Chương 44: Truyền thuyết núi Longinus, sự rung động của Tadrik
Du Tạc Bao Tử
17/04/2013
9 giờ 25 phút tối, Welen thu thập xong hành trang. Tố Tố, ba quản sự, Lola cũng theo Welen rời đi, họ muốn trở lại nông trường chuẩn bị chuyện quyết đấu, ít nhất nội trong bốn năm ngày sẽ không trở lại đây.
Trong khu nhà chỉ sót lại bá tước Wester hôn mê và hai tay sai chăm sóc gã.
9 giờ 30 phút, đội ngũ của Welen rời khỏi quảng trường thứ 6. Gần như cùng lúc, Tadrik, Victor, hai người này vội vã đẩy cổng lớn khu nhà Welen ra.
-Nói, Giáo Sư giết cháu ta có phải ở đây hay không!
Tadrik âm trầm quát hỏi.
oOo
Một giờ trước, Tadrik và Victor gặp mặt, tìm đến thi thể Hank.
Thi thể Hank được đóng băng ở trong tầng hầm của y quán.
-Tadrik các hạ, mong ngài hãy nghiệm thu thi thể! Tôi tôn trọng di nguyện của Hank nên đã thủ hộ ở đây năm ngày, tuyệt đối không có ai chạm vào thi thể Hank!
Công bằng mà nói, Victor trong cái chuyện ‘di nguyện của Hank’ này làm có thể nói là hết lòng giúp đỡ, Tadrik ít nhiều cũng phải cảm ơn hắn một phen, ít nhất, hắn cũng phải nói một tiếng ‘cám ơn’.
Nhưng Tadrik dường như không nghe thấy Victor đang nói những gì, y vội vã đánh tan lớp băng trên người Hank, rồi cởi sạch y phục Hank.
Victor ngơ ngác:
-Tadrik các hạ, ngài muốn làm gì thế?
-Victor, ngươi nói nhảm quá nhiều rồi đấy. –Trên khuôn mặt Tadrik tràn vẻ cấp bách:
-Chuyện tiếp theo ngươi không có tư cách được biết, mau ra ngoài!
-Ngài bảo tôi ra ngoài? Lang, không tiếp thụ loại mệnh lệnh khuất nhục này! Tadrik, tôi tôn kính ngài là quan lớn đế quốc mới cho ngài thể diện…
Chát!
Tadrik nện một tấm lệnh bài sáng loáng xuống:
-Victor, núi Renny nhà ngươi cũng ở trong biên cảnh đế quốc! Bây giờ ta lấy thân phận phó đội trưởng đội hành hình Tòa án tối cao đế quốc ra lệnh cho ngươi lập tức rời khỏi đây! Bằng không, ngươi sẽ phạm trọng tội ‘rình xem cơ mật đế quốc’, phán xử hình luật ‘chém lưng, tru di tam tộc’
Victor tức đến nỗi nhe răng, nhưng hắn vẫn hậm hực rời khỏi tầng hầm.
Tadrik dù sao cũng là quan lớn đế quốc, Victor không muốn bởi một vài câu nói liền rước lấy sự bất mãn từ chính phủ đế quốc dành cho núi Renny.
Có điều…
Lòng hiếu kỳ của Victor cũng bị khơi lên.
Hắn tới tầng trên tầng hầm, cạy ra một khe hở trên nền nhà, lén lút quan sát.
Lang vốn dĩ giỏi về ẩn nấp, Victor tín ngưỡng lại là U Minh Lang am hiểu ẩn nấp nhất. Tadrik không hề phát hiện ra Victor, sau khi y cởi sạch quần áo của Hank, bỗng rút từ đai lưng ra hai con dao giải phẫu dài nhỏ.
-Hank, vì tương lai của chúng ta, thúc thúc đành khiến con chết không an lòng vậy…
Ánh đao chớp lóe, Tadrik banh lồng ngực Hank ra.
Victor nhìn thấy mà hết hồn.
Người chết là phải trân trọng, Tadrik không ngờ lại hư hại thi thể cháu ruột mình, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Chuyện tiếp sau đó khiến Victor từ ‘hết hồn’ biến thành ‘trợn mắt há mồm’!
Tadrik giải phẫu thi thể Hank, hỏa táng những miếng da vụn thịt rữa không cần thiết, bày xương cốt Hank ở trước mặt mình!
-Đây chính là xương từng bị Giáo Sư tách?
Nhìn xương của Hank, ánh mắt Tadrik đầy nghi hoặc:
-Hank, con nói mấu chốt để phá giải bí mật kia ở ngay trên xương cốt con, nhưng… Ha ha, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!
Tadrik không biết nhìn thấy cái gì, y bỗng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng gào to:
-Không sai, không sai! Những chiếc xương từng bị Giáo Sư tách quả nhiên khác thường! Hank, con nói không sai, muốn phá giải bí mật kia, ắt phải tìm được Giáo Sư!
Nói xong, Tadrik quỳ về phía xương của Hank.
-Hank, thúc thúc thay tất cả mọi người quỳ trước con, thúc thúc thay mọi người cảm ơn con! Con không chết vô ích, con đã dùng mạng sống mình chỉ ra cho chúng ta một con đường sáng đó!
Tadrik khóc không thành tiếng.
Y không phải vì Hank mà thương tâm, y đang kích động! Y kích động tột đỉnh!
Hơn mười phút sau, Tadrik mới bình phục tâm tình của mình.
Sau đó y gói xương Hank vào trong một chiếc bọc, hệt như đang bảo vệ một đứa bé mới sinh, quấn chặt lên ngực mình.
Đi ra bên ngoài tầng hầm, Tadrik tiện tay chộp một học đồ của y quán:
-Nói, chỗ nào có thể tìm được Giáo Sư?
-Tôi, tôi không biết tung tích của Giáo Sư. Song tôi nghe nói Giáo Sư đã gia nhập nông trường Wester, tìm được Welen nhất định có thể tìm được Giáo Sư! –Học đồ này chính là kẻ mấy ngày trước đã giúp Victor, cho nên hắn biết địa chỉ của Welen:
-Các hạ, nếu ngài muốn tìm Welen thì có thể tới quảng trường thứ 6, trong căn nhà lớn nhất đó!
-Cung cấp tình báo quan trọng, dựa theo luật pháp đế quốc, ban thương 40 kim tệ!
Tadrik ném cho học đồ một túi kim tệ, đang định tới quảng trường thứ 6 thì lúc này:
-Tadrik các hạ! Ngài muốn đi tìm Welen chăng?
Victor từ trong ngã rẽ quay ra, cười lạnh nói:
-Welen là vị hôn thê sắp cưới của tôi, nếu ngài muốn đi thương hại Welen thì trước tiên hãy bước qua xác tôi! Nếu ngài muốn kết giao bạn bè thì… tốt quá, tôi đã hoàn thành di nguyện của Hank, đang định tiếp tục cầu hôn Welen, chúng ta có thể cùng đi! Tadrik các hạ, lựa chọn của ngài là…
-Chúng ta có thể cùng đi tìm Welen!
Cứ như vậy, hai người đi tới khu nhà của Welen. Nhưng lúc này đám người Welen đã đi tới mục trường Lens.
Hai người chỉ thấy một khu nhà trống trơn cùng với một bá tước Wester đang hôn mê bất tỉnh bên người chỉ có hai tên tay sai chăm sóc.
Hơn nữa hai tên tay sai này biết Welen ghét Victor nên hai người họ nhắm liều hai mắt, mặc kệ Victor và Tadrik hỏi những gì, tất cả đều cùng chung một đáp án:
-Tiểu thư Welen ra ngoài viễn hành rồi, các người muốn tìm cô ấy thì hãy chờ đi, có lẽ một năm mười tháng nữa cô ấy sẽ trở lại đấy.
Tadrik tiếc nuối nhíu chặt mày. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, y liền nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh tay sai có một tờ bố cáo khiêu chiến sao chép lại chuẩn bị phát tán toàn thành. Y vươn tay vồ lấy một tấm:
-Mười ngày sau, Giáo Sư muốn khiêu chiến Gibson…
Lông mày y giãn ra:
-Mười ngày sau, đêm Phi Tuyết, núi Longinus… Ta cũng muốn đi dự náo nhiệt! Victor, ngươi đi không?
-Nơi nào có Welen thì chắc chắn sẽ có Victor tôi, chỉ cần Welen đi đâu tôi sẽ đi đấy… Ngao~~ Giáo Sư muốn khiêu chiến Gibson? –Victor đang thất thần nhìn phòng ngủ rỗng không của Welen, vừa nghe thấy lời này hàn quang trong đôi mắt sói của gã tăng vọt, nhất thời sôi nổi gấp trăm lần:
-Lang, tuyệt sẽ không buông tha bất kỳ địch nhân nào! Giáo Sư đẩy ta khỏi bảng thứ hạng thập đại cường giả, ta cũng đang muốn đánh giá thực lực của hắn một lần, Tadrik các hạ, chúng ta cùng đi!
Tadrik khẽ gật đầu một cái, lại liếc qua thư khiêu chiến lần nữa thì trong lòng y kêu gào điên cuồng.
-Khoan đã! Giáo Sư không ngờ lại quyết định quyết đấu vào mười ngày sau. Là trùng hợp hay là… hắn biết truyền thuyết về núi Longinus kia, muốn lợi dụng truyền thuyết ấy để chiến thắng vượt cấp Phong Vân Đồ Đằng!?
Welen không biết! Phu nhân Susan không biết! Cả thành Thái Dương cũng không biết! Nhưng Tadrik thân là quan lớn trung tâm chính phủ đế quốc, quản lý hình pháp đế quốc, y biết một bí mật.
Một truyền thuyết đã ngàn năm liên quan đến bí mất về núi Longinus.
oOo
Tadrik và Victor quyết định tham dự trận chiến đêm Phi Tuyết, lúc này Welen cũng đã tới mục trường Lens.
Tuy nhiên, mục trường Lens đã bị phu nhân Susan cho thuê. Welen lại chẳng muốn nhìn mặt mũi thủ hạ của phu nhân Susan nên đành chờ ở trong một rừng cây nhỏ, sai một tên tay sai đi vào gọi Giang Nam ra ngoài.
Nào ngờ tay sai lại không tìm được Giang Nam!
Đương nhiên là tìm không được rồi, Giang giáo sư đang trên đường trở lại mục trường, hắn từ xa nhìn thấy xe ngựa của Welen đậu ở bên ngoài rừng cây bèn vội vã đi vòng, không đi qua mục trường mà từ một con đường nhỏ bên cạnh đi tới trước mặt Welen.
-A, trăng thanh gió mát, thật là một thời điểm tốt để ngủ… Được rồi, tiểu thư Welen, ngài tìm tôi?
Giang Nam mang vẻ còn đang buồn ngủ, nhìn mây đen trên bầu trời nói. Theo hắn thấy, kế tiếp Welen chắc chắn sẽ chửi lấy chửi để:
-Ti tiện đáng chết, nửa đêm nửa hôm không ở trong mục trường, ngươi chết ở đâu thế?
Nhưng…
Thần sắc Welen hết sức bình tình, nàng vung tay:
-Mọi người đều ra ngoài đi, canh ở bên ngoài rừng cây, không có lệnh của ta không cho ai tiến vào.
-Tiểu thư Welen, ngài đây là…
Giang Nam hơi sững sờ, lúc này trong rừng cây đã chỉ còn lại hai người, Welen bỗng thở dài sườn sượt, nhào vào ngực Giang Nam khóc hu hu:
-Roddy, ngươi biết không, khi ngươi vắng mặt ta quá mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.