[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện

Chương 47

Mặt trời ^⁠_⁠^

08/08/2024

“Vậy thì việc đó có liên quan gì đến tôi?” Dương Vũ ngơ ngác hỏi lại. Cậu không thể hiểu được là bản thân có lỗi ở đâu.

Người phụ nữ ngay lập tức hừ lạnh rồi mới trả lời: “Cậu còn hỏi ta? Ban đầu cậu vốn sống ở tiểu thế giới khác, bỗng nhiên xuất hiện virus thế nên cậu mới xuyên đến thế giới của ta. Nhưng như vậy cũng chẳng có vấn đề gì, vì cậu xuyên theo hình thức nhập vai nên thế giới mới không báo lỗi”

Người phụ nữ dừng lại thở dài rồi lại nói tiếp: “Nhưng khổ nỗi, cậu lại không an phận diễn theo cái vai cậu xuyên vào. Chính vì sự xuất hiện của cậu; mà thế giới của tôi bỗng nhiên trật khỏi quỹ đạo”

“Tôi cũng chỉ làm tròn chức trách của một người hầu. Tôi cũng chẳng làm gì quá phận thì tại sao tôi có thể làm thế giới của bà bị đảo lộn? Có thể là do virus chăng?”

“Đúng, thế giới của ta ra nông nỗi này là do virus. Nhưng con virus này chính là cậu đó.” Người phụ nữ tức giận hét lớn.

Rất lâu sau, ngay khi ổn định được phần nào cảm xúc thì người phụ nữ lại lên tiếng tiếp tục kể tội Dương Vũ. Bà ta vừa phẫn nộ vừa nói: “Cũng nhờ ơn cậu mà phản diện không đi theo kịch bản. Cậu ta không yêu thụ chính cũng không đối đầu với công chính. Trong khi điểm cao trào của thế giới này lại chính là màn đối đầu giữa phản diện và công chính.

Dương Vũ ngờ ngợ hiểu được đôi chút, nhưng cậu vẫn không hiểu: Bà ta bắt cậu đến đây để làm gì?

“Cứ cho mọi chuyện là do tôi. Vậy bà bắt tôi đến đây là để làm gì. Đừng nói với tôi là vì buồn chán, nên bà mới kiếm tôi tâm sự.” Dương vũ vừa cười vừa nói.“Ai muốn tâm sự với cậu chứ?” Bà ta hét lớn, giọng điệu vô cùng bực bội.

“Vậy bà tìm tôi làm gì?” Dương Vũ lên tiếng hỏi lại, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Bà ta dường như trầm tư một lúc, lát sau bà ta mới chậm rãi nói: “Không phải tôi tìm cậu mà là tôi đang nhốt cậu lại.

Dương Vũ vừa cười vừa ngồi phịch xuống đất: “Bà có vấn đề hả? Cái này mà cũng phải nói à. Bà nghĩ tôi đang nằm nghỉ mát chắc?”

“Chỉ khi nhốt cậu ở phòng chờ này thì người thi hành nhiệm vụ mới có thể tiến vào thế giới. Vì tiểu thế giới này chỉ có thể chấp nhận một kẻ ngoại lai.” Bà ta bình thản nói tiếp.

“Người thi hành nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Dương Vũ nghe vậy thì lập tức hỏi lại, giọng điệu vô cùng tò mò.

“Giết cậu.” Người phụ nữ dùng giọng điệu bình thản mà nói, nói xong còn bật cười thành tiếng.

Đầu Dương Vũ ngay lập tức xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi: “Giết tôi? Giết tôi làm gì?”



“Tất nhiên là để mở khoá cốt truyện cao trào: màn đối đầu giữa công và phản diện.” Người phụ lập tức tiếp lời.

Dương Vũ đầu ong ong đầy dấu chấm hỏi: “Bà đang nói cái gì vậy?” Thật sự, cậu không thể bắt kịp được mạch não của người phụ nữ này.

Người phụ nữ mặc kệ Dương Vũ có hiểu hay không, bà ta vẫn thản nhiên nói tiếp: “Người thi hành nhiệm vụ sẽ xuyên vào nhân vật công chính. Sau đó, cậu ta chỉ cần thực hiện nhiệm vụ mà cục thời không giao: giết chết cậu”

“Giết tôi thì có ích gì?” Dương Vũ lên tiếng tiếp lời, giọng nói vô cùng mờ mịt và khó hiểu.

Người phụ nữ nghe vậy thì lập tức bật cười, thậm chí còn cười rất lâu. Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng bà ta cũng cười xong.

Ngay sau đó bà ta liền lên tiếng: “Chỉ cần cậu chết, bị chính công chính giết; thì cư nhiên phản diện sẽ đối đầu công chính. Vậy thì mọi thứ đâu lại vào đó.” (1)

Không đợi Dương Vũ trả lời thì người phụ nữ đã lên tiếng nói tiếp: “Cậu có muốn quay trở về không? Cậu chỉ cần diễn xong vở kịch này, cậu có thể xuyên về thế giới ban đầu của cậu.

Dương Vũ nghe vậy thì lập tức lưỡng lự: “Cậu nhiều lần cũng muốn về lại thế giới của bản thân. Nhưng vì biết rõ bản thân sẽ không thể quay trở lại. Nên dần dần cũng từ bỏ ý nghĩ đó.”

Cảm nhận được Dương Vũ đang suy nghĩ, người phụ nữ đắc ý nói tiếp: “Cậu hãy nghĩ thật kĩ. Chẳng lẽ cậu không muốn gặp lại gia đình. Vì chênh lệch thời gian giữa các tiểu thế giới; nên thời gian cậu mất tích ở thế giới trước chỉ 6 tuần.”

Nào ngờ Dương Vũ lại lắc đầu, hất cho bà ta một gáo nước lạnh. Cậu chậm rãi lên tiếng: “Thật tiếc, tôi là trẻ mồ côi. Từ khi tôi sinh ra thì tôi đã không có cha mẹ."

Người phụ nữ nghe vậy thì không biết nên nói gì nữa. Nếu Dương Vũ không chịu hợp tác thì bà chỉ có thể sử dụng chiêu cuối: “Nếu cậu không làm theo thì tôi sẽ lập tức giết Mặc Vân.”Nghe đến cái tên này, Dương Vũ lập tức biến sắc. Mặc dù cậu rất lo lắng nhưng vẫn cố gắng kìm nén, cậu giả vờ bình tĩnh mà lên tiếng: “Chắc tôi sợ? Nếu phản diện chết thế giới này chắc chắn sẽ gặp lỗi. Thậm chí còn nghiêm trọng hơn bây giờ.

“Bây giờ cũng đã lỗi sẵn rồi. Nếu cậu không hợp tác thì thế giới này cũng hỏng. Nếu ta đã bị cậu hại thành thế nào thì ta cũng không thể để cậu yên ổn. Không giết Mặc Vân thế giới cũng lỗi mà giết Mặc Vân thì kết quả cũng vậy. Thế thì tại sao ta không giết Mặc Vân nhỉ?” Người phụ lên tiếng nói, giọng điệu âm trầm khó tả.

“Cuối cùng thì bà muốn ép tôi chứ gì?” Dương Vũ vừa tức giận vừa lên tiếng nói.

Người phụ nữ nghe vậy thì liền bật cười thành tiếng. Bà ta vừa cười vừa đắc ý nói: “Tôi biết, cậu quan tâm Mặc Vân. Thế nên chỉ cần cậu hợp tác, tôi sẽ vẫn để cho cậu ta sống. Sau khi kết thúc màn đối đầu giữa công và thụ thì tôi sẽ chừa cho Mặc Vân một con đường sống. Thậm chí một cái kết đẹp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook