Chương 8: Người Tình Xưa, Họ Ubuyashiki
Chiết Hoa Mai
29/10/2024
Trong căn phòng truyền thống tập hợp đủ các trụ cột và chúa công Ubuyashiki, họ đang mở hợp
Hoa trụ Kocho Kanae ngồi ở vị trí của mình, trông vẫn lành lặn không có nổi một vết xước, thật làm người ta nghi ngờ liệu cô ấy có vừa đi đường quyền với thượng huyền Nhị về thật hay không
Kocho Kanae biết mình phải trình bày lại về cuộc chiến của mình với Douma, lẫn nguyên do cô mạnh khỏe thế này
Chúa công Ubuyashiki, người thanh niên lưng chừng 20 tuổi nở nụ cười như gió xuân tháng ba, ra hiệu cho Kocho Kanae có thể nói
“Nếu phải nói, tôi sẽ bắt đầu khi tôi vô tình gặp hắn” Cô ấy lật lại ký ức của mình, trần thuật tất cả những gì cô biết
Quan trọng nhất là sức mạnh của Douma, một sức mạnh đáng gờm mà nếu người phụ nữ đó không xuất hiện, Kocho Kanae chắc mẩm dễ gì mình sống đến tận bây giờ
Các trụ cột khác có vẻ rất hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc về nhân vật bí ẩn trong lời kể của cô nàng
Có thể dễ dàng đánh lui thượng huyền Nhị khi chỉ xuất hiện chưa đến năm phút… đây có thật là con người không?
Dù còn rất nhiều nghi vấn nhưng không ai trong họ vô lễ chen ngang cả, đặc biệt là khi chúa công của họ còn chưa lên tiếng
“Tôi không nhìn rõ diện mạo của người ấy ạ” Kocho Kanae thật lòng, khi ấy thị giác của cô ấy bị nhòe đi vì mồ hôi và máu lẫn thiếu máu lên não
Dừng một chút, cô đặt tay phải lên ngực mình, nhắm mắt lại hồi tưởng về cảm giác lúc đó, cái cảm giác sinh cơ chảy ngược về máu, cái cảm giác như được tái sinh
Cô mở mắt ra, đặt tay lên đùi như ban đầu, nói với giọng nhẹ nhàng nhưng chắc nịch
“Tôi không nghĩ cô ấy là con người”
Các trụ cột hơi mở to mắt khi nghe Kocho Kanae nói thế, ý gì đây?
“Nhưng tuyệt nhiên, cô ấy cũng không phải quỷ”
Ân nhân của cô sẽ không bao giờ là đồng loại với sinh vật đó
Trước ánh mắt ngạc nhiên của các trụ cột khác, riêng chúa công Ubuyashiki vẫn điềm nhiên như không, nhưng ngón trỏ của ngài khẽ nhúc nhích như liên tưởng đến điều gì đó
“Tuy tôi không rõ cô ấy là ai, thuộc chủng tộc gì, nhưng chính cô ấy đã cứu sống tôi một cách toàn vẹn nhất”
Môi Kocho Kanae mấp máy, cô kể về khoảnh khắc đó, chẳng nhận ra ánh mắt của những người khác đã biến đổi kịch liệt
“Cô ấy nói.. - “Tiên nữ chúc phúc cho cô”.”
Im lặng, thật im lặng. Im lặng một cách kỳ cục.
Giống như có ai đó nhấn nút tạm dừng, rồi tắt luôn cả âm thanh
Bần thần, hốt hoảng, không tin được vào tai mình, dù tất cả đều ngồi im nhưng có thể kéo đi đóng bộ phim “50 sắc thái” được rồi
Kocho Kanae thấy hơi lạ, không, cô thấy lạ lắm. Sao đồng nghiệp của mình trừng mình dữ vậy?
“À, hóa ra là tiên nữ”
Lúc này, giọng ngài chúa công đức cao vọng trọng vang lên, cắt ngang nỗi lòng rối như tơ vò của họ, tạm gác cuộn chỉ rối vào một góc
Ngài vẫn dịu dàng, ngài vẫn cười, nhưng ánh mắt ngài cho các trụ cột biết tâm tư của ngài không ở đây
“Mobazaki Tsurumai-tennyo”
Ubuyashiki Kagaya là người duy nhất ở đây, người ngoài cuộc duy nhất ở thời đại này biết họ tên đầy đủ của vị tiên nữ khuất trong bóng tối kia
Lúc này, ngài trở thành tâm điểm của sự chú ý
…
…
Vị tiên nữ được nhớ thương nhất lúc này đang nằm sấp đầy lười biếng trên trường kỷ. Cô cầm kéo tiếp tục tỉa cây cảnh, động tác ưu nhã dù sản phẩm xấu không nỡ nhìn
Thật sự là cảnh đẹp ý vui, đến nỗi người ta có thể lờ luôn khiếu nghệ thuật thảm họa của Tsurumai
“Hửm? Em nói em nhìn thấy một kiếm sĩ của nhà Ubuyashiki á hả?”
“Vâng, em ghét hắn ghê gớm luôn ấy ngài ạ” Ume đứng một bên pha trà, nhõng nhẽo với cô chủ của em “Hắn dám chê điệu múa của Ai là xấu mù”
Tsurumai buông kéo, không hài lòng lắm với tác phẩm của mình, cô phẩy nhẹ tay và thế là cây cảnh lại về với nguyên trạng của nó
“Hắn chê Ai chứ có chê em đâu, giận gì chứ?”
Ume cô biết đâu phải kiểu người bênh vực cấp dưới đâu ta?
“Nhưng điệu múa đó là em dạy cho Ai, hắn chê cô ta thì có khác gì gián tiếp nhục nhã em?” Ume bĩu môi, rót trà cho Tsurumai
À, ra vậy. Cô nhấp một ngụm trà, gật nhẹ đầu
“Em dạy Ai múa điệu gì?”
Thông thường khách đến xem múa của du kỹ không phú cũng quý, và cộng thêm một ít may mắn nữa, cô chưa từng nghe ai phàn nàn rằng dịch vụ nhà cô tệ cả
Tsurumai có một suy đoán
“Dạ, là Đại Ngạn Sinh Túc ạ”
A… trúng phóc, điệu múa năm ngoái của cô. Không phải phét chứ người đã từng thấy qua cô múa thì trong mắt khó có thể dung nổi một hạt cát
Con bé Ume này có lẽ trong lúc sắp xếp danh sách khách mời đã bỏ sót vài người có dự lễ “Yến Nguyệt” năm ngoái rồi
Dù sao đầu óc của Ume cũng không tốt lắm, mà ai dám cho con bé sắp xếp khách mời đấy?
À không, Himeko hẳn không bất cẩn thế, có thể là sai khâu thiếp mời chẳng hạn
Trong lúc Tsurumai suy nghĩ, có lẽ Ume cũng đã nhận ra sai sót của mình, em đánh mắt sang chỗ khác một lúc, tư thái có tật giật mình thấy rõ
“Chị Himeko hôm đó bị sốt, em đã giúp chị ấy viết thiếp mời”
Như nhớ đến gì đó, Ume hơi cúi đầu, lí nhí:”Em nhớ rồi, có lẽ em đã viết sai tên”
“Từ 宇髄 天元 (Uzui Tengen) thành 宇随 天元 (Uzui Tengen)”
¹/Ở đây, 髄 (tủy) được thay bằng 随 (tùy), chỉ khác một nét bên phải. Phát âm vẫn là "Uzui"
“Ồ” Tsurumai chống cằm trên gối mềm, đưa mắt nhìn Ume trong vài giây trước khi khẽ cười “Sợ gì chứ, ta ăn thịt em à?”
“Đầu tiên, Yến Nguyệt là độc quyền, còn không tổ chức cố định. Trước khi Yến Nguyệt năm ngoái được tổ chức, lần cuối ta lên sân khấu là 211 năm trước. Ai mà biết lần tới sẽ là khi nào?”
“Không biết chờ đến khi nào và biết rõ không chờ được là hai khái niệm khác nhau. So với việc trông cậy mình sẽ may mắn uống được rượu ngon lần hai, khách hàng của ta hầu hết sẽ chọn thứ phẩm thay thế”
Cô bình tĩnh nói, uống cạn chung trà mà Ume rót cho, cô liếm môi, cho người ta một loại ảo tưởng như đang thưởng rượu
“Ta là độc nhất, nhưng những kỹ nữ khác của du kỹ không phải loại thấp kém ba đồng một mớ ngoài chợ”
“Vả lại…” Tsurumai ngả đầu lên gối, đặt chung trà lên bàn, tiếng cách nhỏ vang lên, bị át đi bởi tiếng tóc vùi vào lớp vỏ gối “Đào Hoa Chiêu năm nay cũng đâu có mỗi múa, nó có tận 39 tiết mục lận mà. Có vị khách nào buông lời chê bôi đâu em”
Giọng cô nhẹ dần, mi mắt buông xuống, nghe như con sâu ngủ của cô đang trồi lên
À mà ban nãy Ume nhắc đến cái họ nào đó, nghe quen lắm
Là dòng dõi Ubuyashiki cô đang nghĩ tới nhỉ?
Hậu duệ của Kibutsuji và… gia tộc người tình xưa của Tsurumai
Mối tình duy nhất mà cô cho phép những yêu thương của người đó đơm hoa kết trái
Với những suy nghĩ cuối cùng, Tsurumai chìm vào cõi mộng, Ume hành lễ lui ra
Tháng 5 rồi, bước trên hành lang mà Ume nhớ đến mùa mận đang đến gần, cô muốn đến vườn “hai ngón” vài trái ăn vụng rồi chia bớt cho cô chủ nhà mình
Chôm đồ nhà nhiều khi cũng vui ra phết
Cũng không biết vườn mận xum xuê này có từ khi nào, chỉ biết khi được đưa về đây thì vườn mận này đã phủ khắp một đồi rồi
-- “Thiếp muốn năm sau, năm sau nữa đều được ngắm hoa mận nở với tỷ”
-- “Được không, thê tử tỷ tỷ?”
______________________
Mai không sinh, không sinh, không sinh, cả đời này cũng không thể sinh
Con người không thể có hậu duệ với Mai. Còn về chuyện làm sao đơm hoa kết trái á? Chương sau biết
Hoa trụ Kocho Kanae ngồi ở vị trí của mình, trông vẫn lành lặn không có nổi một vết xước, thật làm người ta nghi ngờ liệu cô ấy có vừa đi đường quyền với thượng huyền Nhị về thật hay không
Kocho Kanae biết mình phải trình bày lại về cuộc chiến của mình với Douma, lẫn nguyên do cô mạnh khỏe thế này
Chúa công Ubuyashiki, người thanh niên lưng chừng 20 tuổi nở nụ cười như gió xuân tháng ba, ra hiệu cho Kocho Kanae có thể nói
“Nếu phải nói, tôi sẽ bắt đầu khi tôi vô tình gặp hắn” Cô ấy lật lại ký ức của mình, trần thuật tất cả những gì cô biết
Quan trọng nhất là sức mạnh của Douma, một sức mạnh đáng gờm mà nếu người phụ nữ đó không xuất hiện, Kocho Kanae chắc mẩm dễ gì mình sống đến tận bây giờ
Các trụ cột khác có vẻ rất hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc về nhân vật bí ẩn trong lời kể của cô nàng
Có thể dễ dàng đánh lui thượng huyền Nhị khi chỉ xuất hiện chưa đến năm phút… đây có thật là con người không?
Dù còn rất nhiều nghi vấn nhưng không ai trong họ vô lễ chen ngang cả, đặc biệt là khi chúa công của họ còn chưa lên tiếng
“Tôi không nhìn rõ diện mạo của người ấy ạ” Kocho Kanae thật lòng, khi ấy thị giác của cô ấy bị nhòe đi vì mồ hôi và máu lẫn thiếu máu lên não
Dừng một chút, cô đặt tay phải lên ngực mình, nhắm mắt lại hồi tưởng về cảm giác lúc đó, cái cảm giác sinh cơ chảy ngược về máu, cái cảm giác như được tái sinh
Cô mở mắt ra, đặt tay lên đùi như ban đầu, nói với giọng nhẹ nhàng nhưng chắc nịch
“Tôi không nghĩ cô ấy là con người”
Các trụ cột hơi mở to mắt khi nghe Kocho Kanae nói thế, ý gì đây?
“Nhưng tuyệt nhiên, cô ấy cũng không phải quỷ”
Ân nhân của cô sẽ không bao giờ là đồng loại với sinh vật đó
Trước ánh mắt ngạc nhiên của các trụ cột khác, riêng chúa công Ubuyashiki vẫn điềm nhiên như không, nhưng ngón trỏ của ngài khẽ nhúc nhích như liên tưởng đến điều gì đó
“Tuy tôi không rõ cô ấy là ai, thuộc chủng tộc gì, nhưng chính cô ấy đã cứu sống tôi một cách toàn vẹn nhất”
Môi Kocho Kanae mấp máy, cô kể về khoảnh khắc đó, chẳng nhận ra ánh mắt của những người khác đã biến đổi kịch liệt
“Cô ấy nói.. - “Tiên nữ chúc phúc cho cô”.”
Im lặng, thật im lặng. Im lặng một cách kỳ cục.
Giống như có ai đó nhấn nút tạm dừng, rồi tắt luôn cả âm thanh
Bần thần, hốt hoảng, không tin được vào tai mình, dù tất cả đều ngồi im nhưng có thể kéo đi đóng bộ phim “50 sắc thái” được rồi
Kocho Kanae thấy hơi lạ, không, cô thấy lạ lắm. Sao đồng nghiệp của mình trừng mình dữ vậy?
“À, hóa ra là tiên nữ”
Lúc này, giọng ngài chúa công đức cao vọng trọng vang lên, cắt ngang nỗi lòng rối như tơ vò của họ, tạm gác cuộn chỉ rối vào một góc
Ngài vẫn dịu dàng, ngài vẫn cười, nhưng ánh mắt ngài cho các trụ cột biết tâm tư của ngài không ở đây
“Mobazaki Tsurumai-tennyo”
Ubuyashiki Kagaya là người duy nhất ở đây, người ngoài cuộc duy nhất ở thời đại này biết họ tên đầy đủ của vị tiên nữ khuất trong bóng tối kia
Lúc này, ngài trở thành tâm điểm của sự chú ý
…
…
Vị tiên nữ được nhớ thương nhất lúc này đang nằm sấp đầy lười biếng trên trường kỷ. Cô cầm kéo tiếp tục tỉa cây cảnh, động tác ưu nhã dù sản phẩm xấu không nỡ nhìn
Thật sự là cảnh đẹp ý vui, đến nỗi người ta có thể lờ luôn khiếu nghệ thuật thảm họa của Tsurumai
“Hửm? Em nói em nhìn thấy một kiếm sĩ của nhà Ubuyashiki á hả?”
“Vâng, em ghét hắn ghê gớm luôn ấy ngài ạ” Ume đứng một bên pha trà, nhõng nhẽo với cô chủ của em “Hắn dám chê điệu múa của Ai là xấu mù”
Tsurumai buông kéo, không hài lòng lắm với tác phẩm của mình, cô phẩy nhẹ tay và thế là cây cảnh lại về với nguyên trạng của nó
“Hắn chê Ai chứ có chê em đâu, giận gì chứ?”
Ume cô biết đâu phải kiểu người bênh vực cấp dưới đâu ta?
“Nhưng điệu múa đó là em dạy cho Ai, hắn chê cô ta thì có khác gì gián tiếp nhục nhã em?” Ume bĩu môi, rót trà cho Tsurumai
À, ra vậy. Cô nhấp một ngụm trà, gật nhẹ đầu
“Em dạy Ai múa điệu gì?”
Thông thường khách đến xem múa của du kỹ không phú cũng quý, và cộng thêm một ít may mắn nữa, cô chưa từng nghe ai phàn nàn rằng dịch vụ nhà cô tệ cả
Tsurumai có một suy đoán
“Dạ, là Đại Ngạn Sinh Túc ạ”
A… trúng phóc, điệu múa năm ngoái của cô. Không phải phét chứ người đã từng thấy qua cô múa thì trong mắt khó có thể dung nổi một hạt cát
Con bé Ume này có lẽ trong lúc sắp xếp danh sách khách mời đã bỏ sót vài người có dự lễ “Yến Nguyệt” năm ngoái rồi
Dù sao đầu óc của Ume cũng không tốt lắm, mà ai dám cho con bé sắp xếp khách mời đấy?
À không, Himeko hẳn không bất cẩn thế, có thể là sai khâu thiếp mời chẳng hạn
Trong lúc Tsurumai suy nghĩ, có lẽ Ume cũng đã nhận ra sai sót của mình, em đánh mắt sang chỗ khác một lúc, tư thái có tật giật mình thấy rõ
“Chị Himeko hôm đó bị sốt, em đã giúp chị ấy viết thiếp mời”
Như nhớ đến gì đó, Ume hơi cúi đầu, lí nhí:”Em nhớ rồi, có lẽ em đã viết sai tên”
“Từ 宇髄 天元 (Uzui Tengen) thành 宇随 天元 (Uzui Tengen)”
¹/Ở đây, 髄 (tủy) được thay bằng 随 (tùy), chỉ khác một nét bên phải. Phát âm vẫn là "Uzui"
“Ồ” Tsurumai chống cằm trên gối mềm, đưa mắt nhìn Ume trong vài giây trước khi khẽ cười “Sợ gì chứ, ta ăn thịt em à?”
“Đầu tiên, Yến Nguyệt là độc quyền, còn không tổ chức cố định. Trước khi Yến Nguyệt năm ngoái được tổ chức, lần cuối ta lên sân khấu là 211 năm trước. Ai mà biết lần tới sẽ là khi nào?”
“Không biết chờ đến khi nào và biết rõ không chờ được là hai khái niệm khác nhau. So với việc trông cậy mình sẽ may mắn uống được rượu ngon lần hai, khách hàng của ta hầu hết sẽ chọn thứ phẩm thay thế”
Cô bình tĩnh nói, uống cạn chung trà mà Ume rót cho, cô liếm môi, cho người ta một loại ảo tưởng như đang thưởng rượu
“Ta là độc nhất, nhưng những kỹ nữ khác của du kỹ không phải loại thấp kém ba đồng một mớ ngoài chợ”
“Vả lại…” Tsurumai ngả đầu lên gối, đặt chung trà lên bàn, tiếng cách nhỏ vang lên, bị át đi bởi tiếng tóc vùi vào lớp vỏ gối “Đào Hoa Chiêu năm nay cũng đâu có mỗi múa, nó có tận 39 tiết mục lận mà. Có vị khách nào buông lời chê bôi đâu em”
Giọng cô nhẹ dần, mi mắt buông xuống, nghe như con sâu ngủ của cô đang trồi lên
À mà ban nãy Ume nhắc đến cái họ nào đó, nghe quen lắm
Là dòng dõi Ubuyashiki cô đang nghĩ tới nhỉ?
Hậu duệ của Kibutsuji và… gia tộc người tình xưa của Tsurumai
Mối tình duy nhất mà cô cho phép những yêu thương của người đó đơm hoa kết trái
Với những suy nghĩ cuối cùng, Tsurumai chìm vào cõi mộng, Ume hành lễ lui ra
Tháng 5 rồi, bước trên hành lang mà Ume nhớ đến mùa mận đang đến gần, cô muốn đến vườn “hai ngón” vài trái ăn vụng rồi chia bớt cho cô chủ nhà mình
Chôm đồ nhà nhiều khi cũng vui ra phết
Cũng không biết vườn mận xum xuê này có từ khi nào, chỉ biết khi được đưa về đây thì vườn mận này đã phủ khắp một đồi rồi
-- “Thiếp muốn năm sau, năm sau nữa đều được ngắm hoa mận nở với tỷ”
-- “Được không, thê tử tỷ tỷ?”
______________________
Mai không sinh, không sinh, không sinh, cả đời này cũng không thể sinh
Con người không thể có hậu duệ với Mai. Còn về chuyện làm sao đơm hoa kết trái á? Chương sau biết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.