[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 43
Mặt trời ^_^
29/07/2024
"Thật ạ?" Cô nhóc nghe thấy Dương Vũ hứa sẽ giúp thì lập tức ngẩng đầu hỏi lại.
"Thật. Mặc dù anh không thể đưa người có 'Hoa ma pháp' đến đây. Nhưng anh có biết một người cũng sở hữu sức mạnh Thần ban." Dương Vũ vừa lấy ngón tay xoa đầu cô nhóc vừa nói.
Cô nhóc nghe vậy liền dùng ánh mắt đầy tò mò mà hỏi lại Dương Vũ: "Thật ạ? Người đó là ai vậy anh?"
"Nhóc sở hữu năng lực Thần ban đó là một đứa em trai của anh. Nhóc ấy tên là Mặc Vân." Dương Vũ vừa nhớ đến
Mặc Vân vừa nói.
"Vậy em trai anh thật sự sẽ đồng ý giúp bọn em, phải không anh?" Cô nhóc dùng ánh mắt đầy mong chờ mà nói với Dương Vũ.
"Nhóc đó rất lương thiện, chắc chắn sẽ giúp." Dương Vũ vừa hồi tưởng đến Mặc Vân vừa tự hào nói.
"Nhưng...." Dương Vũ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ suy tư.
"Nhưng sao ạ?" Cô nhóc vừa nghe thấy sự lấp lửng trong lời nói của Dương Vũ; thì lập tức lên tiếng hỏi lại.
"Thật ra, chuyện rất dài." Dương Vũ vừa trầm tư vừa buồn bã lên tiếng.
Nói rồi, Dương Vũ bắt đầu kể chuyện Mặc Vân bị người ta tính kế cướp đoạt ma pháp. Lát nữa thôi thì Mặc Vân sẽ có khả năng mất hoàn toàn "ma pháp ước nguyện".
"Trận pháp này em biết." Cô nhóc đột nhiên hét lớn, giọng điệu vô cùng quả quyết.
"Em biết? Vậy em có biết cách nào hóá giải nó không?" Dương Vũ lòng đầy mong đợi mà lên tiếng hỏi.
Cô nhóc nghe xong, vừa gật đầu đầy tự tin vừa trả lời: "Em biết ạ."
Dương Vũ lập tức liền trở nên vui vẻ, ánh mắt đầy mong đợi. Cậu vui vẻ nói: "Vậy....đó là cách gì?"
"Trận pháp này có thể chuyển giao ma pháp từ người này sang người khác. Tất có nghĩa yêu cầu tiên quyết để có thể khởi động trận pháp là phải có hai người." Cô nhóc vừa nhìn Dương Vũ vừa nói.
"Cái này thì có liên quan gì đến chuyện hóa giải trận pháp?" Dương Vũ vừa gãi đầu đầy khó hiểu vừa hỏi.
Cô nhóc nghe vậy thì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi mới lên tiếng trả lời: "Không, biện pháp vô hiệu hóá nằm ngay ở điều kiện. Trận pháp chỉ được kích hoạt khi có hai người. Nhưng nếu có người thứ ba thì nó sẽ trở nên vô hiệu hóá
"
"Anh hiểu rồi. Hoá ra là vậy." Dương Vũ hớn hở tiếp lời cô nhóc.
Nhưng ngay sau đó, Dương Vũ lại trở nên buồn rũ rượi. Cậu lòng đầy thất vọng mà nói tiếp: "Nhưng kiếm đâu ra người thứ ba tiến vào trận pháp để vô hiệu nó. Anh thì không được, vì theo kế hoạch anh phải diễn vai con tin."
Cô nhóc lại lần nữa lắc đầu bác bỏ ý nghĩ của Dương Vũ. Cô nhóc chậm rãi tiếp lời: "Không, vẫn còn người có thể bước vào trận pháp."
"Ai?" Dương Vũ lập tức hỏi lại.
Cô nhóc vừa chỉ vào bản thân vừa nói: "Anh quên em cũng là con người hả? Em cũng giống các anh chỉ khác mỗi kích thước."
"Tại sao anh lại không nghĩ đến nhỉ?" Dương Vũ vừa đưa tay đập đầu vừa cảm thán.
Nói rồi, cả hai cùng nhau bàn bạc kế hoạch để vô hiệu hóa trận pháp.
***
Quay lại hiện tại
Người phụ nữ vừa giãy giụa đau đớn trên đất vừa hét lớn: "Tao hận mày, tao hận tất cả bọn mày."
Nói rồi, người phụ nữ khó nhọc đứng dậy, bà ta chỉ tay vào Dương Vũ rồi nói: "Tao nguyền rủa mày..."
Mặc Vân vừa nhìn thấy người phụ nữ chỉ tay vào Dương Vũ đọc lời nguyền; thì cậu nhóc lập tức tiến lên chắn trước Dương Vũ. C
Lời còn chưa nói hết thì bà ta đã già nua rồi tan biến. Đó chính là cái giá của việc sử dụng cấm thuật.
Mặc Sâm bên này, chứng kiến thấy cảnh mẹ mình biến mất ngay trước mắt thì hoảng sợ vô cùng, hai chân không thể đứng vững mà ngã khuyu xuống đất.
"Anh, xong việc rồi thì thả con nhỏ tí hon này đi đi." Mặc Vân đột nhiên lên tiếng, vừa chỉ tay vào người tí hon vừa nói.
"Ai là con nhỏ? Người ta có tên, ta tên là LiLi" Cô nhóc giọng điệu giận dỗi mà trả lời Mặc Vân.
"Mặc Vân, cô nhóc này cần sự giúp đỡ. Chúng ta giúp cô bé đã rồi trở về sau, được không?" Dương Vũ vừa nhìn
Mặc Vân vừa nhỏ nhẹ nói.
"Nghe anh, em thế nào cũng được." Mặc Vân biểu cảm đầy ỉu xìu mà đáp lời.
Tiếp đó, Dương Vũ lại quay qua nói với Mặc Sâm: "Bây giờ cũng chỉ có nhóc mới có thể kích hoạt trận pháp kết nối thời không. Nhóc đi theo bọn anh giúp cô nhóc tí hon này được không? Lát chúng ta cùng về, có được không nào?"
"Không." Mặc Sâm dứt khoát lên tiếng. Dáng vẻ của Mặc Sâm bây giờ thật sự rất thảm hại.
Nói rồi, Mặc Sâm lập tức kích hoạt trận pháp rồi trở về một mình.
Cô nhóc tí hon thấy Dương Vũ đang lo lắng, lập tức lên tiếng trấn an: "Anh không cần lo lắng. Nếu bọn anh giúp được Vương quốc bọn em; thì ba mẹ em sẽ vẽ trận pháp giúp bọn anh về nhà."
Nghe vậy, Dương Vũ liền vỗ vai Mặc Vân nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi đến Vương quốc của nhóc này để giúp đỡ nào."
"Bây giờ chúng ta phải giúp con nhỏ này?" Mặc Vân vừa chỉ tay vào cô nhóc vừa khó chịu hỏi Dương Vũ.
"Em không muốn?" Dương Vũ thất vọng hỏi lại Mặc Vân.
Mặc Vân vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Vũ thì lập tức luống cuống tay chân. Cậu nhóc vội vàng giải thích:
"Em...em không phải là không muốn. Em...em chỉ đang thắc mắc."
"Thật. Mặc dù anh không thể đưa người có 'Hoa ma pháp' đến đây. Nhưng anh có biết một người cũng sở hữu sức mạnh Thần ban." Dương Vũ vừa lấy ngón tay xoa đầu cô nhóc vừa nói.
Cô nhóc nghe vậy liền dùng ánh mắt đầy tò mò mà hỏi lại Dương Vũ: "Thật ạ? Người đó là ai vậy anh?"
"Nhóc sở hữu năng lực Thần ban đó là một đứa em trai của anh. Nhóc ấy tên là Mặc Vân." Dương Vũ vừa nhớ đến
Mặc Vân vừa nói.
"Vậy em trai anh thật sự sẽ đồng ý giúp bọn em, phải không anh?" Cô nhóc dùng ánh mắt đầy mong chờ mà nói với Dương Vũ.
"Nhóc đó rất lương thiện, chắc chắn sẽ giúp." Dương Vũ vừa hồi tưởng đến Mặc Vân vừa tự hào nói.
"Nhưng...." Dương Vũ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ suy tư.
"Nhưng sao ạ?" Cô nhóc vừa nghe thấy sự lấp lửng trong lời nói của Dương Vũ; thì lập tức lên tiếng hỏi lại.
"Thật ra, chuyện rất dài." Dương Vũ vừa trầm tư vừa buồn bã lên tiếng.
Nói rồi, Dương Vũ bắt đầu kể chuyện Mặc Vân bị người ta tính kế cướp đoạt ma pháp. Lát nữa thôi thì Mặc Vân sẽ có khả năng mất hoàn toàn "ma pháp ước nguyện".
"Trận pháp này em biết." Cô nhóc đột nhiên hét lớn, giọng điệu vô cùng quả quyết.
"Em biết? Vậy em có biết cách nào hóá giải nó không?" Dương Vũ lòng đầy mong đợi mà lên tiếng hỏi.
Cô nhóc nghe xong, vừa gật đầu đầy tự tin vừa trả lời: "Em biết ạ."
Dương Vũ lập tức liền trở nên vui vẻ, ánh mắt đầy mong đợi. Cậu vui vẻ nói: "Vậy....đó là cách gì?"
"Trận pháp này có thể chuyển giao ma pháp từ người này sang người khác. Tất có nghĩa yêu cầu tiên quyết để có thể khởi động trận pháp là phải có hai người." Cô nhóc vừa nhìn Dương Vũ vừa nói.
"Cái này thì có liên quan gì đến chuyện hóa giải trận pháp?" Dương Vũ vừa gãi đầu đầy khó hiểu vừa hỏi.
Cô nhóc nghe vậy thì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi mới lên tiếng trả lời: "Không, biện pháp vô hiệu hóá nằm ngay ở điều kiện. Trận pháp chỉ được kích hoạt khi có hai người. Nhưng nếu có người thứ ba thì nó sẽ trở nên vô hiệu hóá
"
"Anh hiểu rồi. Hoá ra là vậy." Dương Vũ hớn hở tiếp lời cô nhóc.
Nhưng ngay sau đó, Dương Vũ lại trở nên buồn rũ rượi. Cậu lòng đầy thất vọng mà nói tiếp: "Nhưng kiếm đâu ra người thứ ba tiến vào trận pháp để vô hiệu nó. Anh thì không được, vì theo kế hoạch anh phải diễn vai con tin."
Cô nhóc lại lần nữa lắc đầu bác bỏ ý nghĩ của Dương Vũ. Cô nhóc chậm rãi tiếp lời: "Không, vẫn còn người có thể bước vào trận pháp."
"Ai?" Dương Vũ lập tức hỏi lại.
Cô nhóc vừa chỉ vào bản thân vừa nói: "Anh quên em cũng là con người hả? Em cũng giống các anh chỉ khác mỗi kích thước."
"Tại sao anh lại không nghĩ đến nhỉ?" Dương Vũ vừa đưa tay đập đầu vừa cảm thán.
Nói rồi, cả hai cùng nhau bàn bạc kế hoạch để vô hiệu hóa trận pháp.
***
Quay lại hiện tại
Người phụ nữ vừa giãy giụa đau đớn trên đất vừa hét lớn: "Tao hận mày, tao hận tất cả bọn mày."
Nói rồi, người phụ nữ khó nhọc đứng dậy, bà ta chỉ tay vào Dương Vũ rồi nói: "Tao nguyền rủa mày..."
Mặc Vân vừa nhìn thấy người phụ nữ chỉ tay vào Dương Vũ đọc lời nguyền; thì cậu nhóc lập tức tiến lên chắn trước Dương Vũ. C
Lời còn chưa nói hết thì bà ta đã già nua rồi tan biến. Đó chính là cái giá của việc sử dụng cấm thuật.
Mặc Sâm bên này, chứng kiến thấy cảnh mẹ mình biến mất ngay trước mắt thì hoảng sợ vô cùng, hai chân không thể đứng vững mà ngã khuyu xuống đất.
"Anh, xong việc rồi thì thả con nhỏ tí hon này đi đi." Mặc Vân đột nhiên lên tiếng, vừa chỉ tay vào người tí hon vừa nói.
"Ai là con nhỏ? Người ta có tên, ta tên là LiLi" Cô nhóc giọng điệu giận dỗi mà trả lời Mặc Vân.
"Mặc Vân, cô nhóc này cần sự giúp đỡ. Chúng ta giúp cô bé đã rồi trở về sau, được không?" Dương Vũ vừa nhìn
Mặc Vân vừa nhỏ nhẹ nói.
"Nghe anh, em thế nào cũng được." Mặc Vân biểu cảm đầy ỉu xìu mà đáp lời.
Tiếp đó, Dương Vũ lại quay qua nói với Mặc Sâm: "Bây giờ cũng chỉ có nhóc mới có thể kích hoạt trận pháp kết nối thời không. Nhóc đi theo bọn anh giúp cô nhóc tí hon này được không? Lát chúng ta cùng về, có được không nào?"
"Không." Mặc Sâm dứt khoát lên tiếng. Dáng vẻ của Mặc Sâm bây giờ thật sự rất thảm hại.
Nói rồi, Mặc Sâm lập tức kích hoạt trận pháp rồi trở về một mình.
Cô nhóc tí hon thấy Dương Vũ đang lo lắng, lập tức lên tiếng trấn an: "Anh không cần lo lắng. Nếu bọn anh giúp được Vương quốc bọn em; thì ba mẹ em sẽ vẽ trận pháp giúp bọn anh về nhà."
Nghe vậy, Dương Vũ liền vỗ vai Mặc Vân nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi đến Vương quốc của nhóc này để giúp đỡ nào."
"Bây giờ chúng ta phải giúp con nhỏ này?" Mặc Vân vừa chỉ tay vào cô nhóc vừa khó chịu hỏi Dương Vũ.
"Em không muốn?" Dương Vũ thất vọng hỏi lại Mặc Vân.
Mặc Vân vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Vũ thì lập tức luống cuống tay chân. Cậu nhóc vội vàng giải thích:
"Em...em không phải là không muốn. Em...em chỉ đang thắc mắc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.