[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện

Chương 46

Mặt trời ^⁠_⁠^

08/08/2024

“Đây là đâu?” Dương Vũ vừa mơ màng mở mắt vừa tự hỏi.

Sau khi định thần được một lúc thì Dương Vũ mới ngơ ngẩn nhìn | xung quanh. Thật kì lạ, ở đây không có bất cứ đồ đạt hay màu sắc gì ngoài màu trắng. Cứ như, cậu đang bị người ta nhốt trong một căn phòng trống, xung quanh toàn màu trắng.

Chẳng biết vì lí do gì mà Dương Vũ đã quay về lại kích thước ban đầu. Cậu nhìn tay và chân đều đã trở về đúng kích thước vốn có.

Dương Vũ từ từ đứng lên, cậu đi xung quanh thăm dò. Nhưng thật đáng tiếc, ở đây ngoài bốn bức tường thì chẳng còn gì cả.

Thế nên, Dương Vũ quyết định hét lớn: “Có ai ở đây không? Nếu có thì hãy lên tiếng”

Mặc dù, Dương Vũ hét rất lớn nhưng đáp trả lại cậu, chỉ là những âm thanh của bản thân cậu bị bức tường dội lại.

Dương Vũ đang rất đau đầu mà suy nghĩ: “Rốt cuộc đây là ở đâu? Trong nguyên tác hoàn toàn không có đoạn này.”

“Xin chào kẻ ngoại lai.” Bỗng nhiên một âm thanh trầm thấp phát ra từ trong khoảng không. Nếu nghe kĩ sắc giọng thì có thể đây là giọng của một người phụ nữ.

Dương Vũ sau khi nghe thấy âm thanh thì lập tức đứng bật dậy. Cậu vừa quay người khắp bốn phía vừa hét lớn: “Nếu có người ở đây; thì hãy xuất hiện đi.”

“Rất tiếc cậu không thể thấy ta.” Âm thanh kia lại tiếp tục vang lên. Nghe kĩ thì đúng thật là giọng của một người phụ nữ.Sau khi Dương Vũ chắc chắn rằng âm thanh bản thân nghe vừa rồi không phải ảo giác; thì cậu lập tức lên tiếng hỏi danh tính người thần bí kia: “Bà là ai?”

Ngay sau đó, không hiểu tại sao người thần bí đó lại đột nhiên bật cười. Rất lâu sau người đó mới lên tiếng trả lời: “Ta rất quen thuộc với cậu. Cậu nghĩ kỹ lại xem.”



“Quen thuộc?” Dương Vũ vừa nghĩ vừa cố gắng lục tung kí ức. Nhưng có cố thế nào thì cũng cũng chẳng biết giọng nói này là của ai.

Thế nên, Dương Vũ lại nói lớn giữa không trung: “Tôi không biết bà là ai? Bà đừng chơi trò vòng vo nữa.

“Cậu thanh niên trẻ mất kiên nhẫn rồi ư?” Bà ta vừa cười giễu cợt vừa nói.

Dương Vũ nghe vậy thì không trả lời, cậu chỉ ngồi phịch xuống đất, mặc kệ bà ta.

“Cậu quên ta rồi ư? Ta chính là Thần sáng tạo ra thế giới này. Nói gần gũi hơn thì ta chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết cậu đọc trước khi xuyên không” Người phụ nữ thản nhiên trả lời.

Trái với sự thản nhiên đó chính là sự sửng sốt của Dương Vũ: “Cậu đang nghe thấy cái gì đây?"

“Ta biết cậu không tin nhưng đây chính là sự thật.” Người phụ nữ cười thành tiếng rồi nói.

Dương Vũ sau một lúc thì cũng đã hoàn hồn, cậu lên tiếng hỏi: “Nếu bà thật sự là tác giả thì tại sao lại có thể nói chuyện với tôi?”

“Nơi cậu đang đứng chính là phòng chờ trước khi bước vào các thế giới khác. Cậu không thể nhìn thấy ta nhưng ta thì ngược lại.“Vậy bà tìm tôi làm gì. Thả tôi khỏi cái nơi quỷ dị này.” Dương Vũ vừa nhìn quanh vừa nói. Đúng thật là cậu không thể nhìn thấy người thần bí kia.

Người phụ nữ đột nhiên thở dài một tiếng rồi mới lên tiếng nói tiếp: “Cái này cậu nên hỏi lại bản thân.”

Dương Vũ không hiểu: Rốt cuộc ý bà ta là như thế nào?



Thế nên cậu lại lên tiếng hỏi, giọng nói vô cùng khó hiểu: “Cái gì mà hỏi bản thân tôi?”

Người phụ nữ lại một lần nữa thở dài, có vẻ như bà ta đang rất trầm tư. Rất lâu sau, bà ta mới lên tiếng nói: “Thật ra thế cậu sống trước khi xuyên không cũng là một thế giới do đồng nghiệp của ta tạo ra” 2)

“Vậy ý bà có nghĩa là: thế giới ban đầu tôi sống cũng là một cuốn tiểu thuyết” Dương Vũ vừa mờ mịt, vừa nói lên suy nghĩ ban đầu bản thân.

“Đúng vậy.” Người phụ nữ lập tức xác minh suy đoán của Dương Vũ.

Dương Vũ lúc này rất hoang mang, cậu mờ mịt nghĩ: “Là bà ta có vấn đề hay bản thân cậu có vấn đề?”

Nói rồi, người phụ nữ lại lên tiếng nói tiếp: “Những thế giới như thế này gọi là tiểu thế giới. Có rất nhiều tiểu thế giới như vậy. Ngoài ra mỗi tiểu thế giới sẽ do một nhân viên trong cục thời không sáng tạo ra và quản lí.

Dương Vũ thật sự bị choáng ngợp bởi lượng thông tin mà người phụ nữ kia nói. Cái gì mà tiểu thế giới? Cái gì mà cục thời không?

“Chẳng lẽ bản thân cậu đang bị ảo giác?” Dương Vũ thầm nghĩ.“Chẳng lẽ bản thân cậu đang bị ảo giác?” Dương Vũ thầm nghĩ.

“Nhưng tại vì cậu mà thế giới của tôi xảy ra vấn đề.” Người phụ nữ lên tiếng, giọng điệu mang chút trách móc.

Dương Vũ chưa kịp lên tiếng để hỏi thì người phụ nữ lại tiếp tục oán thán: “Cục trưởng cục quản lý thời không phát hiện lỗi ở thế giới mà ta quản lí. Vì sự cố này, mà ta không những bị trừ lương còn suýt nữa mất việc.

"Tất cả là tại cậu. Thế giới của ta vận hành lặp đi lặp mấy trăm năm luôn bình thường. Nhưng ngay khi có sự xuất hiện của cậu thì hỏng hết cả lên." Người phụ nữ vừa bất mãn vừa nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook