[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 41
Mặt trời ^_^
29/07/2024
Ngay sau khi nghe Dương Vũ trả lời như vậy; thì cả bà mẹ kế lẫn Mặc Sâm đều đồng loạt nhìn Dương Vũ.
Cả hai người đều đồng loạt lên tiếng hỏi: "Người tí hon?".
Dương Vũ gật đầu, tiếp đó cậu liền đưa tay lên vai như muốn lấy thứ gì đó.
Sau khi đã nắm thứ đó trong lòng bàn tay thì Dương Vũ mới cất tiếng nói: "Em ấy đây."
Dứt lời, cậu xoè lòng bàn tay ra, một người tí hon với mái tóc dài màu vàng đang ngồi trong lòng bàn tay cậu.
Bằng mắt thường có thể thấy được người tí hon này là một thiếu nữ tầm 18 tuổi.
"Tại sao? Tại sao mày có thể vô hiệu hoá được trận pháp của ta." Người phụ nữ vừa đau đớn nhìn làn da đang càng nhăn nheo vừa nói.
Dĩ nhiên, câu hỏi này là dành cho người tí hon đang ngồi trong lòng bàn tay của Dương Vũ.
Cô nhóc nghe vậy thì chỉ dửng dưng nhìn người phụ nữ đang đau đớn. Rất lâu sau cô nhóc mới lên tiếng trả lời:
"Vì ta là ma pháp sư. Ta am hiểu trận pháp hơn bà."
"Tại sao? Tại sao mày làm được." Người phụ nữ già nua cứ thế mà lặp đi lặp lại câu hỏi.
"Trận pháp này chỉ có tác dụng khi và chỉ khi có hai người cùng đứng vào trận pháp, đúng không?" Cô nhóc vừa hướng mặt nhìn người phụ nữ vừa hỏi.
Người phụ nữ nghe vậy thì lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, rõ ràng không có sự xuất hiện của người thứ ba. Cả ta và
Mặc Dương đều đứng ngoài."
Cô nhóc nghe vậy thì liền cười nhẹ một cái rồi thản nhiên mà hỏi: "Tại sao lại không có người thứ ba? Bà quên rằng, tôi cũng là con người."
"Lẽ nào, lẽ nào mày cũng đứng vào trận pháp." Người phụ nữ gào lên đầy phẫn nộ.
Cô nhóc tí hon nghe xong thì cười rộ lên đầy vui vẻ, lát sau cô nhóc mới trả lời: "Bà nói xem?"
"Mày, quả nhiên là mày." Người phụ nữ vừa hét lớn vừa chống người đứng dậy. Nhưng giờ đây, sức lực bà ta rất yếu, chỉ vừa mới đứng lên đã lập tức khuyu xuống.
Mặc Sâm nhìn thấy cảnh tượng này thì vội chạy tới đỡ người phụ nữ đứng dậy. Cậu nhóc vừa nhìn mẹ mình đầy chật vật vừa lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ cẩn thận."
"Nói, mày làm thế nào mà vào được trận pháp." Người phụ nữ vừa đứng xiêu vẹo vừa nhìn người tí hon mà hét lớn. (1
"Tất nhiên là bám lên vai Mặc Vân, cùng cậu ấy vào trận pháp." ô nhóc thản nhiên mà trả lời.
Dừng một lúc, cô nhóc lại lên tiếng bổ sung: "Người tí hon bọn ta giỏi nhất là vẽ trận pháp. Ta chỉ cần vẽ một cái
'trận pháp dịch chuyển tức thời'. Sau đó, đứng vào nó, ngay giây sau có thể lập tức dịch chuyển lên vai Mặc Vân."
Người phụ nữ nghe xong, không biết tại sao lại bật cười thành tiếng, giọng cười vô cùng ma mị. Rất lâu sau, bà ta mới dừng cười rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Không ngờ, thật không ngờ. Kế hoạch ta dày công tính toán; vậy mà lại bị một con nhóc như mày phá hủy."
Nói rồi, người phụ nữ ngã khuyu xuống, bà ta vừa nhìn người tí hon đầy căm phẫn vừa nói: "Tại sao? Tại sao mày lại giúp bọn nó?"
Người tí hon nghe vậy thì lập tức quay đầu lại nhìn Dương Vũ rồi cười rộ lên rất tươi tắn. Một lát sau, cô nhóc mới lên tiếng trả lời, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn: "Tại vì anh Dương Vũ nhờ ta giúp anh ấy."
"Mày, mày với nó quen biết?" Người phụ nữ căm phẫn hét lớn.
Người tí hon ngồi trong lòng bàn tay của Dương Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Cô nhóc vừa ấn ngón tay nhỏ bé của bản thân vào lòng bàn tay của Dương Vũ vừa nói: "Đúng vậy, ta cùng anh Dương Vũ có quen biết nhưng chỉ mới vừa biết nhau mấy tiếng trước."
"Vậy tại sao mày lại giúp nó?" Người phụ nữ lập tức lên tiếng hỏi lại, giọng của bà ta càng ngày càng trở nên khàn đặc.
"Ta giúp anh ấy là vì giao dịch." Cô nhóc thản nhiên trả lời.
Nói rồi, cô nhóc tí hon lẳng lặng hồi tưởng lại mấy tiếng trước, lúc cô nhóc vừa gặp Dương Vũ.
***
Mấy tiếng trước
"Em là ai?" Dương Vũ vừa ngồi xểm xuống vừa hỏi người tí hon có mái tóc vàng, giọng điệu vừa tò mò vừa ân cần.
Cô nhóc ngẩng đầu nhìn chăm chú Dương Vũ hồi lâu rồi mới trả lời: "Em là Lili."
"Em là người tí hon hả? Đây là lần đầu tiên anh thấy người tí hon đấy." Dương Vũ vừa dùng ngón tay chạm nhẹ đầu cô nhóc vừa nói.
Mặc dù, người tí hon trước mắt cậu đây đã thành niên nhưng cao chỉ khoảng một ngón tay trỏ của cậu.
"Đau, anh làm em đau." Người tí hon vừa lấy tay xoa đầu vừa nói.
Dương Vũ nghe vậy thì lập tức nói: "Anh xin lỗi, anh chỉ là quá tò mà về người tí hon như em."
"Anh không cần xin lồi. Anh tên là gì?" Người tí hon vừa dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Dương Vũ vừa hỏi.
"Anh tên là Dương Vũ. Em đứng vào tay anh cho dễ nói chuyện nhé" Cậu vừa cười tươi vừa giới thiệu bản thân.
Nói rồi, Dương Vũ nhấc bổng người tí hon lên, bỏ người tí hon vào lòng bàn tay. Xong xuôi, cậu đứng thẳng người dậy, vừa nhìn vào lòng bàn tay vừa hỏi: "Tại sao em lại ở đây một mình? Người nhà của em đâu?"
Người tí hon nghe vậy không trả lời mà chỉ cúi đầu, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Rất lâu sau, cô nhóc mới lên tiếng trả lời: "Người nhà em, bọn họ bị người ta vu khống nên tất cả đều bị bắt vào ngục giam."
Cả hai người đều đồng loạt lên tiếng hỏi: "Người tí hon?".
Dương Vũ gật đầu, tiếp đó cậu liền đưa tay lên vai như muốn lấy thứ gì đó.
Sau khi đã nắm thứ đó trong lòng bàn tay thì Dương Vũ mới cất tiếng nói: "Em ấy đây."
Dứt lời, cậu xoè lòng bàn tay ra, một người tí hon với mái tóc dài màu vàng đang ngồi trong lòng bàn tay cậu.
Bằng mắt thường có thể thấy được người tí hon này là một thiếu nữ tầm 18 tuổi.
"Tại sao? Tại sao mày có thể vô hiệu hoá được trận pháp của ta." Người phụ nữ vừa đau đớn nhìn làn da đang càng nhăn nheo vừa nói.
Dĩ nhiên, câu hỏi này là dành cho người tí hon đang ngồi trong lòng bàn tay của Dương Vũ.
Cô nhóc nghe vậy thì chỉ dửng dưng nhìn người phụ nữ đang đau đớn. Rất lâu sau cô nhóc mới lên tiếng trả lời:
"Vì ta là ma pháp sư. Ta am hiểu trận pháp hơn bà."
"Tại sao? Tại sao mày làm được." Người phụ nữ già nua cứ thế mà lặp đi lặp lại câu hỏi.
"Trận pháp này chỉ có tác dụng khi và chỉ khi có hai người cùng đứng vào trận pháp, đúng không?" Cô nhóc vừa hướng mặt nhìn người phụ nữ vừa hỏi.
Người phụ nữ nghe vậy thì lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, rõ ràng không có sự xuất hiện của người thứ ba. Cả ta và
Mặc Dương đều đứng ngoài."
Cô nhóc nghe vậy thì liền cười nhẹ một cái rồi thản nhiên mà hỏi: "Tại sao lại không có người thứ ba? Bà quên rằng, tôi cũng là con người."
"Lẽ nào, lẽ nào mày cũng đứng vào trận pháp." Người phụ nữ gào lên đầy phẫn nộ.
Cô nhóc tí hon nghe xong thì cười rộ lên đầy vui vẻ, lát sau cô nhóc mới trả lời: "Bà nói xem?"
"Mày, quả nhiên là mày." Người phụ nữ vừa hét lớn vừa chống người đứng dậy. Nhưng giờ đây, sức lực bà ta rất yếu, chỉ vừa mới đứng lên đã lập tức khuyu xuống.
Mặc Sâm nhìn thấy cảnh tượng này thì vội chạy tới đỡ người phụ nữ đứng dậy. Cậu nhóc vừa nhìn mẹ mình đầy chật vật vừa lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ cẩn thận."
"Nói, mày làm thế nào mà vào được trận pháp." Người phụ nữ vừa đứng xiêu vẹo vừa nhìn người tí hon mà hét lớn. (1
"Tất nhiên là bám lên vai Mặc Vân, cùng cậu ấy vào trận pháp." ô nhóc thản nhiên mà trả lời.
Dừng một lúc, cô nhóc lại lên tiếng bổ sung: "Người tí hon bọn ta giỏi nhất là vẽ trận pháp. Ta chỉ cần vẽ một cái
'trận pháp dịch chuyển tức thời'. Sau đó, đứng vào nó, ngay giây sau có thể lập tức dịch chuyển lên vai Mặc Vân."
Người phụ nữ nghe xong, không biết tại sao lại bật cười thành tiếng, giọng cười vô cùng ma mị. Rất lâu sau, bà ta mới dừng cười rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Không ngờ, thật không ngờ. Kế hoạch ta dày công tính toán; vậy mà lại bị một con nhóc như mày phá hủy."
Nói rồi, người phụ nữ ngã khuyu xuống, bà ta vừa nhìn người tí hon đầy căm phẫn vừa nói: "Tại sao? Tại sao mày lại giúp bọn nó?"
Người tí hon nghe vậy thì lập tức quay đầu lại nhìn Dương Vũ rồi cười rộ lên rất tươi tắn. Một lát sau, cô nhóc mới lên tiếng trả lời, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn: "Tại vì anh Dương Vũ nhờ ta giúp anh ấy."
"Mày, mày với nó quen biết?" Người phụ nữ căm phẫn hét lớn.
Người tí hon ngồi trong lòng bàn tay của Dương Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Cô nhóc vừa ấn ngón tay nhỏ bé của bản thân vào lòng bàn tay của Dương Vũ vừa nói: "Đúng vậy, ta cùng anh Dương Vũ có quen biết nhưng chỉ mới vừa biết nhau mấy tiếng trước."
"Vậy tại sao mày lại giúp nó?" Người phụ nữ lập tức lên tiếng hỏi lại, giọng của bà ta càng ngày càng trở nên khàn đặc.
"Ta giúp anh ấy là vì giao dịch." Cô nhóc thản nhiên trả lời.
Nói rồi, cô nhóc tí hon lẳng lặng hồi tưởng lại mấy tiếng trước, lúc cô nhóc vừa gặp Dương Vũ.
***
Mấy tiếng trước
"Em là ai?" Dương Vũ vừa ngồi xểm xuống vừa hỏi người tí hon có mái tóc vàng, giọng điệu vừa tò mò vừa ân cần.
Cô nhóc ngẩng đầu nhìn chăm chú Dương Vũ hồi lâu rồi mới trả lời: "Em là Lili."
"Em là người tí hon hả? Đây là lần đầu tiên anh thấy người tí hon đấy." Dương Vũ vừa dùng ngón tay chạm nhẹ đầu cô nhóc vừa nói.
Mặc dù, người tí hon trước mắt cậu đây đã thành niên nhưng cao chỉ khoảng một ngón tay trỏ của cậu.
"Đau, anh làm em đau." Người tí hon vừa lấy tay xoa đầu vừa nói.
Dương Vũ nghe vậy thì lập tức nói: "Anh xin lỗi, anh chỉ là quá tò mà về người tí hon như em."
"Anh không cần xin lồi. Anh tên là gì?" Người tí hon vừa dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Dương Vũ vừa hỏi.
"Anh tên là Dương Vũ. Em đứng vào tay anh cho dễ nói chuyện nhé" Cậu vừa cười tươi vừa giới thiệu bản thân.
Nói rồi, Dương Vũ nhấc bổng người tí hon lên, bỏ người tí hon vào lòng bàn tay. Xong xuôi, cậu đứng thẳng người dậy, vừa nhìn vào lòng bàn tay vừa hỏi: "Tại sao em lại ở đây một mình? Người nhà của em đâu?"
Người tí hon nghe vậy không trả lời mà chỉ cúi đầu, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Rất lâu sau, cô nhóc mới lên tiếng trả lời: "Người nhà em, bọn họ bị người ta vu khống nên tất cả đều bị bắt vào ngục giam."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.