[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 30
Mặt trời ^_^
29/07/2024
Dương Vũ không nhớ rõ, bà ta dùng thủ đoạn gì.
Cậu chỉ nhớ man mán, bà ta thuê người dàn dựng hiện trường vừa cướp của vừa cướp người. (2"
Tên cướp bà ta thuê, ngay khi thấy tiểu phản diện; thì sẽ lập tức bắt cóc nhóc. Còn sẽ thả cho đám người của bà mẹ kế đi.
"Mặc Vân lại đây với mẹ nào." Bà mẹ kế đột nhiên lên tiếng, nụ cười đầy nham hiểm.
Dương Vũ nghe vậy liền kéo tay, nói nhỏ với Mặc Vân: "Nhóc cẩn thận chút nha. Im lặng được, thì tốt nhất nên im lặng. Nhóc hiểu ý anh mà."
Mặc Vân nhẹ nhàng gật đầu nói với Dương Vũ: "Vâng."
"Nào, lại đây ngồi với mẹ. Mẹ có chút chuyện nói với con." Bà mẹ kế vừa vẫy tay vừa cười nham hiểm mà nói với
Mặc Vân.
Mặc Vân thong thả bước đến, ngồi xuống đối diện bà ta.
Dương Vũ còn đang định đứng lại hóng hớt; thì bỗng nhiên nghe thấy bà mẹ kế lên tiếng nói: "Cậu kia, vào pha cho Mặc Vân tách trà."
"Dạ, bà chủ." Dương Vũ lập tức bật chế độ người hầu chuyên nghiệp. Ngay sau đó cậu nhanh chóng đi vào bếp pha trà.
******
"Bà muốn gì thì nói luôn đi." Mặc Vân lạnh nhạt mà nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ nghe thấy vậy không lập tức lên tiếng trả lời; mà bà ta chỉ nở một nụ cười xấu xa.
Mặc Vân ngồi đối diện mãi không thấy câu trả lời, không kiên nhẫn lên tiếng lặp lại: "Bà muốn gì thì nói luôn đi.
Đừng làm phiền chúng tôi."
"Chúng tôi?" Người phụ nữ lên tiếng hỏi đầy châm chọc.
Chẳng biết người phụ nữ nghĩ gì, bỗng nhiên bật cười chế giễu rồi nói: "Chẳng lẽ con thật sự xem Dương Vũ thuộc phe mình? Con ngây thật ngây thơ. Cậu ta...." (
"Đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe bà bịa đặt về anh ấy." Mặc Vân đột ngột lên tiếng cắt ngang, giọng điệu cậu nhóc có vẻ rất khó chịu. (3'
Người phụ nữ lại một lần nữa bật cười chế giều, lần này bà ta cười lâu và âm điệu còn to hơn. (1
Sau khi đã cười đủ thì người phụ nữ liền lên tiếng nói tiếp chủ đề ban nãy: "Con không nghi ngờ Dương Vũ là người của mẹ? Có vẻ như, con trai thông minh của ta không tránh khỏi việc bị người khác lừa dối."
Mặc Vân nghe thấy như vậy liền mất kiên nhẫn mà nói: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."
"Ây, con trai đừng vội vàng thế chứ. Hôm nay, mẹ đến đây, là muốn đưa con cùng đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của em trai con." Người phụ nữ vừa nhâm nhi tách trà vừa nhẹ nhàng cất giọng nói.
Ngay sau đó, Mặc Vân lập tức phản bác: "Tôi không có em trai."
"Con đừng phủ phàng với em trai con như vậy chứ. Nếu nó mà biết thái độ này của con, nó sẽ rất buồn." Người phụ nữ vừa cười đầy ẩn ý vừa chậm rãi nói. (1
Mặc Vân nghe vậy thì lập tức phản bác, giọng điệu đầy khó chịu: "Tôi không quan tâm cảm xúc của nó." (
Người phụ nữ nghe vậy thì liền diễn ngay trạng thái đau lòng rồi nói: "Con làm mẹ buồn rồi đấy."
"Đừng xưng hô mẹ - con với tôi." Mặc Vân lớn tiếng cắt ngang.
Người phụ nữ thấy hành động này thì liền vừa cười xấu xa vừa nói: "Con trai lớn thật bướng bỉnh. Nếu con không cùng ta tham gia bữa tiệc sinh nhật của em trai con."'
Người phụ nữ đang nói bỗng nhiên dừng lại. Lát sau, bà ta mới cất tiếng, giọng điệu uy hiếp: "Vậy thì ta sẽ đưa cái cậu người hầu kia, về lại cho em trai con. Vì dù gì ban đầu, nó cũng là hầu thân cận bên cạnh nó."
Ngay sau khi Mặc Vân nghe được những lời này thì biểu cảm của cậu nhóc lập tức biến sắc.
Tiếp đó, cậu nhóc vô cùng tức giận mà hét lớn với người phụ nữ: "Anh ấy là của tôi. Không ai được phép mang anh ấy rời khỏi tôi.
"Con lấy tư cách gì ngăn cản ta? Ta muốn cậu ta đi đâu, cậu ta phải đi đó." Đứng trước sự phẫn nộ của Mặc Vân, người phụ nữ vẫn thản nhiên mà đáp lời.
"Tôi không cho phép." Mặc Vân vô cùng tức giận mà hét lên. (°
"Nhưng con trai à, ta không cần sự cho phép của con. Chỉ cần là điều ta muốn, ta sẽ làm." Người phụ nữ vừa ung dung nhấp ngụm trà vừa đáp lời.
Mặc Vân biết, bây giờ cậu nhóc chẳng có gì nên chống đối bà ta thế nào cũng vô ích.
Thế nên, cậu nhóc chỉ đành thuận theo ý bà ta: "Bà muốn tôi tham gia bữa tiệc sinh nhật của con trai bà chứ gì?
Được, tôi sẽ đi."
Dừng một lúc, Mặc Vân lại nói tiếp: "Nhưng tôi có một điều kiện, đó là bà không được cướp anh ấy khỏi tôi."
Người phụ nữ thấy Mặc Vân nhượng bộ như vậy thì vô cùng hài lòng, thỏả mãn. Bà ta vừa cười đầy nham hiểm vừa nói: "Được, mẹ đồng ý. Ban đầu mà con chịu đồng ý thì mẹ đâu cần phải dùng đến biện pháp này."
Sau sự việc này, Mặc Vân thề với lòng: "Bản thân cậu phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn. Chỉ khi đó cậu mới có thể bảo vệ được anh Dương Vũ."
Còn người phụ nữ sau sự việc này thì đã chắc chắn những điều mà Dương Vũ nói với bà.
Cậu ta luôn thoái thác chuyện giết Mặc Vân. Cậu ta nói, bản thân đã lấy được lòng tin của Mặc Vân, biến Mặc Vân thành con rối thỏả thích sai khiến.
Lúc trước, bà nửa tin nửa ngờ nhưng bây giờ bà có thể chắc chắn được sự chính xác của điều đó.
Vậy nên, bà có chút thay đổi trong kế hoạch Bà sẽ không vội giết Mặc Vân ngay bây giờ.
Cậu chỉ nhớ man mán, bà ta thuê người dàn dựng hiện trường vừa cướp của vừa cướp người. (2"
Tên cướp bà ta thuê, ngay khi thấy tiểu phản diện; thì sẽ lập tức bắt cóc nhóc. Còn sẽ thả cho đám người của bà mẹ kế đi.
"Mặc Vân lại đây với mẹ nào." Bà mẹ kế đột nhiên lên tiếng, nụ cười đầy nham hiểm.
Dương Vũ nghe vậy liền kéo tay, nói nhỏ với Mặc Vân: "Nhóc cẩn thận chút nha. Im lặng được, thì tốt nhất nên im lặng. Nhóc hiểu ý anh mà."
Mặc Vân nhẹ nhàng gật đầu nói với Dương Vũ: "Vâng."
"Nào, lại đây ngồi với mẹ. Mẹ có chút chuyện nói với con." Bà mẹ kế vừa vẫy tay vừa cười nham hiểm mà nói với
Mặc Vân.
Mặc Vân thong thả bước đến, ngồi xuống đối diện bà ta.
Dương Vũ còn đang định đứng lại hóng hớt; thì bỗng nhiên nghe thấy bà mẹ kế lên tiếng nói: "Cậu kia, vào pha cho Mặc Vân tách trà."
"Dạ, bà chủ." Dương Vũ lập tức bật chế độ người hầu chuyên nghiệp. Ngay sau đó cậu nhanh chóng đi vào bếp pha trà.
******
"Bà muốn gì thì nói luôn đi." Mặc Vân lạnh nhạt mà nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ nghe thấy vậy không lập tức lên tiếng trả lời; mà bà ta chỉ nở một nụ cười xấu xa.
Mặc Vân ngồi đối diện mãi không thấy câu trả lời, không kiên nhẫn lên tiếng lặp lại: "Bà muốn gì thì nói luôn đi.
Đừng làm phiền chúng tôi."
"Chúng tôi?" Người phụ nữ lên tiếng hỏi đầy châm chọc.
Chẳng biết người phụ nữ nghĩ gì, bỗng nhiên bật cười chế giễu rồi nói: "Chẳng lẽ con thật sự xem Dương Vũ thuộc phe mình? Con ngây thật ngây thơ. Cậu ta...." (
"Đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe bà bịa đặt về anh ấy." Mặc Vân đột ngột lên tiếng cắt ngang, giọng điệu cậu nhóc có vẻ rất khó chịu. (3'
Người phụ nữ lại một lần nữa bật cười chế giều, lần này bà ta cười lâu và âm điệu còn to hơn. (1
Sau khi đã cười đủ thì người phụ nữ liền lên tiếng nói tiếp chủ đề ban nãy: "Con không nghi ngờ Dương Vũ là người của mẹ? Có vẻ như, con trai thông minh của ta không tránh khỏi việc bị người khác lừa dối."
Mặc Vân nghe thấy như vậy liền mất kiên nhẫn mà nói: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."
"Ây, con trai đừng vội vàng thế chứ. Hôm nay, mẹ đến đây, là muốn đưa con cùng đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của em trai con." Người phụ nữ vừa nhâm nhi tách trà vừa nhẹ nhàng cất giọng nói.
Ngay sau đó, Mặc Vân lập tức phản bác: "Tôi không có em trai."
"Con đừng phủ phàng với em trai con như vậy chứ. Nếu nó mà biết thái độ này của con, nó sẽ rất buồn." Người phụ nữ vừa cười đầy ẩn ý vừa chậm rãi nói. (1
Mặc Vân nghe vậy thì lập tức phản bác, giọng điệu đầy khó chịu: "Tôi không quan tâm cảm xúc của nó." (
Người phụ nữ nghe vậy thì liền diễn ngay trạng thái đau lòng rồi nói: "Con làm mẹ buồn rồi đấy."
"Đừng xưng hô mẹ - con với tôi." Mặc Vân lớn tiếng cắt ngang.
Người phụ nữ thấy hành động này thì liền vừa cười xấu xa vừa nói: "Con trai lớn thật bướng bỉnh. Nếu con không cùng ta tham gia bữa tiệc sinh nhật của em trai con."'
Người phụ nữ đang nói bỗng nhiên dừng lại. Lát sau, bà ta mới cất tiếng, giọng điệu uy hiếp: "Vậy thì ta sẽ đưa cái cậu người hầu kia, về lại cho em trai con. Vì dù gì ban đầu, nó cũng là hầu thân cận bên cạnh nó."
Ngay sau khi Mặc Vân nghe được những lời này thì biểu cảm của cậu nhóc lập tức biến sắc.
Tiếp đó, cậu nhóc vô cùng tức giận mà hét lớn với người phụ nữ: "Anh ấy là của tôi. Không ai được phép mang anh ấy rời khỏi tôi.
"Con lấy tư cách gì ngăn cản ta? Ta muốn cậu ta đi đâu, cậu ta phải đi đó." Đứng trước sự phẫn nộ của Mặc Vân, người phụ nữ vẫn thản nhiên mà đáp lời.
"Tôi không cho phép." Mặc Vân vô cùng tức giận mà hét lên. (°
"Nhưng con trai à, ta không cần sự cho phép của con. Chỉ cần là điều ta muốn, ta sẽ làm." Người phụ nữ vừa ung dung nhấp ngụm trà vừa đáp lời.
Mặc Vân biết, bây giờ cậu nhóc chẳng có gì nên chống đối bà ta thế nào cũng vô ích.
Thế nên, cậu nhóc chỉ đành thuận theo ý bà ta: "Bà muốn tôi tham gia bữa tiệc sinh nhật của con trai bà chứ gì?
Được, tôi sẽ đi."
Dừng một lúc, Mặc Vân lại nói tiếp: "Nhưng tôi có một điều kiện, đó là bà không được cướp anh ấy khỏi tôi."
Người phụ nữ thấy Mặc Vân nhượng bộ như vậy thì vô cùng hài lòng, thỏả mãn. Bà ta vừa cười đầy nham hiểm vừa nói: "Được, mẹ đồng ý. Ban đầu mà con chịu đồng ý thì mẹ đâu cần phải dùng đến biện pháp này."
Sau sự việc này, Mặc Vân thề với lòng: "Bản thân cậu phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn. Chỉ khi đó cậu mới có thể bảo vệ được anh Dương Vũ."
Còn người phụ nữ sau sự việc này thì đã chắc chắn những điều mà Dương Vũ nói với bà.
Cậu ta luôn thoái thác chuyện giết Mặc Vân. Cậu ta nói, bản thân đã lấy được lòng tin của Mặc Vân, biến Mặc Vân thành con rối thỏả thích sai khiến.
Lúc trước, bà nửa tin nửa ngờ nhưng bây giờ bà có thể chắc chắn được sự chính xác của điều đó.
Vậy nên, bà có chút thay đổi trong kế hoạch Bà sẽ không vội giết Mặc Vân ngay bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.