[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 32
Mặt trời ^_^
29/07/2024
Một lát sau, Dương Vũ và Mặc Vân đều đã có mặt trong phòng khách.
Người phụ nữ vừa thấy hai người thì liền nói: "Tôi chỉ bảo cậu giúp cậu chủ thay đồ. Chứ tôi không bảo cậu cũng thay."
Dương Vũ còn chưa kịp lên tiếng giải thích; thì Mặc Vân đã chắn trước mặt cậu mà giành nói.
Mặc Vân lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: "Là tôi, tôi nói anh ấy làm vậy. Tôi muốn dẫn anh ấy cùng theo."
Người phụ nữ lấy quạt che miệng cười rồi nói: "Ô, hoá ra con coi trọng cậu ta thế à? Nếu con muốn, cậu ta cũng có thể cùng đi." (1)
Nói rồi, người phụ nữ liền đứng dậy, phe phẩy cái quạt trong tay rồi cất giọng nói tiếp: "Nếu đã xong, vậy thì đi thôi."
Sau đó, Dương Vũ, Mặc Vân và người phụ nữ đều đồng loạt bước ra khỏi ngôi biệt thự.
Vừa ra khỏi biệt thự, Dương Vũ liền thấy ngay hai chiếc xe màu đen rất sang trọng.
Người phụ nữ vừa lấy tay chỉ vào một cái xe vừa nói: "Mẹ ngồi chiếc xe này, còn con ngồi chiếc xe kia."
Dương Vũ nương theo lời của bà ta mà nhìn theo. Cậu nghĩ thầm: "Chẳng lẽ, đây là kế hoạch của bà ta. Bà ta muốn ngồi riêng ra, để người của bả dễ dàng hành động hả?"
Nói rồi, người phụ nữ liền bước lên xe. Dương Vũ và Mặc Vân cũng lên chiếc xe mà người phụ nữ chỉ.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Dương Vũ và Mặc Vân bước chân ra khỏi nơi này sau 6 năm. Cũng là lần đầu tiên cả hai ngắm nhìn dáng vẻ bên ngoài.
Vì thế cả quãng đường, Dương Vũ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn. Các ngôi nhà âu cổ,
Mặc dù vậy, Dương Vũ cả quãng đường vẫn luôn cảnh giác. Cậu lo sợ các tình tiết trong cốt truyện sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi xe dừng lại, tình tiết cướp người cướp của trong nguyên tác cũng không xảy ra.
Vì vậy mà Dương Vũ thầm tự hỏi: "Là nào cậu nhớ nhầm? Hay là do bà mẹ kế thay đổi kế hoạch."
Trong lúc Dương Vũ còn đang thắc mắc tự hỏi một mình thì Mặc Vân đã xuống xe.
Tiếp đó, Mặc Vân nhanh chóng đi đến phía cửa bên kia, vừa mở cửa xe vừa nói: "Anh, đến nơi rồi."
Dương Vũ hoàn hồn ngẩng đầu lên rồi mới đáp lời: "Nhóc còn biết mở cửa xe cho anh hả? Được rồi, anh xuống ngay đây."
Dứt lời, Dương Vũ liền bước xuống khỏi xe. Trước mắt cậu là một ngôi biệt thự vô cùng rộng lớn, nguy nga. Cậu phải ngẩng đầu, mỏi cả cổ thì mới có thể thấy toàn cảnh được nó.
"Bà chủ, đây là." Quản gia bước tới vừa chào hỏi người phụ nữ vừa hỏi.
Người phụ nữ liền chỉ tay vào Mặc Vân, vừa cười đầy sâu xa vừa nói: "Ông quên rồi hả? Đây chính là đại thiếu gia của Mặc gia."
Mặc dù quản gia đã làm việc ở đây rất lâu, cũng đã từng thấy đại thiếu gia lúc nhỏ. Nhưng đại thiếu gia lúc trưởng thành thật sự rất khác lúc nhỏ.
"Ông còn không nhanh dẫn con trai tôi lên phòng nghỉ ngơi." Người phụ nữ vừa lấy quạt che miệng vừa nói.
Quản gia nghe thấy vậy thì lập tức cúi đầu đáp: "Vâng, bà chủ."
Tiếp đó ông quay người kính cẩn nói với Mặc Vân: "Đại thiếu gia, mời cậu đi lối này."
Nói rồi, quản gia đi trước dẫn đường còn Dương Vũ và Mặc Vân theo sau.
Vừa đi Dương Vũ vừa thì thầm với Mặc Vân: "Ở đây rộng thật đấy. Hồi nhỏ nhóc có từng đi lạc trong căn nhà của chính mình chưa?"
"Chưa từng." Mặc Vân lên tiếng trả lời.
"Anh mà ở đây, chắc anh đi lạc một ngày tám trăm lần." Dương Vũ vừa đi vừa nói đùa với Mặc Vân.
"Nếu anh đi lạc, chỉ cần đứng yên một chỗ, em sẽ đi tìm anh." Mặc Vân lên tiếng tiếp lời, giọng điệu mang chút hứa hẹn. (2
"Cái thằng nhóc này, học mấy câu đó ở đâu vậy hả?" Dương Vũ vừa cười vừa nói.
"Đại thiếu gia, đây là phòng của cậu." Quản gia vừa cúi người kính cẩn vừa nói.
Mặc Vân đáp "Vâng" một tiếng rồi quay người đi vào phòng. Dương Vũ sau đó cũng nhanh chóng đi vào cùng
Mặc Vân.
"Này nhóc, đây là phòng nhóc lúc nhỏ hả?" Dương Vũ vừa đi quanh phòng ngắm nghía vừa hỏi.
Mặc Vân nghe vậy thì quay đầu nhìn Dương Vũ rồi đáp lời: "Vâng, em ở đây từ trước lúc 10 tuổi. Sau năm 10 tuổi thì em đến ngôi biệt thự kia."
Mặc Vân đang nói thì bỗng nhiên dừng lại, suy tư điều gì đó. Lát sau mới lên tiếng hỏi: "Có phải anh từng làm người hầu bên cạnh thằng nhóc Mặc Sâm?"
Dương Vũ ngạc nhiên tự hỏi: "Hình như trong nguyên tác có đề cập. Nếu cậu nhớ không nhầm thì 'Dương Vũ' trong tiểu thuyết trước khi làm người hầu cho Mặc Vân; thì đã có một khoảng thời gian làm việc cho con trai bà mẹ kế."
"Đúng vậy, nhưng chỉ nửa tháng. Sau đó anh bị chuyển đến ngôi biệt thự hẻo lánh kia rồi." Dương Vũ bình tĩnh trả
ldi.
"Vậy...vậy anh cũng sẽ nấu cho nó ăn hả, cũng sẽ kể chuyện cho nó nghe, anh cũng sẽ...." Mặc Vân càng nói càng không nén nổi bình tĩnh.
Dương Vũ thấy cảnh này thì đầu đầy dấu chấm hỏi: "Tại sao Mặc Vân nhìn uất ức thế kia? Nhìn cứ như sắp khóc."
Người phụ nữ vừa thấy hai người thì liền nói: "Tôi chỉ bảo cậu giúp cậu chủ thay đồ. Chứ tôi không bảo cậu cũng thay."
Dương Vũ còn chưa kịp lên tiếng giải thích; thì Mặc Vân đã chắn trước mặt cậu mà giành nói.
Mặc Vân lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: "Là tôi, tôi nói anh ấy làm vậy. Tôi muốn dẫn anh ấy cùng theo."
Người phụ nữ lấy quạt che miệng cười rồi nói: "Ô, hoá ra con coi trọng cậu ta thế à? Nếu con muốn, cậu ta cũng có thể cùng đi." (1)
Nói rồi, người phụ nữ liền đứng dậy, phe phẩy cái quạt trong tay rồi cất giọng nói tiếp: "Nếu đã xong, vậy thì đi thôi."
Sau đó, Dương Vũ, Mặc Vân và người phụ nữ đều đồng loạt bước ra khỏi ngôi biệt thự.
Vừa ra khỏi biệt thự, Dương Vũ liền thấy ngay hai chiếc xe màu đen rất sang trọng.
Người phụ nữ vừa lấy tay chỉ vào một cái xe vừa nói: "Mẹ ngồi chiếc xe này, còn con ngồi chiếc xe kia."
Dương Vũ nương theo lời của bà ta mà nhìn theo. Cậu nghĩ thầm: "Chẳng lẽ, đây là kế hoạch của bà ta. Bà ta muốn ngồi riêng ra, để người của bả dễ dàng hành động hả?"
Nói rồi, người phụ nữ liền bước lên xe. Dương Vũ và Mặc Vân cũng lên chiếc xe mà người phụ nữ chỉ.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Dương Vũ và Mặc Vân bước chân ra khỏi nơi này sau 6 năm. Cũng là lần đầu tiên cả hai ngắm nhìn dáng vẻ bên ngoài.
Vì thế cả quãng đường, Dương Vũ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn. Các ngôi nhà âu cổ,
Mặc dù vậy, Dương Vũ cả quãng đường vẫn luôn cảnh giác. Cậu lo sợ các tình tiết trong cốt truyện sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi xe dừng lại, tình tiết cướp người cướp của trong nguyên tác cũng không xảy ra.
Vì vậy mà Dương Vũ thầm tự hỏi: "Là nào cậu nhớ nhầm? Hay là do bà mẹ kế thay đổi kế hoạch."
Trong lúc Dương Vũ còn đang thắc mắc tự hỏi một mình thì Mặc Vân đã xuống xe.
Tiếp đó, Mặc Vân nhanh chóng đi đến phía cửa bên kia, vừa mở cửa xe vừa nói: "Anh, đến nơi rồi."
Dương Vũ hoàn hồn ngẩng đầu lên rồi mới đáp lời: "Nhóc còn biết mở cửa xe cho anh hả? Được rồi, anh xuống ngay đây."
Dứt lời, Dương Vũ liền bước xuống khỏi xe. Trước mắt cậu là một ngôi biệt thự vô cùng rộng lớn, nguy nga. Cậu phải ngẩng đầu, mỏi cả cổ thì mới có thể thấy toàn cảnh được nó.
"Bà chủ, đây là." Quản gia bước tới vừa chào hỏi người phụ nữ vừa hỏi.
Người phụ nữ liền chỉ tay vào Mặc Vân, vừa cười đầy sâu xa vừa nói: "Ông quên rồi hả? Đây chính là đại thiếu gia của Mặc gia."
Mặc dù quản gia đã làm việc ở đây rất lâu, cũng đã từng thấy đại thiếu gia lúc nhỏ. Nhưng đại thiếu gia lúc trưởng thành thật sự rất khác lúc nhỏ.
"Ông còn không nhanh dẫn con trai tôi lên phòng nghỉ ngơi." Người phụ nữ vừa lấy quạt che miệng vừa nói.
Quản gia nghe thấy vậy thì lập tức cúi đầu đáp: "Vâng, bà chủ."
Tiếp đó ông quay người kính cẩn nói với Mặc Vân: "Đại thiếu gia, mời cậu đi lối này."
Nói rồi, quản gia đi trước dẫn đường còn Dương Vũ và Mặc Vân theo sau.
Vừa đi Dương Vũ vừa thì thầm với Mặc Vân: "Ở đây rộng thật đấy. Hồi nhỏ nhóc có từng đi lạc trong căn nhà của chính mình chưa?"
"Chưa từng." Mặc Vân lên tiếng trả lời.
"Anh mà ở đây, chắc anh đi lạc một ngày tám trăm lần." Dương Vũ vừa đi vừa nói đùa với Mặc Vân.
"Nếu anh đi lạc, chỉ cần đứng yên một chỗ, em sẽ đi tìm anh." Mặc Vân lên tiếng tiếp lời, giọng điệu mang chút hứa hẹn. (2
"Cái thằng nhóc này, học mấy câu đó ở đâu vậy hả?" Dương Vũ vừa cười vừa nói.
"Đại thiếu gia, đây là phòng của cậu." Quản gia vừa cúi người kính cẩn vừa nói.
Mặc Vân đáp "Vâng" một tiếng rồi quay người đi vào phòng. Dương Vũ sau đó cũng nhanh chóng đi vào cùng
Mặc Vân.
"Này nhóc, đây là phòng nhóc lúc nhỏ hả?" Dương Vũ vừa đi quanh phòng ngắm nghía vừa hỏi.
Mặc Vân nghe vậy thì quay đầu nhìn Dương Vũ rồi đáp lời: "Vâng, em ở đây từ trước lúc 10 tuổi. Sau năm 10 tuổi thì em đến ngôi biệt thự kia."
Mặc Vân đang nói thì bỗng nhiên dừng lại, suy tư điều gì đó. Lát sau mới lên tiếng hỏi: "Có phải anh từng làm người hầu bên cạnh thằng nhóc Mặc Sâm?"
Dương Vũ ngạc nhiên tự hỏi: "Hình như trong nguyên tác có đề cập. Nếu cậu nhớ không nhầm thì 'Dương Vũ' trong tiểu thuyết trước khi làm người hầu cho Mặc Vân; thì đã có một khoảng thời gian làm việc cho con trai bà mẹ kế."
"Đúng vậy, nhưng chỉ nửa tháng. Sau đó anh bị chuyển đến ngôi biệt thự hẻo lánh kia rồi." Dương Vũ bình tĩnh trả
ldi.
"Vậy...vậy anh cũng sẽ nấu cho nó ăn hả, cũng sẽ kể chuyện cho nó nghe, anh cũng sẽ...." Mặc Vân càng nói càng không nén nổi bình tĩnh.
Dương Vũ thấy cảnh này thì đầu đầy dấu chấm hỏi: "Tại sao Mặc Vân nhìn uất ức thế kia? Nhìn cứ như sắp khóc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.