Đồ Đằng

Chương 45: Trừng phạt, khúc dạo đầu trước đêm Phi Tuyết (1)

Du Tạc Bao Tử

17/04/2013



Rất nhanh, nước mắt Welen đã thấm đẫm vạt áo Giang Nam.

Giang Nam ngượng ngập chắp hai tay ra sau lưng, ưỡn ngực hỏi:

-Bình tĩnh, tiểu thư Welen, là gặp phải chuyện rắc rối gì sao?

-Coi như là chuyện rắc rối đi. Roddy, ta hôm nay tới tìm ngươi là muốn từ biệt ngươi. –Welen vùi đầu vào ngực Giang Nam, chua xót nói chuyện xảy ra mấy ngày gần đây:

-Ôi, ngươi biết không? Đại ca ta đã bán núi Longinus rồi, vì một nữ nhân, vì một nha đầu hồng nhan họa thủy hắn đã bán cả tâm huyết của cha ta! Roddy, cha ta là một người con tư sinh, hắn dốc sức cả đời mới có cơ nghiệp như nông trường Wester này đó. Nhưng bây giờ… bây giờ cái gì cũng không còn nữa rồi!!

Nàng chua xót nói:

-Có lẽ ngươi muốn nói với ta, ta vừa mới chiêu dụ được Giáo Sư, mọi chuyện còn chưa đến nước tuyệt vọng. Nhưng ngươi biết không? Giáo Sư vừa rồi vì thể diện của mình đã đẩy một người câm vào hầm lửa, hắn căn bản là một cường giả máu lạnh cần thể diện! Loại người này ta không dám thực sự tin tưởng hắn, cũng thực sự không dám dựa dẫm vào hắn…

-Cho dù là như vậy, ngươi cũng không cần thiết phải nói ‘từ biệt’, đúng không? –Giang Nam cắt ngang lời Welen:

-Được rồi, cô cùng lắm là bán nông trường, vào thành làm một tiểu thư quý tộc vô lo vô nghĩ cho xong.

-Lão nương quả cũng muốn vậy! Nhưng có người sẽ không để ta được như ý nguyện! –Welen kích động:

-Người khác không nói, con ti tiện Susan kia tôn thờ diệt cỏ tận gốc, ả sẽ không tha ta! Vả lại khi ta có phiền phức, tổng bộ gia tộc sẽ mặc kệ sống chết của ta, nhưng bây giờ ta đã mất núi Longinus, tổng bộ gia tộc nhất định sẽ phái người tới tìm ta hỏi tội! Roddy, ngươi hãy xem, chậm nhất hai mươi ngày nữa, đội chấp pháp của tổng bộ gia tộc sẽ xuất hiện trước mặt ta. Đến lúc ấy cho dù không phải tử tội thì ta cũng phải bị tù cấm mười năm tám năm, sẽ không còn được gặp ngươi nữa!

Giang Nam cả kinh:

-Tổng bộ nhà Rein thực sự sẽ máu lạnh như vậy ư?

-Há chỉ là máu lạnh, lũ súc sinh ấy chuyện gì cũng đều làm được! –Welen cười khổ:

-Bây giờ ta chỉ có thể dốc toàn lực ủng hộ trận quyết đấu của Giáo Sư, hy vọng Giáo Sư đại diện nông trường tạo ra một chiến tích chấn động thành Thái Dương. Như vậy, ta mới có khả năng lập công chuộc tội…

Nói xong, Welen lau nước mắt, cười rộ lên:

-Được rồi, lão nương lại khiến ngươi chê cười rồi, muốn cười thì cứ cười đi, dù sao điều gì nên nói đều đã nói hết rồi, lão nương còn phải đi chuẩn bị trận quyết đấu ở núi Longinus, đi trước đây!

Nhìn theo bóng lưng Welen, Giang Nam trầm mặc vài giây rồi bỗng nói:

-Tiểu thư Welen, tôi tin rằng Giáo Sư nhất định sẽ đánh bại Gibson!

-Chỉ mong là thế!

Welen xoay lưng về phía Giang Nam vung tay, nghe giọng điệu của nàng thì rõ ràng là không tin Giáo Sư có thể đánh bại Gibson.

oOo

Welen đi, nàng đưa Tố Tố về nông trường, sau đó dẫn lực lượng vũ trang còn lại trong nông trường đi về phía núi Longinus, nối màn che cho trận quyết đấu giữa Giáo Sư và Phong Vân.



Mà Giang Nam cũng bắt đầu bận rộn trong một khắc này, hắn vẫn là đội viên bổ sung của Đao công thịnh yến, buộc phải xuất hiện trong lớp học giải phẫu cơ thể người của Tadrik.

Chập tối ngày hôm sau, Giang Nam xuất hiện trên khóa học của Tadrik, nhưng chỉ ở bên nghe vẻn vẹn năm phút hắn liền vỗ trán:

-Ôi trời, huynh đệ ta ở đây chỉ lãng phí thời gian, tốt hơn hết là về tu luyện Tử Linh bí pháp thì hơn!

Theo Giang Nam thấy, trình độ giải phẫu cơ thể người của Tadrik quả thực đúng là ‘vô danh’!

Lấy một ví dụ cụ thể, cứ lấy việc tách hộp sọ mà nói: hộp sọ là một trong những xương tỉ mỉ nhất, cũng là cứng rắn nhất, Giang Nam dưới sự trợ giúp của công cụ tinh vi một giây đã có thể chia rời hộp sọ, sau đó một lần nữa tổ hợp lại.

Mà Tadrik…

Tadrik ít nhất cần 30 giây, vả lại y còn dùng biện pháp ‘lấy búa đập’! Từ góc độ này mà nói, Tadrik không được gọi là ‘giải phẫu’ mà phải gọi là ‘phá hoại’!

Nhìn thấu trình độ giải phẫu của Tadrik, Giang Nam thực sự không còn hứng thú nghe tiếp thêm nữa. Lúc này rất nhiều đao công gặp cảnh đập nát hộp sọ đều nôn mửa, Giang Nam cũng giả vờ nôn mửa lén lút chuồn về phòng mình!

Mấy ngày tiếp theo, Giang Nam một mực trốn trong phòng tu luyện Tử Linh bí pháp, Bạch Cốt Độc Nhân, Tử Khải, Minh Bộ, ba chiêu này đã được hắn nắm giữ tới mức lô hỏa thuần thanh, chỉ chờ trận chiến đêm Phi Tuyết!

Tuy nhiên…

Khi khoảng cách quyết đấu chỉ còn lại nửa ngày, Giang Nam bỗng phát hiện ra một việc hết sức bất ngờ.

Trưa hôm nay, Giang Nam đang ở trong phòng sửa soạn hành lý, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng cười ầm ĩ của Judi:

-Ha ha, Victor, con sói con nhà ngươi không ngờ lại đến chỗ ta, ngươi bận trang bị này… không phải tới bắt dê chứ?

Giang Nam men theo song cửa sổ nhìn thấy Victor đang bận một bộ chiến giáp, bên hông giắt hai thanh chủy thủ sắc bén, trên đầu buộc đai đầu màu tím than, mái tóc dài màu lông chuột theo đai đầu vung vẩy sau đầu, đang bước mau vào mục trường.

Victor không ngờ lại biết Judi, cao ngạo nói:

-Lang, vì chiến mà tới! Judi, nói cho Tadrik biết, thời gian ước định đã tới rồi, bảo hắn cùng theo ta tới núi Longinus!

-Tới núi Longinus làm gì? –Judi vẻ mặt ngạc nhiên.

-Judi, ngươi mấy ngày nay chỉ bận chuyện Đao công thịnh yến, ta chưa nói cho ngươi biết, Giáo Sư muốn khiêu chiến Gibson vào tối mai!

Trong khi nói, Tadrik cũng từ trong mục trường đi ra, y bận một bộ lễ phục quan lớn đế quốc, nhưng bên dưới lễ phục lại lót một bộ nhuyễn giám màu đỏ tía, trên lưng cũng đeo một túi da màu đỏ đen.

Trong phòng, Giang Nam nhíu mày.

Hai người này cũng muốn tới núi Longinus?

Chết tiệt, trận quyết đấu này mình phải giở hết võ mồm mới tạo ra cục diện ‘đóng chặt hiện trường, có thể tận lực sử dụng Tử Linh bí pháp’, sao có thể để hai tên này phá hoại kế hoạch của mình chứ?

Nhưng…

Hai tên này đều là nhân vật lớn có thân phận có thực lực, nếu họ lén lên núi Longinus, Welen quả thật chưa chắc cản lại được…



Được rồi, được rồi, vì để khi quyết đấu không có người ngoài, mình đành tự thân khiến họ rời ra hiện trường quyết đấu thôi!

Còn về làm thế nào mới có thể thực hiện điểm này…

Trong đầu Giang Nam lóe lên một kế hoạch khá độc ác: bước đầu tiên của kế hoạch này chính là gia nhập đội ngũ hai người theo họ cùng tới núi Longinus, sau đó…hại chết họ!

Bình tĩnh, bình tĩnh, một tấm gương tốt sẽ không hại người, phải nên nói.. giúp họ đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Ừm, đúng, trợ giúp!

-Giáo Sư muốn khiêu chiến Gibson!?

Lúc này, Judi giật mình sửng sốt. Sau đó hắn liếc Victor, bỗng kéo Tadrik sang một bên hạ thấp giọng nói:

-Tadrik, náo nhiệt lớn như vậy ngươi không ngờ lại chẳng nói cho ta, con bà nó, ngươi không xứng là bằng hữu, ngươi không biết ta thích dự náo nhiệt ư? Ngươi chờ đấy, ta sửa soạn chút rồi cùng đi với ngươi! Nếu ngươi dám không dẫn ta theo… Hừ hừ, cẩn thận ta nói chuyện ngươi thi rớt ‘học viện nấu ăn đế quốc’ năm ấy ra ngoài đấy!

Trên khuôn mặt âm trầm của Tadrik lộ ra nụ cười tưởng niệm thời thanh xuân sôi nổi, song y vẫn cự tuyệt:

-Judi, ta không đề xuất ngươi đi! Đám tiểu tử thành Thái Dương không biết, chẳng nhẽ ngươi còn không biết truyền thuyết về núi Longinus ư? Bắt đầu từ đêm Phi Tuyết cho đến tận đến năm mới, núi Longinus sẽ nuốt người!

-Được rồi, được rồi, có ngươi bảo vệ ta, ta còn sợ truyền thuyết gì đó của núi Longinus à? Hơn nữa, truyền thuyết núi Longinus nuốt người đã lưu truyền cả ngàn năm nhưng ta quả thật chưa từng nghe qua có ai bị núi Longinus nuốt! –Judi cười tít mắt nói, nhưng thanh âm hắn càng thấp hơn:

-Tadrik, nếu ngươi đã sợ núi Longinus, vì sao còn muốn đi xem?

Trong mắt Tadrik lóe lên quang mang quỷ dị:

-Judi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, vì tộc nhân của ta, ta buộc phải tìm được Giáo Sư, cầu khẩn hắn giúp đỡ, còn về cụ thể giúp đỡ những gì… Nếu là bằng hữu của ta thì sẽ không cần hỏi thêm nữa!

-Được rồi, ta không hỏi nữa là được! –Vừa nghe Tadrik nhắc đến tộc nhân của y, Judi biến sắc, vội vã đổi đề tài, chỉ vào Victor:

-Victor thì sao? Nó vì sao muốn tới núi Longinus?

-Một con sói con không biết trời cao đất dày, muốn tìm Welen cầu hôn mà thôi, có lẽ… Hắn cũng muốn tìm Giáo Sư đọ sức một phen?

Tadrik cười lạnh lẽo:

-Judi… ngươi thật sự muốn tới núi Longinus ư?

Judi cười hắc hắc, xoay người chui vào phòng mình, vài chục giây sau hắn xách theo một túi đồ ra ngoài.

Hành động này đã chứng tỏ thái độ của hắn, Tadrik đành lắc đầu cười khổ, ba người bèn rời khỏi nông trường đi về phía núi Longinus.

Nhưng đúng vào lúc này, Giang Nam từ trong phòng đi ra ngoài:

-Tiên sinh Judi, ngài muốn tới núi Longinus? Được rồi, có hứng thú dẫn theo tôi không?

-Ngươi cũng muốn đi tới núi Longinus? –Ba người Judi hết thảy đều nhướng mày, Victor càng khinh thường chửi mắng:

-Tên nô lệ thấp hèn, ngươi tới núi Longinus làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook