[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 33
Mặt trời ^_^
29/07/2024
Trong khi Dương Vũ còn đang đắm chìm trong đống câu hỏi của bản thân; thì Mặc Vân lại lên tiếng nói tiếp: "Nếu lát nữa..anh gặp lại nó. Anh cũng sẽ..cũng sẽ cười nói thân thiết với nó, phải không?"' (5°
"Nhóc con, nhóc đang nói cái gì thế hả?" Để tránh Mặc Vân lại tiếp tục viết kịch bản bản tự diễn; thì Dương Vũ phải vội vàng lên tiếng cắt ngang.
Dương Vũ ngừng lại lấy hơi rồi bắt đầu nói: "Nhóc con, anh đã nói là anh chỉ làm người hầu bên cạnh Mặc Sâm nửa tháng thôi. Hơn nữa, anh và cậu nhóc đó là quan hệ giữa chủ và người làm." (
Mặc Vân vừa nghe xong thì lập tức nhỏ giọng hỏi: "Vậy...vậy anh có..."
Dương Vũ nghe vậy thì vội cắt ngang: "Thôi khỏi nói, anh biết nhóc lại muốn hỏi cái gì. Từ trước đến nay, anh chưa nấu ăn, kể chuyện và làm vân vân mây mây các việc khác với ai. Hồi đó, anh chỉ có nhiệm vụ gọi nhóc đó dậy, dọn dẹp phòng cho nhóc đó và một số việc vặt của người hầu." (
"Vậy anh chưa từng nấu cho thằng nhóc đó ăn, phải không?" Mặc Vân sợ Dương Vũ tức giận, chỉ nhỏ giọng bẽn lẽn hỏi.
"Mấy việc đó đã có người khác làm rồi." Dương Vũ gật đầu trả lời.
Dừng một lúc, Dương Vũ lại lên tiếng nói tiếp: "Bây giờ còn có gì thắc mắc nữa không?"
Mặc Vân lên tiếng đáp "Vâng", giọng cực kì nhỏ.
Dương Vũ bất lực thở dài, cậu lên tiếng dạy dỗ: "Nhóc con, lớn rồi đừng dỗi linh tinh nữa."
Mặc Vân cúi đầu, dáng vẻ cực kì hối lỗi. Cậu nhóc im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Em xin lỗi..." •
Mặc Vân có vẻ sợ nói xin lỗi như vậy vẫn chưa đủ; nên ngẩng đầu lên nói tiếp: "Anh đừng giận nữa, được không?
Em sẽ nghe lời anh."
Dứt lời, Mặc Vân tỏ vẻ cực kỳ hối lỗi mà nhìn chăm chú Dương Vũ.
Thế nhưng đã một phút trôi qua, Dương Vũ vẫn không lên tiếng. Thấy thế, Mặc Vân vô cùng bồn chồn mà lên tiếng: "Nếu anh còn giận. Vậy anh...anh đánh em đi, đánh đến khi nào hết giận." (°
Nghe vậy, Dương Vũ không thể kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Sau khi cười nghiêng ngả xong, cậu mới lên tiếng trả lời: "Cái thằng nhóc này, anh chỉ đang so ai chớp mắt trước thôi. Mới có vậy mà nhóc đã cuống cuồng cả lên rồi."
"Vậy anh...anh còn giận em nữa không?" Mặc Vân nhỏ giọng, cực kì bẽn lẽn mà hỏi.
Dương Vũ vừa cười vừa lắc đầu nói: "Anh không giận nhóc, chỉ là anh không thích bản thân bị hỏi dồn dập như thế.
Nhận được câu trả lời như ý, Mặc Vân lập tức vui vẻ ra mặt. Cậu nhóc hớn hở nói: "Lần sau em sẽ không như thế nữa."
"Thôi bỏ qua chuyện này đi, bây giờ anh hơi đói bụng rồi." Dương Vũ vừa xoa xoa bụng vừa nói.
Nói mới nhớ, cậu và Mặc Vân vẫn chưa ăn trưa còn gì. Sau khi rời khỏi làng Phục sinh, cả hai người định về biệt thự nấu bữa trưa rồi ăn. Thế mà, vừa về đã gặp ngay bà mẹ kế. Ngay sau đó thì bị tống đến đây.
Mặc Vân quấn quýt lo lắng hỏi: "Anh đói? Vậy thì em dẫn anh xuống bếp, chắc sẽ có gì đó để ăn."
Dương Vũ gật đầu nói: "Được, em dẫn đường đi. Anh đói lắm rồi."
Thế là, Mặc Vân dẫn Dương Vũ xuống bếp tìm đồ ăn.
Vừa xuống đến bếp, Dương Vũ liền thấy ngay cái cảnh người hầu ở đây đang tất bật. Chắc có lẽ là vì để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật tối nay.
Chắc người hầu ở đây nghĩ bọn họ là khách nên khá thân thiện. Sau khi Mặc Vân kêu đói bụng thì liền dọn một bàn đồ ăn.
"Nhìn ngon thật." Dương Vũ vừa nhìn vừa cảm thán.
Dứt lời, Dương Vũ liền bắt đầu thưởng thức bữa ăn đầy vẻ ngon miệng.
Vừa ăn Dương Vũ vừa cảm thán: "Hương vị quả thật rất ngon."
"Nếu anh thích thì ăn nhiều vào." Mặc Vân vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào bát của Dương Vũ.
"Em trai nhóc mấy tuổi rồi nhỉ? Hồi đó anh chỉ làm ở đây nữa tháng nên cũng không rõ tuổi tác của nhóc đó."
Dương Vũ đột nhiên lên tiếng nói.
"Em không biết." Mặc Vân lập tức trả lời đầy qua loa. (2
Không nhận được câu trả lời, Dương Vũ đành đoán mò: "Nếu anh đoán không sai thì nhóc kia chắc kém em khoảng 2 tuổi nhỉ?"
"Em không biết." Mặc Vân lại một lần nữa lên tiếng trả lời cực kì hời hợt. C°
"Cái thằng nhóc này, nhóc nhàm chán quá." Nói rồi, Dương Vũ không nói chuyện nữa mà tiếp tục chăm chú ăn.
Một lát sau, Dương Vũ và Mặc Vân đều đã ăn xong. Thế nên cả hai đứng dậy chuẩn bị đi lên lại phòng.
Nhưng cả hai mới đi được nửa cái cầu thang; thì bỗng bị một giọng nói của một cậu thiếu niên gọi lại: "Anh trai."
Dương Vũ tò mò mà quay đầu nhìn. Còn Mặc Vân cũng quay đầu theo nhưng vẻ mặt cực kì khó chịu.
Cậu thiếu niên vừa lên tiếng gọi trông khá cao ráo, tuổi tầm 16. Dương Vũ đoán thế.
"Anh trai, anh về lúc nào vậy. Em nhớ anh lắm đó." Cậu thanh niên kia vừa nói vừa đi về phía Mặc Vân và Dương Vũ.
"Tiếng anh trai kia chắc hẳn là đang gọi Mặc Vân. Thế thì người tới chẳng lẽ nào là Mặc Sâm?" Dương Vũ ngờ vực suy đoán.
"Nhóc con, nhóc đang nói cái gì thế hả?" Để tránh Mặc Vân lại tiếp tục viết kịch bản bản tự diễn; thì Dương Vũ phải vội vàng lên tiếng cắt ngang.
Dương Vũ ngừng lại lấy hơi rồi bắt đầu nói: "Nhóc con, anh đã nói là anh chỉ làm người hầu bên cạnh Mặc Sâm nửa tháng thôi. Hơn nữa, anh và cậu nhóc đó là quan hệ giữa chủ và người làm." (
Mặc Vân vừa nghe xong thì lập tức nhỏ giọng hỏi: "Vậy...vậy anh có..."
Dương Vũ nghe vậy thì vội cắt ngang: "Thôi khỏi nói, anh biết nhóc lại muốn hỏi cái gì. Từ trước đến nay, anh chưa nấu ăn, kể chuyện và làm vân vân mây mây các việc khác với ai. Hồi đó, anh chỉ có nhiệm vụ gọi nhóc đó dậy, dọn dẹp phòng cho nhóc đó và một số việc vặt của người hầu." (
"Vậy anh chưa từng nấu cho thằng nhóc đó ăn, phải không?" Mặc Vân sợ Dương Vũ tức giận, chỉ nhỏ giọng bẽn lẽn hỏi.
"Mấy việc đó đã có người khác làm rồi." Dương Vũ gật đầu trả lời.
Dừng một lúc, Dương Vũ lại lên tiếng nói tiếp: "Bây giờ còn có gì thắc mắc nữa không?"
Mặc Vân lên tiếng đáp "Vâng", giọng cực kì nhỏ.
Dương Vũ bất lực thở dài, cậu lên tiếng dạy dỗ: "Nhóc con, lớn rồi đừng dỗi linh tinh nữa."
Mặc Vân cúi đầu, dáng vẻ cực kì hối lỗi. Cậu nhóc im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Em xin lỗi..." •
Mặc Vân có vẻ sợ nói xin lỗi như vậy vẫn chưa đủ; nên ngẩng đầu lên nói tiếp: "Anh đừng giận nữa, được không?
Em sẽ nghe lời anh."
Dứt lời, Mặc Vân tỏ vẻ cực kỳ hối lỗi mà nhìn chăm chú Dương Vũ.
Thế nhưng đã một phút trôi qua, Dương Vũ vẫn không lên tiếng. Thấy thế, Mặc Vân vô cùng bồn chồn mà lên tiếng: "Nếu anh còn giận. Vậy anh...anh đánh em đi, đánh đến khi nào hết giận." (°
Nghe vậy, Dương Vũ không thể kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Sau khi cười nghiêng ngả xong, cậu mới lên tiếng trả lời: "Cái thằng nhóc này, anh chỉ đang so ai chớp mắt trước thôi. Mới có vậy mà nhóc đã cuống cuồng cả lên rồi."
"Vậy anh...anh còn giận em nữa không?" Mặc Vân nhỏ giọng, cực kì bẽn lẽn mà hỏi.
Dương Vũ vừa cười vừa lắc đầu nói: "Anh không giận nhóc, chỉ là anh không thích bản thân bị hỏi dồn dập như thế.
Nhận được câu trả lời như ý, Mặc Vân lập tức vui vẻ ra mặt. Cậu nhóc hớn hở nói: "Lần sau em sẽ không như thế nữa."
"Thôi bỏ qua chuyện này đi, bây giờ anh hơi đói bụng rồi." Dương Vũ vừa xoa xoa bụng vừa nói.
Nói mới nhớ, cậu và Mặc Vân vẫn chưa ăn trưa còn gì. Sau khi rời khỏi làng Phục sinh, cả hai người định về biệt thự nấu bữa trưa rồi ăn. Thế mà, vừa về đã gặp ngay bà mẹ kế. Ngay sau đó thì bị tống đến đây.
Mặc Vân quấn quýt lo lắng hỏi: "Anh đói? Vậy thì em dẫn anh xuống bếp, chắc sẽ có gì đó để ăn."
Dương Vũ gật đầu nói: "Được, em dẫn đường đi. Anh đói lắm rồi."
Thế là, Mặc Vân dẫn Dương Vũ xuống bếp tìm đồ ăn.
Vừa xuống đến bếp, Dương Vũ liền thấy ngay cái cảnh người hầu ở đây đang tất bật. Chắc có lẽ là vì để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật tối nay.
Chắc người hầu ở đây nghĩ bọn họ là khách nên khá thân thiện. Sau khi Mặc Vân kêu đói bụng thì liền dọn một bàn đồ ăn.
"Nhìn ngon thật." Dương Vũ vừa nhìn vừa cảm thán.
Dứt lời, Dương Vũ liền bắt đầu thưởng thức bữa ăn đầy vẻ ngon miệng.
Vừa ăn Dương Vũ vừa cảm thán: "Hương vị quả thật rất ngon."
"Nếu anh thích thì ăn nhiều vào." Mặc Vân vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào bát của Dương Vũ.
"Em trai nhóc mấy tuổi rồi nhỉ? Hồi đó anh chỉ làm ở đây nữa tháng nên cũng không rõ tuổi tác của nhóc đó."
Dương Vũ đột nhiên lên tiếng nói.
"Em không biết." Mặc Vân lập tức trả lời đầy qua loa. (2
Không nhận được câu trả lời, Dương Vũ đành đoán mò: "Nếu anh đoán không sai thì nhóc kia chắc kém em khoảng 2 tuổi nhỉ?"
"Em không biết." Mặc Vân lại một lần nữa lên tiếng trả lời cực kì hời hợt. C°
"Cái thằng nhóc này, nhóc nhàm chán quá." Nói rồi, Dương Vũ không nói chuyện nữa mà tiếp tục chăm chú ăn.
Một lát sau, Dương Vũ và Mặc Vân đều đã ăn xong. Thế nên cả hai đứng dậy chuẩn bị đi lên lại phòng.
Nhưng cả hai mới đi được nửa cái cầu thang; thì bỗng bị một giọng nói của một cậu thiếu niên gọi lại: "Anh trai."
Dương Vũ tò mò mà quay đầu nhìn. Còn Mặc Vân cũng quay đầu theo nhưng vẻ mặt cực kì khó chịu.
Cậu thiếu niên vừa lên tiếng gọi trông khá cao ráo, tuổi tầm 16. Dương Vũ đoán thế.
"Anh trai, anh về lúc nào vậy. Em nhớ anh lắm đó." Cậu thanh niên kia vừa nói vừa đi về phía Mặc Vân và Dương Vũ.
"Tiếng anh trai kia chắc hẳn là đang gọi Mặc Vân. Thế thì người tới chẳng lẽ nào là Mặc Sâm?" Dương Vũ ngờ vực suy đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.