Chương 7: Thời Gian Cất Giùm Ký Ức
Chiết Hoa Mai
29/10/2024
Ngày nắng hanh khô nhưng trong biệt viện vẫn mát mẻ, dường như kỳ chuyển mùa chẳng liên quan gì đến nơi này
Tsurumai và cấp dưới ngồi trong phòng, chẳng thèm đóng kín cửa cũng chẳng sợ có người nghe thấy
Thời tiết bức bối.
Mà lòng Shinazugawa Sanemi lạnh lẽo
.
Khi trẻ người non dạ, điều ngu ngốc nhất hắn đã làm là nghĩ bản thân quan trọng với ai đó
Hắn càng cứu được nhiều người, số con quỷ bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của hắn càng tăng, hắn càng rõ điều này
Tiên nữ chỉ tiện tay để người phàm bước vào vườn địa đàng của mình
Hắn không được phép ở lại, cũng không bao giờ có thể ở lại
.
"Đừng có mà đụng đến ký ức của tôi!" Shinazugawa Sanemi nhớ mình đã hét lên như thế với Tsurumai
Xin đấy. Đừng bắt tôi phải quên cô
Hắn đã có đáp án cho câu hỏi:"Tại sao tôi chưa bao giờ nghe tên cô? Không cổ tích, không thoại bản, không có câu chuyện truyền miệng nào"
Tiên nữ sẽ xóa ký ức của hắn, tiên nữ sẽ khóa mọi kỷ niệm hắn trân trọng vào một chiếc hộp rồi bỏ xó chúng lên mốc ở một góc nào đó của vô thức
Xin đấy. Đừng bắt tôi phải quên cô
Đừng để trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực mà không có nguyên do
Đừng để hắn thích màu xanh mà không biết tại sao hắn thích nó
Đừng để hắn ngước lên bầu trời mỗi đêm, đừng để hắn yêu những câu chuyện dân gian, đừng để những cuốn cổ tích gấp gọn trên tủ mà hắn chẳng rõ cớ gì mình làm vậy
Đừng mà, có được không?
.
Hắn toại nguyện, Tsurumai đã thỏa mãn lời khẩn cầu nghe có vẻ không thuận tai lắm của cậu học trò nhỏ
Cô thật tốt bụng. Tsurumai nghĩ thế.
Chỉ là từ đây trở về sau, Shinazugawa Sanemi sẽ không thể tìm được lối mòn dẫn đến chốn "nghỉ chân tạm bợ" đó. Có lẽ nó cũng chẳng to tát gì với hắn đâu, phải không?
Tsurumai không biết, cũng chẳng muốn biết
Tiên nữ đâu có bận tâm đến người phàm trần chỉ xuất hiện một thoáng trong cuộc sống dài đằng đẵng của cô đến vậy
...
...
Shinazugawa Sanemi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ trưa hiếm hoi của mình. Những ký ức chôn chặt trong tim đôi lúc lại tìm về một cách bất chợt, đến nỗi đôi lúc mở mắt, hắn vẫn chẳng thể tin rằng mình chỉ vừa mơ
Hắn cau mày, gương mặt nhăn nhó như thường ngày, trông tợn phải biết
À phải rồi, cuộc họp trụ cột
Hoa trụ Kocho Kanae đã sống sót sau trận chiến với thượng huyền nhị Douma, đây là nguồn thông tin quý giá với Sát Quỷ Đoàn
Hắn đứng dậy, giắt thanh kiếm cạnh mình vào hông và đạp lên đường đá bước khỏi Phong phủ. Con quạ của hắn bay theo sau
Chỉ là nửa chìm trong dư âm của cơn mơ, âm thanh xa xôi trong tiềm thức của hắn cứ văng vẳng bên tai
"Thời gian thật lợi hại, đúng không Sanemi?"
"Sao?"
"Chúng xoa dịu nỗi đau, và cất giúp ta nỗi nhớ"
"Lại nói nhảm nữa à? Ai chọc gì cô?"
"Không có. Chỉ là hôm nay vô tình nhớ đến chuyện cũ thôi. Hóa ra thời gian đâu có xóa giùm ta điều gì"
"Ý gì?"
"Ý là, thời gian trả lại ta những ký ức tưởng chừng đã phủ bụi vào những lúc bất ngờ nhất"
"Nói nhiều quá"
"Sanemi có như vậy không, nhớ ai, đau điều gì?"
"Im đi"
Shinazugawa Sanemi bước đi vững vàng đến nơi tổ chức buổi họp như mọi lần. Âm thầm nghĩ về câu hỏi đã mười năm xưa cũ kia
Nhớ ai à? Đau điều gì ư?
Hắn chẳng rõ nữa
...
...
Cái chết là nghệ thuật đẹp đẽ nhất của đời người, và thật vinh hạnh, Tsurumai có thể chứng kiến người thầy cô kính yêu về với vòng tay của đất mẹ
Đó là một ngày hè oi ả, Tsurumai vấn mái tóc của mình lên, ngoan ngoãn ngồi ở trước hiên khi Takeshi nhắm mắt ngủ một giấc thật yên bình
Bộ yukata đỏ chót tôn lên làn da trắng, nước da thầy cô luôn đau lòng bảo sao nó nhợt nhạt quá, vì vậy ở trước mặt thầy, Tsurumai luôn đánh thêm một chút phấn hồng
Cũng chẳng phải gì sang quý, chỉ là chút son môi bôi phớt lên má thôi
Hôm đó cô đã nói rất nhiều, như mọi khi, trái tim đập thình thịch nơi ngực trái của cô đang bày tỏ cảm xúc của mình qua ngôn ngữ
Tsurumai đang hân hoan, Tsurumai đang vui vẻ, Tsurumai đang trân trọng
Cô thấy may mắn vì ngay cả khi bước qua bờ bên kia, thứ cuối cùng lưu giữ trong ánh mắt Takeshi là bóng hình nguyên vẹn của cô
Cô thấy may mắn vì chỉ cô là người khắc ghi cảnh người thân thương rời khỏi nơi người đã chẳng còn thuộc về, thay vì để họ chứng kiến điều ngược lại
Tâm hồn con người xinh đẹp lắm, nhưng cũng yếu đuối quá
Nên hãy để chỉ mình tiên nữ chứng kiến nghệ thuật độc đáo này thôi
Dù mười năm, trăm năm hay ngàn năm, Tsurumai cũng chưa từng muốn việc để ai đó thấy cảnh cô máu thịt giao hòa
Cô phản cảm điều đó, cô chán ghét điều đó... Tsurumai đang sợ hãi
Lần đầu tiên cô biết chuyện này là khi cô bắt gặp ánh mắt bàng hoàng của Takeshi, sau đó là giọt nước mắt của Gejii, tiếp nữa là..., bỏ qua đi
Họ đều thấy cảnh Tsurumai chết đi, họ nhìn thấy cô chết bằng cách tàn khốc nhất, dẫu tiên nữ không cho là nó to tát gì đâu
Tsurumai thấy rất lạ, cô sợ gì chứ? cô quan tâm nỗi lòng của con người thế ư?
Rõ ràng là không. Phải có nguyên nhân gì đó, nhưng Tsurumai không nhớ nổi
Cô chỉ biết mình từ chối việc để người khác nhìn thấy bản thân cô lúc chết
Nó là ác mộng với Tsurumai, ám ảnh cô mỗi giấc ngủ, mỗi cơn mơ là mỗi lần bất chợt choàng tỉnh
Trong mơ, ai đó đang khóc, ai đó đang gào thét
Trong mơ, ai đó ấm áp, ai đó lạnh lẽo
Trong mơ, ai đó đang ngâm thơ, ai đó đang kể lể
Tsurumai ngó sắc trời tăm tối ngoài kia, nương theo ánh trăng thấy được bản thân trong gương. Mái tóc xanh navy lúc ban đêm trông đen kịt như màu gỗ mun. Đôi mắt của cô ảm đạm thất sắc, ngỡ giây sau sẽ nuốt luôn chút le lói hắt vào từ song cửa sổ
Cô lại nằm xuống, vùi mặt vào chân ấm, nệm êm. Mùi hương sạch sẽ của mặt trời bao phủ lấy cô trong đêm trăng khuyết
Tsurumai chợt nhớ đến hai đứa trẻ song sinh mình đã chăm sóc năm ấy. Chẳng phải khoảng thời gian đó có ý nghĩa chi, mà tháng ngày cũng chẳng nhiều nhặn gì để tiên nữ ghi nhớ thế này
Họa chăng là đột ngột lưu luyến cái cảm giác núi Vu sau mây tan mưa tạnh, cô lại được ôm chặt trong vòng tay cứng rắn và dịu dàng ấy
Nếu thế...
Mi mắt Tsurumai nặng trĩu dần, cô mặc hồn mình trôi về cõi mơ màng
Nếu thế, biết đâu giấc ngủ của cô sẽ dễ chịu hơn thì sao?
Tsurumai và cấp dưới ngồi trong phòng, chẳng thèm đóng kín cửa cũng chẳng sợ có người nghe thấy
Thời tiết bức bối.
Mà lòng Shinazugawa Sanemi lạnh lẽo
.
Khi trẻ người non dạ, điều ngu ngốc nhất hắn đã làm là nghĩ bản thân quan trọng với ai đó
Hắn càng cứu được nhiều người, số con quỷ bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của hắn càng tăng, hắn càng rõ điều này
Tiên nữ chỉ tiện tay để người phàm bước vào vườn địa đàng của mình
Hắn không được phép ở lại, cũng không bao giờ có thể ở lại
.
"Đừng có mà đụng đến ký ức của tôi!" Shinazugawa Sanemi nhớ mình đã hét lên như thế với Tsurumai
Xin đấy. Đừng bắt tôi phải quên cô
Hắn đã có đáp án cho câu hỏi:"Tại sao tôi chưa bao giờ nghe tên cô? Không cổ tích, không thoại bản, không có câu chuyện truyền miệng nào"
Tiên nữ sẽ xóa ký ức của hắn, tiên nữ sẽ khóa mọi kỷ niệm hắn trân trọng vào một chiếc hộp rồi bỏ xó chúng lên mốc ở một góc nào đó của vô thức
Xin đấy. Đừng bắt tôi phải quên cô
Đừng để trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực mà không có nguyên do
Đừng để hắn thích màu xanh mà không biết tại sao hắn thích nó
Đừng để hắn ngước lên bầu trời mỗi đêm, đừng để hắn yêu những câu chuyện dân gian, đừng để những cuốn cổ tích gấp gọn trên tủ mà hắn chẳng rõ cớ gì mình làm vậy
Đừng mà, có được không?
.
Hắn toại nguyện, Tsurumai đã thỏa mãn lời khẩn cầu nghe có vẻ không thuận tai lắm của cậu học trò nhỏ
Cô thật tốt bụng. Tsurumai nghĩ thế.
Chỉ là từ đây trở về sau, Shinazugawa Sanemi sẽ không thể tìm được lối mòn dẫn đến chốn "nghỉ chân tạm bợ" đó. Có lẽ nó cũng chẳng to tát gì với hắn đâu, phải không?
Tsurumai không biết, cũng chẳng muốn biết
Tiên nữ đâu có bận tâm đến người phàm trần chỉ xuất hiện một thoáng trong cuộc sống dài đằng đẵng của cô đến vậy
...
...
Shinazugawa Sanemi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ trưa hiếm hoi của mình. Những ký ức chôn chặt trong tim đôi lúc lại tìm về một cách bất chợt, đến nỗi đôi lúc mở mắt, hắn vẫn chẳng thể tin rằng mình chỉ vừa mơ
Hắn cau mày, gương mặt nhăn nhó như thường ngày, trông tợn phải biết
À phải rồi, cuộc họp trụ cột
Hoa trụ Kocho Kanae đã sống sót sau trận chiến với thượng huyền nhị Douma, đây là nguồn thông tin quý giá với Sát Quỷ Đoàn
Hắn đứng dậy, giắt thanh kiếm cạnh mình vào hông và đạp lên đường đá bước khỏi Phong phủ. Con quạ của hắn bay theo sau
Chỉ là nửa chìm trong dư âm của cơn mơ, âm thanh xa xôi trong tiềm thức của hắn cứ văng vẳng bên tai
"Thời gian thật lợi hại, đúng không Sanemi?"
"Sao?"
"Chúng xoa dịu nỗi đau, và cất giúp ta nỗi nhớ"
"Lại nói nhảm nữa à? Ai chọc gì cô?"
"Không có. Chỉ là hôm nay vô tình nhớ đến chuyện cũ thôi. Hóa ra thời gian đâu có xóa giùm ta điều gì"
"Ý gì?"
"Ý là, thời gian trả lại ta những ký ức tưởng chừng đã phủ bụi vào những lúc bất ngờ nhất"
"Nói nhiều quá"
"Sanemi có như vậy không, nhớ ai, đau điều gì?"
"Im đi"
Shinazugawa Sanemi bước đi vững vàng đến nơi tổ chức buổi họp như mọi lần. Âm thầm nghĩ về câu hỏi đã mười năm xưa cũ kia
Nhớ ai à? Đau điều gì ư?
Hắn chẳng rõ nữa
...
...
Cái chết là nghệ thuật đẹp đẽ nhất của đời người, và thật vinh hạnh, Tsurumai có thể chứng kiến người thầy cô kính yêu về với vòng tay của đất mẹ
Đó là một ngày hè oi ả, Tsurumai vấn mái tóc của mình lên, ngoan ngoãn ngồi ở trước hiên khi Takeshi nhắm mắt ngủ một giấc thật yên bình
Bộ yukata đỏ chót tôn lên làn da trắng, nước da thầy cô luôn đau lòng bảo sao nó nhợt nhạt quá, vì vậy ở trước mặt thầy, Tsurumai luôn đánh thêm một chút phấn hồng
Cũng chẳng phải gì sang quý, chỉ là chút son môi bôi phớt lên má thôi
Hôm đó cô đã nói rất nhiều, như mọi khi, trái tim đập thình thịch nơi ngực trái của cô đang bày tỏ cảm xúc của mình qua ngôn ngữ
Tsurumai đang hân hoan, Tsurumai đang vui vẻ, Tsurumai đang trân trọng
Cô thấy may mắn vì ngay cả khi bước qua bờ bên kia, thứ cuối cùng lưu giữ trong ánh mắt Takeshi là bóng hình nguyên vẹn của cô
Cô thấy may mắn vì chỉ cô là người khắc ghi cảnh người thân thương rời khỏi nơi người đã chẳng còn thuộc về, thay vì để họ chứng kiến điều ngược lại
Tâm hồn con người xinh đẹp lắm, nhưng cũng yếu đuối quá
Nên hãy để chỉ mình tiên nữ chứng kiến nghệ thuật độc đáo này thôi
Dù mười năm, trăm năm hay ngàn năm, Tsurumai cũng chưa từng muốn việc để ai đó thấy cảnh cô máu thịt giao hòa
Cô phản cảm điều đó, cô chán ghét điều đó... Tsurumai đang sợ hãi
Lần đầu tiên cô biết chuyện này là khi cô bắt gặp ánh mắt bàng hoàng của Takeshi, sau đó là giọt nước mắt của Gejii, tiếp nữa là..., bỏ qua đi
Họ đều thấy cảnh Tsurumai chết đi, họ nhìn thấy cô chết bằng cách tàn khốc nhất, dẫu tiên nữ không cho là nó to tát gì đâu
Tsurumai thấy rất lạ, cô sợ gì chứ? cô quan tâm nỗi lòng của con người thế ư?
Rõ ràng là không. Phải có nguyên nhân gì đó, nhưng Tsurumai không nhớ nổi
Cô chỉ biết mình từ chối việc để người khác nhìn thấy bản thân cô lúc chết
Nó là ác mộng với Tsurumai, ám ảnh cô mỗi giấc ngủ, mỗi cơn mơ là mỗi lần bất chợt choàng tỉnh
Trong mơ, ai đó đang khóc, ai đó đang gào thét
Trong mơ, ai đó ấm áp, ai đó lạnh lẽo
Trong mơ, ai đó đang ngâm thơ, ai đó đang kể lể
Tsurumai ngó sắc trời tăm tối ngoài kia, nương theo ánh trăng thấy được bản thân trong gương. Mái tóc xanh navy lúc ban đêm trông đen kịt như màu gỗ mun. Đôi mắt của cô ảm đạm thất sắc, ngỡ giây sau sẽ nuốt luôn chút le lói hắt vào từ song cửa sổ
Cô lại nằm xuống, vùi mặt vào chân ấm, nệm êm. Mùi hương sạch sẽ của mặt trời bao phủ lấy cô trong đêm trăng khuyết
Tsurumai chợt nhớ đến hai đứa trẻ song sinh mình đã chăm sóc năm ấy. Chẳng phải khoảng thời gian đó có ý nghĩa chi, mà tháng ngày cũng chẳng nhiều nhặn gì để tiên nữ ghi nhớ thế này
Họa chăng là đột ngột lưu luyến cái cảm giác núi Vu sau mây tan mưa tạnh, cô lại được ôm chặt trong vòng tay cứng rắn và dịu dàng ấy
Nếu thế...
Mi mắt Tsurumai nặng trĩu dần, cô mặc hồn mình trôi về cõi mơ màng
Nếu thế, biết đâu giấc ngủ của cô sẽ dễ chịu hơn thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.