[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 40
Mặt trời ^_^
29/07/2024
Người phụ nữ ngay sau khi đã bàn giao ổn thỏa nhiệm vụ cho Mặc Sâm; thì cũng lập tức trở về căn phòng của bà ta.
Người phụ nữ vẫn như thường lệ, bà ta đặt tay lên bức tường rồi nhẹ nhàng nói "mở ra"
Ngay sau đó, khu rừng tĩnh lặng cùng ánh trăng sáng tỏ cũng lập tức hiện ra.
Bà ta cứ nghĩ có lẽ Dương Vũ sẽ chạy lung tung. Thế mà ngay khi khu rừng hiện ra thì Dương Vũ cũng xuất hiện ngay trước mặt bà ta.
Dương Vũ đang nằm trên bãi cỏ đếm sao, cậu nhàm chán đếm một cách vô vị.
"Cậu vậy mà lại không chạy lung tung?" Người phụ nữ vừa nhìn Dương Vũ nằm trên bãi cỏ vừa lên tiếng nói.
Dương Vũ nghe xong thì lập tức bật người dậy. Cậu vừa cúi nhẹ đầu vừa nói với người phụ nữ: "Tôi nào dám chạy lung tung, nhỡ đâu lại ảnh hưởng đến kế hoạch của phu nhân."
Người phụ nữ bật cười, giọng điệu vô cùng sâu xa: "Thật đáng thương, bảo bối mà thẳng nhóc đó luôn tâm tâm niệm niêm; vậy mà lại phản bội nó." 2)
Dương Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi: "Bảo bối? Ai là bảo bối?"
"Trận pháp ta đã vẽ sẵn, lát nữa cậu phải cùng ta phối hợp. Cậu phải diễn cảnh con tin sao cho thằng nhóc đó tin, để nó đó cam tâm tình nguyện bước vào trận pháp." Người phụ nữ vừa nhìn đằng xa vừa nói.
Dương Vũ cũng nhìn theo hướng người phụ nữ đang nhìn. Thật ra, ngay sau khi cậu bị nhốt ở đây thì cậu đã nhìn thấy nó.
Nhưng Dương Vũ vẫn vờ như không biết mà hỏi: "Thưa phu nhân, trận pháp kia ở đâu?"
Người phụ nữ nghe vậy thì không nghĩ ngợi gì nhiều. Bà ta chỉ đưa tay chỉ về hướng bà ta đang nhìn rồi nói: "Trận pháp ở đằng kia. Chỉ cần thằng nhóc đó làm theo điều kiện thì ngày mai thôi, ta sẽ có tất cả mọi thứ."
Dương Vũ không biết nói gì nên chỉ đàng hùa theo: "Kế hoạch của phu nhân nhất định sẽ thành công."
"Đến rồi." Người phụ nữ vừa nhìn khoảng không trước mặt vừa nói.
"Đến rồi? Chẳng lẽ Mặc Sâm đã đưa Mặc Vân đến đây rồi?" Dương Vũ ngờ vực suy nghĩ.
Trong khi Dương Vũ còn đang trầm tư thắc mắc; thì người phụ nữ bống nhiên tập kích cậu từ đằng sau. Bà ta vừa kề dao vào sát cổ cậu vừa nói: "Kế hoạch bắt đầu."
Ngay khi người phụ nữ dứt lời; thì Mặc Vân và Mặc Sâm đồng thời xuất hiện.
"Anh, anh có sao không?" Mặc Vân vừa hoảng hốt bước đến vừa lo lắng nói.
"Muốn cứu người? Vậy thì hãy làm theo điều kiện của chúng ta." Người phụ nữ vừa cười đắc ý vừa nói.
Vì tránh để bà mẹ kế nghi ngờ, Dương Vũ cũng mở miệng đọc thoại: "Mặc Vân, Mặc Vân cứu anh. Anh sợ lắm."
Mặc Vân nghe vậy thì hốt hoảng không thôi, cậu nhóc lắp bắp lên tiếng an ủi Dương Vũ: "Anh... anh đừng sợ. Em sẽ cứu anh."
Dứt lời, Mặc Vân liền lập tức bước vào trận pháp. Mặc Sâm theo đó cũng bước vào theo.
Người phụ nữ nhìn thấy mọi thứ đã sắp xếp đúng như kế hoạch thì lại một lần nữa cười đầy đắc ý. Bà ta vừa cười vừa nói: "Tốt, tốt. Mặc Vân ngoan, con biết tiếp theo nên làm gì mà, đúng chứ?"
Ngay khi người phụ nữ dứt lời thì Mặc Vân liền lên tiếng: "Nguyện dâng sức mạnh này cho Mặc Sâm."
Tiếp đó, một luồng sáng mạnh xuất hiện, chiếu thẳng vào mắt của Mặc Vân, Mặc Sâm và bao gồm cả những người ở ngoài như bà mẹ kế và Dương Vũ.
Ngay sau khi luồng sáng biến mất thì người phụ nữ liền cười điên cuồng, nụ cười vui sướng đến cực độ.
"Tốt lắm, tốt lắm. Mặc Sâm, lại đây thực hiện ước nguyện của ta nào." Người phụ nữ vui sướng đến mất kiểm soát, bà ta vừa cười man rợ vừa nói lớn.
Người phụ nữ sau đó liền buông Dương Vũ ra, chạy đến bên cạnh Mặc Sâm.
Người phụ nữ không kiềm chế nổi nữa, vừa nắm tay Mặc Sâm vừa nói: "'Con trai, ta muốn trẻ mãi không già."
Mặc Sâm nghe vậy thì lập tức đáp ứng: "Được, ước nguyện của mẹ đã được như ý."
Người phụ nữ ước xong thì vô cùng háo hức chờ đợi phép màu. Bà ta luôn miệng hỏi Mặc Sâm: "Con trai, ta đã trẻ lại chưa?"
Nhưng Mặc Sâm hết lần này đến lần khác lắc đẩu. Cậu nhóc nhìn thấy dáng vẻ đang già nua đi của người mẹ thì hoảng hốt lên tiếng: "Mẹ, mẹ đang già đi."
Không những già đi bình thường mà tốc độ lão hóa còn rất nhanh
Người phụ nữ vừa nhìn bàn tay càng ngày càng nhăn nheo của bản thân thì vô cùng hoảng loạn.
Bà ta không kiểm chế được mà hét lớn lên: "Tại sao chứ? Tại sao chứ? Rõ ràng ta đã ước nguyện. Rõ ràng con trai ta đã sở hữu sức mạnh Thần ban - 'ma pháp ước nguyện'."
Người phụ nữ bất lực quỳ gục xuống, bà ta vẫn không ngừng hét lớn: "Rốt cuộc là đã sai ở đâu? Trận pháp kia rõ ràng không có vấn đề."
Dương Vũ bên này đang được Mặc Vân ôm vào lòng bỗng nhiên lên tiếng: "Kế hoạch của bà rất hoàn hảo. Trận pháp cũng không hề sai sót. Nhưng thật không may cho bà, có người đã vô hiệu hóa trận pháp đó."
Người phụ nữ nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên điên cuồng hỏi: "Ai? Rốt cuộc là kẻ nào?"
Dương Vũ nhẹ nhàng trả lời: "Người tí hon."
Người phụ nữ vẫn như thường lệ, bà ta đặt tay lên bức tường rồi nhẹ nhàng nói "mở ra"
Ngay sau đó, khu rừng tĩnh lặng cùng ánh trăng sáng tỏ cũng lập tức hiện ra.
Bà ta cứ nghĩ có lẽ Dương Vũ sẽ chạy lung tung. Thế mà ngay khi khu rừng hiện ra thì Dương Vũ cũng xuất hiện ngay trước mặt bà ta.
Dương Vũ đang nằm trên bãi cỏ đếm sao, cậu nhàm chán đếm một cách vô vị.
"Cậu vậy mà lại không chạy lung tung?" Người phụ nữ vừa nhìn Dương Vũ nằm trên bãi cỏ vừa lên tiếng nói.
Dương Vũ nghe xong thì lập tức bật người dậy. Cậu vừa cúi nhẹ đầu vừa nói với người phụ nữ: "Tôi nào dám chạy lung tung, nhỡ đâu lại ảnh hưởng đến kế hoạch của phu nhân."
Người phụ nữ bật cười, giọng điệu vô cùng sâu xa: "Thật đáng thương, bảo bối mà thẳng nhóc đó luôn tâm tâm niệm niêm; vậy mà lại phản bội nó." 2)
Dương Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi: "Bảo bối? Ai là bảo bối?"
"Trận pháp ta đã vẽ sẵn, lát nữa cậu phải cùng ta phối hợp. Cậu phải diễn cảnh con tin sao cho thằng nhóc đó tin, để nó đó cam tâm tình nguyện bước vào trận pháp." Người phụ nữ vừa nhìn đằng xa vừa nói.
Dương Vũ cũng nhìn theo hướng người phụ nữ đang nhìn. Thật ra, ngay sau khi cậu bị nhốt ở đây thì cậu đã nhìn thấy nó.
Nhưng Dương Vũ vẫn vờ như không biết mà hỏi: "Thưa phu nhân, trận pháp kia ở đâu?"
Người phụ nữ nghe vậy thì không nghĩ ngợi gì nhiều. Bà ta chỉ đưa tay chỉ về hướng bà ta đang nhìn rồi nói: "Trận pháp ở đằng kia. Chỉ cần thằng nhóc đó làm theo điều kiện thì ngày mai thôi, ta sẽ có tất cả mọi thứ."
Dương Vũ không biết nói gì nên chỉ đàng hùa theo: "Kế hoạch của phu nhân nhất định sẽ thành công."
"Đến rồi." Người phụ nữ vừa nhìn khoảng không trước mặt vừa nói.
"Đến rồi? Chẳng lẽ Mặc Sâm đã đưa Mặc Vân đến đây rồi?" Dương Vũ ngờ vực suy nghĩ.
Trong khi Dương Vũ còn đang trầm tư thắc mắc; thì người phụ nữ bống nhiên tập kích cậu từ đằng sau. Bà ta vừa kề dao vào sát cổ cậu vừa nói: "Kế hoạch bắt đầu."
Ngay khi người phụ nữ dứt lời; thì Mặc Vân và Mặc Sâm đồng thời xuất hiện.
"Anh, anh có sao không?" Mặc Vân vừa hoảng hốt bước đến vừa lo lắng nói.
"Muốn cứu người? Vậy thì hãy làm theo điều kiện của chúng ta." Người phụ nữ vừa cười đắc ý vừa nói.
Vì tránh để bà mẹ kế nghi ngờ, Dương Vũ cũng mở miệng đọc thoại: "Mặc Vân, Mặc Vân cứu anh. Anh sợ lắm."
Mặc Vân nghe vậy thì hốt hoảng không thôi, cậu nhóc lắp bắp lên tiếng an ủi Dương Vũ: "Anh... anh đừng sợ. Em sẽ cứu anh."
Dứt lời, Mặc Vân liền lập tức bước vào trận pháp. Mặc Sâm theo đó cũng bước vào theo.
Người phụ nữ nhìn thấy mọi thứ đã sắp xếp đúng như kế hoạch thì lại một lần nữa cười đầy đắc ý. Bà ta vừa cười vừa nói: "Tốt, tốt. Mặc Vân ngoan, con biết tiếp theo nên làm gì mà, đúng chứ?"
Ngay khi người phụ nữ dứt lời thì Mặc Vân liền lên tiếng: "Nguyện dâng sức mạnh này cho Mặc Sâm."
Tiếp đó, một luồng sáng mạnh xuất hiện, chiếu thẳng vào mắt của Mặc Vân, Mặc Sâm và bao gồm cả những người ở ngoài như bà mẹ kế và Dương Vũ.
Ngay sau khi luồng sáng biến mất thì người phụ nữ liền cười điên cuồng, nụ cười vui sướng đến cực độ.
"Tốt lắm, tốt lắm. Mặc Sâm, lại đây thực hiện ước nguyện của ta nào." Người phụ nữ vui sướng đến mất kiểm soát, bà ta vừa cười man rợ vừa nói lớn.
Người phụ nữ sau đó liền buông Dương Vũ ra, chạy đến bên cạnh Mặc Sâm.
Người phụ nữ không kiềm chế nổi nữa, vừa nắm tay Mặc Sâm vừa nói: "'Con trai, ta muốn trẻ mãi không già."
Mặc Sâm nghe vậy thì lập tức đáp ứng: "Được, ước nguyện của mẹ đã được như ý."
Người phụ nữ ước xong thì vô cùng háo hức chờ đợi phép màu. Bà ta luôn miệng hỏi Mặc Sâm: "Con trai, ta đã trẻ lại chưa?"
Nhưng Mặc Sâm hết lần này đến lần khác lắc đẩu. Cậu nhóc nhìn thấy dáng vẻ đang già nua đi của người mẹ thì hoảng hốt lên tiếng: "Mẹ, mẹ đang già đi."
Không những già đi bình thường mà tốc độ lão hóa còn rất nhanh
Người phụ nữ vừa nhìn bàn tay càng ngày càng nhăn nheo của bản thân thì vô cùng hoảng loạn.
Bà ta không kiểm chế được mà hét lớn lên: "Tại sao chứ? Tại sao chứ? Rõ ràng ta đã ước nguyện. Rõ ràng con trai ta đã sở hữu sức mạnh Thần ban - 'ma pháp ước nguyện'."
Người phụ nữ bất lực quỳ gục xuống, bà ta vẫn không ngừng hét lớn: "Rốt cuộc là đã sai ở đâu? Trận pháp kia rõ ràng không có vấn đề."
Dương Vũ bên này đang được Mặc Vân ôm vào lòng bỗng nhiên lên tiếng: "Kế hoạch của bà rất hoàn hảo. Trận pháp cũng không hề sai sót. Nhưng thật không may cho bà, có người đã vô hiệu hóa trận pháp đó."
Người phụ nữ nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên điên cuồng hỏi: "Ai? Rốt cuộc là kẻ nào?"
Dương Vũ nhẹ nhàng trả lời: "Người tí hon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.