(Đn Harry Potter) Tình Yêu Của Hermione Và Krum
Chương 16: To The Tune Of Your Soul - End.
Truyện sưu tập
13/05/2022
To the Tune of Your Soul của noiseauxx
Là nơi những người bạn đời linh hồn biết đến một nửa của mình trong một giai điệu và chỉ có thể hoàn thành giai điệu đó khi họ ở cạnh nhau.
#######
Giai điệu chìa khóa của người là ánh nắng của tôi.
‐—--------
Khi Hermione lên mười mẹ cô kể cho cô nghe về cách hoạt động của những người bạn tâm giao. Cô luôn tự hỏi tại sao luôn có một giai điệu cứ bắt đầu lởn vởn trong tâm trí cô, cho dù cô có ngân nga bao lâu và bao nhiêu đi chăng nữa, thì giai điệu đó sẽ không bao giờ biến mất. Khi cô còn trẻ, điều đó không còn rõ ràng trong tâm trí cô nhưng đột nhiên nó lại hiện diện với cô.
"Ôi bé con ngọt ngào của mẹ, đừng quá đau buồn. Cuối cùng con sẽ biết được phần còn lại của giai điệu, khi con gặp được bạn đời linh hồn của mình. Sau đó là toàn bộ vấn đề về giai điệu mà con sẽ biết! Con có thể buồn khi không biết phần kết nhưng chỉ cần nghĩ rằng! Người kia cũng không biết giai điệu đầu của con. Vì vậy, hãy kiên nhẫn với giai điệu đó con gái của mẹ. " Hermione chỉ đơn giản là thở dài nhưng vẫn gật đầu.
Tuy nhiên, Hermione luôn khiến bản thân khó chịu vì cô mãi bị mắc kẹt với một giai điệu mà cô không thể hoàn thành.
"Chà tại sao con cảm thấy mình cứ ậm ừ hoài vậy?" Hermione muốn phát ngán với giai điệu mà cô không thể ngừng nghĩ đến nhưng vì một lý do nào đó cô không thể ghét nó cũng không thể viết ra.
"Đó là bởi vì bạn đời của con đang nghĩ rất nhiều về con! Bất cứ khi nào cả hai đủ tập trung vào giai điệu cùng một lúc, điều đó sẽ chỉ khiến con cảm thấy khó chịu hơn. Thời gian sẽ trôi qua mà con có thể không cảm thấy cần thiết để có thể nhớ đến nó một thời gian nhưng ngay sâu thẳm đáy lòng con cũng sẽ không bao giờ quên."
"Điều đó khá kỳ lạ nhưng con cho rằng nó có lý nếu mẹ nói như vậy." Hermione khoanh tay nhìn mẹ và thành thật tự hỏi liệu mẹ có đang nói sự thật với mình về điều này không, để cô không thắc mắc gì thêm. Ánh mắt của mẹ cô nói lên điều khác.
"Đừng lo, mẹ sẽ lấy một cuốn sách mô tả về điều đó từ thư viện cho con." Mẹ cô vỗ nhẹ vào đầu cô với tình cảm tha thiết trước khi đi ra khỏi nhà và lùi về phía sau của họ. Điều này khiến Hermione hài lòng trong thời điểm hiện tại.
########
Khi cô tròn mười hai tuổi, hai ngày trước khi bắt đầu học. Cô gặp một cậu bé tên là Harry, người lúc đầu đặc biệt nhút nhát và không giống ai và một cậu bé tên Ron, người hoàn toàn là định nghĩa của sự ngô nghê trong mọi nghĩa của từ này. Bất kể họ hình thành một tình bạn năm đó và được bảo đảm cho thời gian tới.
Không một ai trong số họ chia sẻ giai điệu bạn đời của mình với nhau vào năm đó, năm sau hoặc năm sau nữa. Họ muốn nó là một bí ẩn và nó vẫn như vậy cho đến khi giai điệu của Ron tình cờ bị cô bắt gặp vào cuối năm thứ hai của họ, khi cậu ấy đang ngâm nga giữa những lúc đang thực hiện một dự án nghệ thuật cho trường học bên ngoài sân lâu đài.
Hermione là người nắm bắt được âm thanh của nó một cách bí mật, Ron không hề biết rằng cô đang kinh ngạc tột đỉnh từ sau lưng cậu trong khi cậu ấy không ngừng hát lại từng giai điệu. Nó đặc biệt lạc quan và có gợi ý về một sự hồi hộp cho nó. Và Hermione không có mối liên hệ nào với giai điệu đó, thậm chí cô không thể theo dõi nó từ nốt nhạc đầu tiên. Cô không chắc mình nên thất vọng hay vui mừng, một phần vì cô bắt đầu có chút cảm tình với cậu bạn tóc đỏ của mình nhưng cũng vì điều đó có nghĩa là dù người bạn đời linh hồn của cô là ai thì họ vẫn ở ngoài kia.
Chỉ khi mười ba tuổi cô mới nhớ rằng không có quy tắc nào cấm bạn ở bên người không phải là bạn đời linh hồn của mình. Hermione nghĩ, thật kỳ lạ khi ai đó lại không chọn bạn đời linh hồn của họ nhưng cô không có chuyên môn trong lĩnh vực này và cô chỉ đơn giản là từ chối nghĩ về nó.
Ngay sau đó cô thấy bản thân đang rất bực mình vì đã lần thứ mười mấy hôm nay cô bắt gặp mình đang vô tâm ngâm nga giai điệu bài hát bạn đời linh hồn của mình. Lúc đó cô gần như đã ước bài hát của mình sẽ biến mất.
Đã một tuần sau, khi cô vẫn chưa thấy mình ngân nga theo giai điệu mà cô tiếc nuối khi nghĩ đến.
Một tháng sau, khi cô không thấy mình ngâm nga theo giai điệu mà cô thấy mình hầu như không thể ngân nga hầu hết các nốt nhạc. Đây là lúc Hermione bắt đầu lo lắng. Cuốn sách cô đã đọc nhiều năm trước chưa bao giờ đụng đến chủ đề như quên bài hát linh hồn của bạn. Nhiều năm trước, khi mẹ cô nhận xét rằng bạn không bao giờ thực sự có thể bỏ qua âm thanh của giai điệu đang bắt đầu nghe ngày càng xa sự thật.
Phải tròn một năm sau, khi cô bắt đầu năm thứ tư, chỉ còn hai ngày nữa là cô mười lăm tuổi chỉ, giai điệu của cô đã thổi bùng hết sức mạnh vào tâm trí cô. Có một cảm giác cô cảm thấy giống như sự hưng phấn khi cô ngâm nga hai đoạn nốt nhạc giống nhau, lặp đi lặp lại cho đến khi cô không còn cảm thấy hơi thở trong phổi của mình nữa.
Tối hôm đó khi Hermione sẵn sàng đi ngủ và cô sắp ngủ gật vào một giấc ngủ yên, giai điệu của cô đã có sự thay đổi nhỏ, lúc đó cô quá mệt mỏi để nhận ra sự kỳ quái đó như thế nào nhưng dù sao nó thật tuyệt vời.
—-------------
Em là tia nắng của anh
Tia nắng duy nhất của anh mà thôi
—---------------
Khi cô bắt đầu năm học thứ tư vào những ngày sau đó, Hermione có một cảm giác sảng khoái trên khuôn mặt của mình. Cô khác đi, cô đã thay đổi, cô đang trưởng thành.
Ron đã đánh dấu bất cứ nơi nào cô đi cả ngày nhưng dù vậy cô vẫn không thể hiểu tại sao. Khi cô dành khoảng thời gian năm thứ tư mà không có cậu ấy và Harry, cuối cùng cô cũng biết được tại sao. Harry đã tìm thấy bạn đời linh hồn của mình. Khi nghe điều này Hermione thực tế phải giấu đi những tiếng rít của mình vì thật thú vị khi trở thành người đầu tiên của bộ ba tìm ra được người mà họ có thể gắn bó trong phần còn lại của cuộc đời họ. Nụ cười của cô chùn bước khi cô biết Ginny chính là người đó.
Em gái của Ron.
Việc Hermione thiếu nụ cười không phải vì Harry hay Ginny mà vì Ron. Một kẻ đang hoàn toàn hành động như một tên khốn mà không có lý do chính đáng. Sau ngày hôm đó, cô buộc cả hai phải làm hòa và mọi thứ đều ổn trong thời điểm hiện tại, ít nhất là phần lớn. Dường như cô vẫn có một rung cảm đặc biệt với Ron mà cô không biết lý do đằng sau nó là gì.
Cô cũng không có thời gian để tìm hiểu vì trường của họ đang tổ chức một giải đấu thể thao giữa hai trường khác. Khi họ được giới thiệu, những người đó rõ ràng là đến từ một nơi khác nhưng điều đó chỉ phục vụ cho kế hoạch hấp thụ tri thức của Hermione. Sau khi Beauxbatons kết thúc bài thuyết trình của mình, đến lượt Durmstrang vào thay thế vị trí của họ, khoảnh khắc trong tâm trí Hermione có một bước nhảy bất ngờ.
Cô nhớ rằng có một người đặc biệt thuộc Học viện pháp thuật Durmstrang, người mà Ron đã liên tục nhắc đến trong vài năm qua, cô nhận ra đó chính là người mà cô đang tìm kiếm. Chủ yếu là vì tò mò thực sự bởi vì người được cho là đã lập nghiệp mặc dù chưa tốt nghiệp trường học.
Bài hát linh hồn mà cô có cảm giác mâu thuẫn giữa yêu thương và ghê tởm đã đột nhiên xuất hiện rất mạnh mẽ trong tâm trí cô.
Mặc dù nó được chào đón nhưng cô ước nó sẽ nán lại vào một thời điểm khác vì cô đang gặp khó khăn trong việc tập trung vào các chàng trai đang bước vào Đại sảnh đường.
Khi cô theo dõi những người nổi bật nhất trong nhóm, giai điệu thậm chí không dừng lại nhưng sau khi ánh mắt họ gặp nhau thì nó lại im lặng.
Vài tuần sau khi hầu hết mọi người đã điều chỉnh được sự khác biệt về văn hóa và thời tiết, cô đã gặp lại người lạ này. Cô biết tên anh là Viktor và anh xin lỗi nếu anh khiến cô sợ hãi vào ngày đầu tiên anh đến.
Hermione không sợ hãi hay vui mừng mặc dù, hơn bất cứ điều gì cô bình tĩnh một cách kỳ lạ khi ở bên anh.
Khi họ chia tay họ hứa sẽ gặp lại nhau.
##########
Nhiều tháng sau cô bị mất cảnh giác hoàn toàn trên con đường của mình.
Ron tức giận với cô vì đã dành quá nhiều thời gian với Viktor, một người mà cậu ấy đã rất thần tượng chỉ vài tháng trước.
Khi Hermione đối mặt với cậu ấy về điều này, nói rằng phải có một cái gì đó khác mà cậu ấy im lặng và cô đang chờ đợi.
"Hãy cho mình biết giai điệu của bồ."
Lần này Hermione đóng băng và không trả lời,
"Mình muốn nghe nó Hermione, hát nó."
"Mình… mình -" Hermione đã biết kết quả của tình huống và cô cảm thấy buồn hơn bao giờ hết. Cô biết rằng họ không phải là bạn đời linh hồn của nhau, bởi tất cả hy vọng đã bị nghiền nát từ lâu. Nhưng Ron không biết điều đó.
"Hermione làm ơn."
Khi Ron cầu xin một lần nữa, cô không thể phớt lờ cậu ấy, ngay cả khi mắt cậu ấy đi chệch hướng với người đang nhìn họ từ phía sau cô.
Người Hermione không biết là đang có mặt ở đó.
Và sau đó, lúc Hermione bắt đầu với một tiếng gầm nhỏ dần dần phát triển cho đến khi cô hát theo những từ rất quen thuộc với cô cho đến thời điểm này.
Cô đã hát những giai điệu đó hàng triệu lần trong tâm trí cô và vào thời điểm này giai điệu đó là một phần của cô.
—------‐—-------
Người là tia nắng của em
Tia nắng duy nhất của em mà thôi
Anh luôn làm em hạnh phúc mỗi khi bầu trời xám xịt
Người yêu dấu, anh sẽ không bao giờ biết rằng
Em yêu anh nhiều đến nhường nào
Xin đừng mang tia nắng của em đi mất
—------------------
Tiếng hát của Hermione bị phá vỡ vì cô không biết thêm lời nào cho giai điệu mà cô không ngừng thực hành trong nhiều năm.
Cho dù cô khao khát hát phần còn lại đến mức nào, cô chỉ đơn giản là không thể.
Trước khi Ron có thể trả lời cô, có một người đã tiếp tục những giai điệu cô không thể hoàn thành.
—--------------------
Anh sẽ luôn yêu em và làm cho em hạnh phúc
Nếu em sẽ chỉ nói như vậy
Nhưng nếu em bỏ anh để yêu người khác
Một ngày nào đó em sẽ hối tiếc vì tất cả điều đó.
—--------------------
Có một chút nước mắt xuất hiện trong đôi mắt của Hermione khi giai điệu kết thúc
Và cách cô quay xung quanh để tìm xem trên trái đất này ai là người đang hát lên giai điệu đó nhanh hơn Ron từng nhìn thấy ở cô.
Cơ thể cô cứng lại, miệng chùng khi thấy người đó là Viktor.
Miệng cô mấp máy như thể cô muốn nói rất nhiều điều nhưng không một từ nào xuất hiện.
Cô bước một bước xa khỏi Ron, một vết nứt vô hình xuất hiện trong mối quan hệ của họ và nó không thể sửa chữa được.
Cô bước một bước về phía Viktor và chuỗi số phận màu đỏ có thêm một nút khác.
"Anh biết điều đó bao lâu rồi?" Giọng Hermione nghẹn ngào khi nghĩ về tất cả những lúc cô chọn để ngâm nga giai điệu của mình, khi cô nghĩ không có ai xung quanh.
"Giống như em Her my knee." Lúc này trong mắt Viktor có một tia men, nó cứ ở đó cho đến khi cô lao ra ôm lấy anh.
Ron rời đi, ánh mắt chua xót.
—-------------
Em đã nói với tôi một lần, người thân yêu, em thực sự yêu tôi.
Và không ai khác có thể xen vào chúng ta.
Nhưng bây giờ em đã rời bỏ tôi và yêu một người khác,
Em đã làm tan vỡ tất cả những giấc mơ của tôi.
—-------------
Những người bạn tâm giao không bao giờ là một sự đảm bảo trên thế giới nhưng đối với họ điều đó không quan trọng.
—------------
Em là tia nắng của anh
Tia nắng duy nhất của anh mà thôi
Em luôn làm anh hạnh phúc mỗi khi bầu trời xám xịt
Người yêu dấu, em sẽ không bao giờ biết rằng
Anh yêu em nhiều đến nhường nào
Xin đừng mang tia nắng của anh đi mất.
End.
Là nơi những người bạn đời linh hồn biết đến một nửa của mình trong một giai điệu và chỉ có thể hoàn thành giai điệu đó khi họ ở cạnh nhau.
#######
Giai điệu chìa khóa của người là ánh nắng của tôi.
‐—--------
Khi Hermione lên mười mẹ cô kể cho cô nghe về cách hoạt động của những người bạn tâm giao. Cô luôn tự hỏi tại sao luôn có một giai điệu cứ bắt đầu lởn vởn trong tâm trí cô, cho dù cô có ngân nga bao lâu và bao nhiêu đi chăng nữa, thì giai điệu đó sẽ không bao giờ biến mất. Khi cô còn trẻ, điều đó không còn rõ ràng trong tâm trí cô nhưng đột nhiên nó lại hiện diện với cô.
"Ôi bé con ngọt ngào của mẹ, đừng quá đau buồn. Cuối cùng con sẽ biết được phần còn lại của giai điệu, khi con gặp được bạn đời linh hồn của mình. Sau đó là toàn bộ vấn đề về giai điệu mà con sẽ biết! Con có thể buồn khi không biết phần kết nhưng chỉ cần nghĩ rằng! Người kia cũng không biết giai điệu đầu của con. Vì vậy, hãy kiên nhẫn với giai điệu đó con gái của mẹ. " Hermione chỉ đơn giản là thở dài nhưng vẫn gật đầu.
Tuy nhiên, Hermione luôn khiến bản thân khó chịu vì cô mãi bị mắc kẹt với một giai điệu mà cô không thể hoàn thành.
"Chà tại sao con cảm thấy mình cứ ậm ừ hoài vậy?" Hermione muốn phát ngán với giai điệu mà cô không thể ngừng nghĩ đến nhưng vì một lý do nào đó cô không thể ghét nó cũng không thể viết ra.
"Đó là bởi vì bạn đời của con đang nghĩ rất nhiều về con! Bất cứ khi nào cả hai đủ tập trung vào giai điệu cùng một lúc, điều đó sẽ chỉ khiến con cảm thấy khó chịu hơn. Thời gian sẽ trôi qua mà con có thể không cảm thấy cần thiết để có thể nhớ đến nó một thời gian nhưng ngay sâu thẳm đáy lòng con cũng sẽ không bao giờ quên."
"Điều đó khá kỳ lạ nhưng con cho rằng nó có lý nếu mẹ nói như vậy." Hermione khoanh tay nhìn mẹ và thành thật tự hỏi liệu mẹ có đang nói sự thật với mình về điều này không, để cô không thắc mắc gì thêm. Ánh mắt của mẹ cô nói lên điều khác.
"Đừng lo, mẹ sẽ lấy một cuốn sách mô tả về điều đó từ thư viện cho con." Mẹ cô vỗ nhẹ vào đầu cô với tình cảm tha thiết trước khi đi ra khỏi nhà và lùi về phía sau của họ. Điều này khiến Hermione hài lòng trong thời điểm hiện tại.
########
Khi cô tròn mười hai tuổi, hai ngày trước khi bắt đầu học. Cô gặp một cậu bé tên là Harry, người lúc đầu đặc biệt nhút nhát và không giống ai và một cậu bé tên Ron, người hoàn toàn là định nghĩa của sự ngô nghê trong mọi nghĩa của từ này. Bất kể họ hình thành một tình bạn năm đó và được bảo đảm cho thời gian tới.
Không một ai trong số họ chia sẻ giai điệu bạn đời của mình với nhau vào năm đó, năm sau hoặc năm sau nữa. Họ muốn nó là một bí ẩn và nó vẫn như vậy cho đến khi giai điệu của Ron tình cờ bị cô bắt gặp vào cuối năm thứ hai của họ, khi cậu ấy đang ngâm nga giữa những lúc đang thực hiện một dự án nghệ thuật cho trường học bên ngoài sân lâu đài.
Hermione là người nắm bắt được âm thanh của nó một cách bí mật, Ron không hề biết rằng cô đang kinh ngạc tột đỉnh từ sau lưng cậu trong khi cậu ấy không ngừng hát lại từng giai điệu. Nó đặc biệt lạc quan và có gợi ý về một sự hồi hộp cho nó. Và Hermione không có mối liên hệ nào với giai điệu đó, thậm chí cô không thể theo dõi nó từ nốt nhạc đầu tiên. Cô không chắc mình nên thất vọng hay vui mừng, một phần vì cô bắt đầu có chút cảm tình với cậu bạn tóc đỏ của mình nhưng cũng vì điều đó có nghĩa là dù người bạn đời linh hồn của cô là ai thì họ vẫn ở ngoài kia.
Chỉ khi mười ba tuổi cô mới nhớ rằng không có quy tắc nào cấm bạn ở bên người không phải là bạn đời linh hồn của mình. Hermione nghĩ, thật kỳ lạ khi ai đó lại không chọn bạn đời linh hồn của họ nhưng cô không có chuyên môn trong lĩnh vực này và cô chỉ đơn giản là từ chối nghĩ về nó.
Ngay sau đó cô thấy bản thân đang rất bực mình vì đã lần thứ mười mấy hôm nay cô bắt gặp mình đang vô tâm ngâm nga giai điệu bài hát bạn đời linh hồn của mình. Lúc đó cô gần như đã ước bài hát của mình sẽ biến mất.
Đã một tuần sau, khi cô vẫn chưa thấy mình ngân nga theo giai điệu mà cô tiếc nuối khi nghĩ đến.
Một tháng sau, khi cô không thấy mình ngâm nga theo giai điệu mà cô thấy mình hầu như không thể ngân nga hầu hết các nốt nhạc. Đây là lúc Hermione bắt đầu lo lắng. Cuốn sách cô đã đọc nhiều năm trước chưa bao giờ đụng đến chủ đề như quên bài hát linh hồn của bạn. Nhiều năm trước, khi mẹ cô nhận xét rằng bạn không bao giờ thực sự có thể bỏ qua âm thanh của giai điệu đang bắt đầu nghe ngày càng xa sự thật.
Phải tròn một năm sau, khi cô bắt đầu năm thứ tư, chỉ còn hai ngày nữa là cô mười lăm tuổi chỉ, giai điệu của cô đã thổi bùng hết sức mạnh vào tâm trí cô. Có một cảm giác cô cảm thấy giống như sự hưng phấn khi cô ngâm nga hai đoạn nốt nhạc giống nhau, lặp đi lặp lại cho đến khi cô không còn cảm thấy hơi thở trong phổi của mình nữa.
Tối hôm đó khi Hermione sẵn sàng đi ngủ và cô sắp ngủ gật vào một giấc ngủ yên, giai điệu của cô đã có sự thay đổi nhỏ, lúc đó cô quá mệt mỏi để nhận ra sự kỳ quái đó như thế nào nhưng dù sao nó thật tuyệt vời.
—-------------
Em là tia nắng của anh
Tia nắng duy nhất của anh mà thôi
—---------------
Khi cô bắt đầu năm học thứ tư vào những ngày sau đó, Hermione có một cảm giác sảng khoái trên khuôn mặt của mình. Cô khác đi, cô đã thay đổi, cô đang trưởng thành.
Ron đã đánh dấu bất cứ nơi nào cô đi cả ngày nhưng dù vậy cô vẫn không thể hiểu tại sao. Khi cô dành khoảng thời gian năm thứ tư mà không có cậu ấy và Harry, cuối cùng cô cũng biết được tại sao. Harry đã tìm thấy bạn đời linh hồn của mình. Khi nghe điều này Hermione thực tế phải giấu đi những tiếng rít của mình vì thật thú vị khi trở thành người đầu tiên của bộ ba tìm ra được người mà họ có thể gắn bó trong phần còn lại của cuộc đời họ. Nụ cười của cô chùn bước khi cô biết Ginny chính là người đó.
Em gái của Ron.
Việc Hermione thiếu nụ cười không phải vì Harry hay Ginny mà vì Ron. Một kẻ đang hoàn toàn hành động như một tên khốn mà không có lý do chính đáng. Sau ngày hôm đó, cô buộc cả hai phải làm hòa và mọi thứ đều ổn trong thời điểm hiện tại, ít nhất là phần lớn. Dường như cô vẫn có một rung cảm đặc biệt với Ron mà cô không biết lý do đằng sau nó là gì.
Cô cũng không có thời gian để tìm hiểu vì trường của họ đang tổ chức một giải đấu thể thao giữa hai trường khác. Khi họ được giới thiệu, những người đó rõ ràng là đến từ một nơi khác nhưng điều đó chỉ phục vụ cho kế hoạch hấp thụ tri thức của Hermione. Sau khi Beauxbatons kết thúc bài thuyết trình của mình, đến lượt Durmstrang vào thay thế vị trí của họ, khoảnh khắc trong tâm trí Hermione có một bước nhảy bất ngờ.
Cô nhớ rằng có một người đặc biệt thuộc Học viện pháp thuật Durmstrang, người mà Ron đã liên tục nhắc đến trong vài năm qua, cô nhận ra đó chính là người mà cô đang tìm kiếm. Chủ yếu là vì tò mò thực sự bởi vì người được cho là đã lập nghiệp mặc dù chưa tốt nghiệp trường học.
Bài hát linh hồn mà cô có cảm giác mâu thuẫn giữa yêu thương và ghê tởm đã đột nhiên xuất hiện rất mạnh mẽ trong tâm trí cô.
Mặc dù nó được chào đón nhưng cô ước nó sẽ nán lại vào một thời điểm khác vì cô đang gặp khó khăn trong việc tập trung vào các chàng trai đang bước vào Đại sảnh đường.
Khi cô theo dõi những người nổi bật nhất trong nhóm, giai điệu thậm chí không dừng lại nhưng sau khi ánh mắt họ gặp nhau thì nó lại im lặng.
Vài tuần sau khi hầu hết mọi người đã điều chỉnh được sự khác biệt về văn hóa và thời tiết, cô đã gặp lại người lạ này. Cô biết tên anh là Viktor và anh xin lỗi nếu anh khiến cô sợ hãi vào ngày đầu tiên anh đến.
Hermione không sợ hãi hay vui mừng mặc dù, hơn bất cứ điều gì cô bình tĩnh một cách kỳ lạ khi ở bên anh.
Khi họ chia tay họ hứa sẽ gặp lại nhau.
##########
Nhiều tháng sau cô bị mất cảnh giác hoàn toàn trên con đường của mình.
Ron tức giận với cô vì đã dành quá nhiều thời gian với Viktor, một người mà cậu ấy đã rất thần tượng chỉ vài tháng trước.
Khi Hermione đối mặt với cậu ấy về điều này, nói rằng phải có một cái gì đó khác mà cậu ấy im lặng và cô đang chờ đợi.
"Hãy cho mình biết giai điệu của bồ."
Lần này Hermione đóng băng và không trả lời,
"Mình muốn nghe nó Hermione, hát nó."
"Mình… mình -" Hermione đã biết kết quả của tình huống và cô cảm thấy buồn hơn bao giờ hết. Cô biết rằng họ không phải là bạn đời linh hồn của nhau, bởi tất cả hy vọng đã bị nghiền nát từ lâu. Nhưng Ron không biết điều đó.
"Hermione làm ơn."
Khi Ron cầu xin một lần nữa, cô không thể phớt lờ cậu ấy, ngay cả khi mắt cậu ấy đi chệch hướng với người đang nhìn họ từ phía sau cô.
Người Hermione không biết là đang có mặt ở đó.
Và sau đó, lúc Hermione bắt đầu với một tiếng gầm nhỏ dần dần phát triển cho đến khi cô hát theo những từ rất quen thuộc với cô cho đến thời điểm này.
Cô đã hát những giai điệu đó hàng triệu lần trong tâm trí cô và vào thời điểm này giai điệu đó là một phần của cô.
—------‐—-------
Người là tia nắng của em
Tia nắng duy nhất của em mà thôi
Anh luôn làm em hạnh phúc mỗi khi bầu trời xám xịt
Người yêu dấu, anh sẽ không bao giờ biết rằng
Em yêu anh nhiều đến nhường nào
Xin đừng mang tia nắng của em đi mất
—------------------
Tiếng hát của Hermione bị phá vỡ vì cô không biết thêm lời nào cho giai điệu mà cô không ngừng thực hành trong nhiều năm.
Cho dù cô khao khát hát phần còn lại đến mức nào, cô chỉ đơn giản là không thể.
Trước khi Ron có thể trả lời cô, có một người đã tiếp tục những giai điệu cô không thể hoàn thành.
—--------------------
Anh sẽ luôn yêu em và làm cho em hạnh phúc
Nếu em sẽ chỉ nói như vậy
Nhưng nếu em bỏ anh để yêu người khác
Một ngày nào đó em sẽ hối tiếc vì tất cả điều đó.
—--------------------
Có một chút nước mắt xuất hiện trong đôi mắt của Hermione khi giai điệu kết thúc
Và cách cô quay xung quanh để tìm xem trên trái đất này ai là người đang hát lên giai điệu đó nhanh hơn Ron từng nhìn thấy ở cô.
Cơ thể cô cứng lại, miệng chùng khi thấy người đó là Viktor.
Miệng cô mấp máy như thể cô muốn nói rất nhiều điều nhưng không một từ nào xuất hiện.
Cô bước một bước xa khỏi Ron, một vết nứt vô hình xuất hiện trong mối quan hệ của họ và nó không thể sửa chữa được.
Cô bước một bước về phía Viktor và chuỗi số phận màu đỏ có thêm một nút khác.
"Anh biết điều đó bao lâu rồi?" Giọng Hermione nghẹn ngào khi nghĩ về tất cả những lúc cô chọn để ngâm nga giai điệu của mình, khi cô nghĩ không có ai xung quanh.
"Giống như em Her my knee." Lúc này trong mắt Viktor có một tia men, nó cứ ở đó cho đến khi cô lao ra ôm lấy anh.
Ron rời đi, ánh mắt chua xót.
—-------------
Em đã nói với tôi một lần, người thân yêu, em thực sự yêu tôi.
Và không ai khác có thể xen vào chúng ta.
Nhưng bây giờ em đã rời bỏ tôi và yêu một người khác,
Em đã làm tan vỡ tất cả những giấc mơ của tôi.
—-------------
Những người bạn tâm giao không bao giờ là một sự đảm bảo trên thế giới nhưng đối với họ điều đó không quan trọng.
—------------
Em là tia nắng của anh
Tia nắng duy nhất của anh mà thôi
Em luôn làm anh hạnh phúc mỗi khi bầu trời xám xịt
Người yêu dấu, em sẽ không bao giờ biết rằng
Anh yêu em nhiều đến nhường nào
Xin đừng mang tia nắng của anh đi mất.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.