ tùy ý mà tham quan."
Dương Vũ và Mặc Vân cùng nhau đồng loạt gật đầu đáp "Vâng'"
Chẳng mấy chốc, dưới cây phục sinh chỉ còn lại hai người các cậu.
"Cũng đã đến buổi trưa rồi, chúng ta cùng về ăn trưa thôi nào." Dương Vũ đột nhiên lên tiếng.
Mặc Vân nghe xong lập tức trả lời: "Vâng, em cũng cảm thấy đói rồi."
Vậy là, Dương Vũ cùng Mặc Vân sóng vai nhau cùng bước tiến bước về phía cổng làng.
Nhoáng một cái, cả hai đã trở lại căn biệt thự. Thời gian ở ngôi làng nhân thú và thời gian ở ngôi biệt thự không sai lệch cũng chẳng chênh nhau. Nên lúc cả hai trở về biệt thự cũng là lúc giữa trưa.
Dương Vũ vừa vươn vai vừa nói: "Nhóc con, trưa nay muốn ăn gì nào? Nhóc đã vì anh mà tiêu tốn nhiều sức lực.
Thế nên, nên hôm nay anh sẽ chiều theo ý nhóc."
"Ăn gì cũng được ạ." Mặc Vân không suy nghĩ gì, liền trả lời.
"Nhóc sao dễ giãi thế hả? Phải có yêu cầu gì đó chứ!" Dương Vũ vừa đi vừa nói.
"Yêu cầu của em rất đơn giản: chỉ cần là đồ anh nấu. Còn anh nấu cái gì thì em sẽ không ý kiến." Mặc Vân lên tiếng trả lời.
Dương Vũ nghe vậy thì vui vẻ đáp lời: "Thằng nhóc này thật là, càng ngày càng khéo miệng."
Cứ thế Dương Vũ và Mặc Vân vừa đi vừa nói đôi ba câu. Chẳng mấy chốc bọn họ đã vào đến phòng khách của biệt thự.
Nhưng ngay khi bước vào, Dương Vũ liền ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ. Bà ta trông khoảng ngoài 40, ăn mặc vô cùng sang trọng và quý tộc.
Ngay sau đó, Dương Vũ liền ghé sát Mặc Vân mà hỏi nhỏ: "Nhóc con, nhóc biết người phụ nữ kia là ai không?"
Mặc Vân lạnh nhạt nhìn bà ta rồi hờ hững nói: "Vợ của ba em."
Dương Vũ lập tức sửng sốt, nếu vậy thì người phụ nữ này lẽ nào là mẹ kế của Mặc Vân.
Cậu vừa sửng sốt vừa lo lắng mà đấu tranh nội tâm: "Tại sao bà ta lại đến đây? Bà ta đến có phải là chuẩn bị thủ tiêu tiểu phản diện?"
Dương Vũ cố gắng nhớ lại cốt truyện. Vì đã hơn 6 năm trôi qua; nên các tình tiết của tiểu thuyết ngày càng mờ nhạt trong trí nhớ của cậu.
Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng Dương Vũ cũng nhớ ra. (°
Trong tiểu thuyết, "Dương Vũ" mà bà ta phái đến, mãi mà vẫn không giết được tiểu phản diện. Thế nên, bà ta quyết định trực tiếp ra tay.
Dương Vũ không nhớ rõ lắm đoạn cốt truyện này.
Nhưng theo trí nhớ của cậu thì nó đại loại thế này: Bà ta mượn cớ đến dẫn nhóc phản diện về biệt thự chính của gia tộc để tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai bà ta. Nhưng tất nhiên, đó không phải là mục đích của bả. Mà mục đích của bả là thủ tiêu tiểu phản diện ngay trên đường đi tới nơi diễn ra bữa tiệc.
Mặc Vân sau khi nghe thấy được ước nguyện, cậu nhóc liền nói với Dương Vũ: "Ước nguyện của anh đã như ý."
Dứt lời, một luồng ánh sáng mạnh đột ngột xuất hiện. Nó khiến cho ông lão, Dương Vũ và cả Mặc Vân đều phải nhắm mắt vì chói.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, nguồn ánh sáng đó dần dần dịu đi và cuối cùng là biến mất.
Dương Vũ còn chưa kịp mở mắt ra; thì đã nghe thấy tiếng ông la lớn: "Cây phục sinh đã trở lại, cây phục sinh đã trở lại với làng chúng ta."
Ngay lập tức, nhân thú gần đó liền chạy đến.
Bọn họ ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên. Đã hơn năm trăm nay, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm họ mới được nhìn thấy lại cây phục sinh.
Nhân thú cứ thế càng ngày càng vây kín cây phục sinh.
Cũng ngay sau khi cây phục sinh sinh trưởng cao lớn thì cây cối trong làng lập tức tươi tốt. Cây xanh, cây lương thực hay hoa cỏ đều rạng rỡ vươn lên đầy sức sống.
Cây phục sinh vì vậy mà còn được gọi là trái tim của làng. Bởi nhờ có nó mà mọi sinh vật ở đây đều phát triển xanh tươi, nhanh chóng.
Ông lão sau khi đã ổn định cảm xúc liền lên tiếng nói với toàn bộ dân làng.
Ông lão đi đến trước Dương Vũ và Mặc Vân rồi nói: "Cả làng ta phải cảm ơn hai cậu thanh niên này. Cây phục sinh trở lại là nhờ sự giúp đỡ bọn họ."
Thế là, ngay khi ông lão vừa dứt lời, vô số nhân thú chen chúc nhau, tiến tới xung quanh Dương Vũ và Mặc Vân.
Bọn họ thi nhau nói cảm ơn rối rít.
Thấy vậy, Dương Vũ phải liên tục lặp đi lặp lại câu nói: "Mọi người không cần cảm ơn đâu ạ."
Nhưng dường như, Dương Vũ có nói thế nào thì nhân thú vẫn tiếp tục cảm ơn rối rít.
Vậy nên, Dương Vũ và Mặc Vân bị rất nhiều nhân thú vây quanh rất lâu.
Cuối cùng, sau khi giờ cơm trưa đến, mọi người mới tản ra, đi về nhà ăn cơm.
"Mọi người ở đây, thật quá nhiệt tình quá mức." Dương Vũ vừa cảm thản vừa nhìn những nhân thú đang lũ lượt tản về nhà.
Ông lão bên này cũng cất tiếng nói tạm biệt: "Lão về trước, các cháu cứ tùy ý mà tham quan."
Dương Vũ và Mặc Vân cùng nhau đồng loạt gật đầu đáp "Vâng'"
Chẳng mấy chốc, dưới cây phục sinh chỉ còn lại hai người các cậu.
"Cũng đã đến buổi trưa rồi, chúng ta cùng về ăn trưa thôi nào." Dương Vũ đột nhiên lên tiếng.
Mặc Vân nghe xong lập tức trả lời: "Vâng, em cũng cảm thấy đói rồi."
Vậy là, Dương Vũ cùng Mặc Vân sóng vai nhau cùng bước tiến bước về phía cổng làng.
Nhoáng một cái, cả hai đã trở lại căn biệt thự. Thời gian ở ngôi làng nhân thú và thời gian ở ngôi biệt thự không sai lệch cũng chẳng chênh nhau. Nên lúc cả hai trở về biệt thự cũng là lúc giữa trưa.
Dương Vũ vừa vươn vai vừa nói: "Nhóc con, trưa nay muốn ăn gì nào? Nhóc đã vì anh mà tiêu tốn nhiều sức lực.
Thế nên, nên hôm nay anh sẽ chiều theo ý nhóc."
"Ăn gì cũng được ạ." Mặc Vân không suy nghĩ gì, liền trả lời.
"Nhóc sao dễ giãi thế hả? Phải có yêu cầu gì đó chứ!" Dương Vũ vừa đi vừa nói.
"Yêu cầu của em rất đơn giản: chỉ cần là đồ anh nấu. Còn anh nấu cái gì thì em sẽ không ý kiến." Mặc Vân lên tiếng trả lời.
Dương Vũ nghe vậy thì vui vẻ đáp lời: "Thằng nhóc này thật là, càng ngày càng khéo miệng."
Cứ thế Dương Vũ và Mặc Vân vừa đi vừa nói đôi ba câu. Chẳng mấy chốc bọn họ đã vào đến phòng khách của biệt thự.
Nhưng ngay khi bước vào, Dương Vũ liền ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ. Bà ta trông khoảng ngoài 40, ăn mặc vô cùng sang trọng và quý tộc.
Ngay sau đó, Dương Vũ liền ghé sát Mặc Vân mà hỏi nhỏ: "Nhóc con, nhóc biết người phụ nữ kia là ai không?"
Mặc Vân lạnh nhạt nhìn bà ta rồi hờ hững nói: "Vợ của ba em."
Dương Vũ lập tức sửng sốt, nếu vậy thì người phụ nữ này lẽ nào là mẹ kế của Mặc Vân.
Cậu vừa sửng sốt vừa lo lắng mà đấu tranh nội tâm: "Tại sao bà ta lại đến đây? Bà ta đến có phải là chuẩn bị thủ tiêu tiểu phản diện?"
Dương Vũ cố gắng nhớ lại cốt truyện. Vì đã hơn 6 năm trôi qua; nên các tình tiết của tiểu thuyết ngày càng mờ nhạt trong trí nhớ của cậu.
Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng Dương Vũ cũng nhớ ra. (°
Trong tiểu thuyết, "Dương Vũ" mà bà ta phái đến, mãi mà vẫn không giết được tiểu phản diện. Thế nên, bà ta quyết định trực tiếp ra tay.
Dương Vũ không nhớ rõ lắm đoạn cốt truyện này.
Nhưng theo trí nhớ của cậu thì nó đại loại thế này: Bà ta mượn cớ đến dẫn nhóc phản diện về biệt thự chính của gia tộc để tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai bà ta. Nhưng tất nhiên, đó không phải là mục đích của bả. Mà mục đích của bả là thủ tiêu tiểu phản diện ngay trên đường đi tới nơi diễn ra bữa tiệc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.