Chương 38
Đang cập nhật
22/04/2017
Hắn đưa nó lên xe ngồi về nhà. Vừa đưa nó vào phòng thì bác sĩ cũng kịp
thời tới. Ông kiểm tra cho nó xong rồi ra nói chuyện với 3 người họ:
- Bạn cháu có nghiêm trọng không _ Hoàng hỏi bằng giọng trầm ngâm
- Hình như trước đây cô bé từng bị thương chưa điều trị tận gốc, hay cơ thể chưa khoẻ ại hẳn như người bình thường. Nay lại rơi vào tình trạng thế này, mọi chuyện giường như khá tồi tệ...
- Tội tệ _ Hắn ngầm ngừ nói nhỏ, rồi cười, nụ cười đau đớn.
- Nhưng…. Cô bé có sức khoẻ khá tốt, có vẻ như đã qua một quá trình tập luyện về thể lực khá bền bỉ nên vượt bậc hơn với người bình thường.
- Rõ hơn được không ạ _ Long nghiêng đầu.
- Thế này nhá. Lần này bị thương, tuy nhiều nhưng chưa ở đâu nghiêm trọng cả, chỉ là một chút ngoài cơ thể, có thể tím, đau một thời gian, hơn nữa vì sức chịu đựng của cô bé tốt và thể lực cũng hơn những cô gái cùng lứa bình thường nên giờ chỉ cần chăm sóc kĩ lưỡng, uống thuốc đầy đủ, và đặc biệt chú ý là không được để bị thương trong thời gian này nữa.
- Vâng. Cháu hiểu. _ Hắn hơi cúi đầu _ Cảm ơn bác nhiều ạ.
- Không có gì. Thôi tôi có việc tôi về bệnh viện trước đây.
- Vâng. Bác lại nhà. _ 3 người họ tiền ông ra tới cửa rồi vòng vào.
Hắn uể oải nằm vật ra chiếc ghế sô pha dài. Ngao ngán nhìn nên trần nhà. Mắt hắn sâu dường như vô tận:
- Ông sao vậy. _ Long ngồi xuống nghế nhìn hắn.
- Ông nghĩ là tôi sẽ sao trong hoàn cảnh này.
- Nghĩ ít thôi _ Hoàng ngồi cạnh Long nhìn hắn chằm chằm.
- Ông bảo làm sao tôi không nghĩ cho được. Khi con nhỏ đáng ghét đó ra nông nỗi thế này là tại tôi.
- Ông cũng đâu có muốn vậy đâu.
- Biết là thế đó, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình được.
- Mọi chuyện đến lúc này tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
- Thực sự là như vậy đó, như một vòng luẩn quẩn mà không tài nào rứt ra khỏi nó.
- Mọi chuyện chở nên phức tạp từ khi nào vậy.
- Từ khi tôi bắt đầu có ý định muốn trả thù hay trọc phá con nhỏ đáng ghét đó _ Hắn thở dài.
Không khí trong căn nhà trở nên im lặng đến đáng sợ. Không ai nói một lời nào, mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Rồi bỗng hắn nói:
- À Hoàng.
- Hả.
- Lần trước ông bảo nói với tối chuyện gì mà.
- Khi nào.
- Trước tham gia trận bóng vừa rồi.
- À.
- Thế là có chuyện gì.
- Ừ. Cũng nên nói rồi.
- Thì ông nói đi.
- Ông định dấu Hân chuyện ông trả thù và giúp Hân đến viện hả.
- Thế ông nghĩ nói cho con nhỏ đó thì được gì.
- Tôi và Long đã thấy ông ở bệnh viện
- Khi nào _ hắn bật dậy
- Tất cả mọi khi ông chỉ đứng nhìn Hân qua ô cửa kính _ Long nhìn thẳng xoáy sâu vào đôi mắt đầy tâm trạng và sự ngạc nhiên của hắn.
- Tôi…………
- Nói thật đi. Ông thích Hân đúng không.
- KHÔNG. Tôi đâu có điên mà dính vào cái con nhỏ đầy dẫy những rắc rối không lường trước được.
- Vậy ông định làm sao.
- Tôi sẽ chấm rứt tất cả.
- Tất cả. Ngay bây giờ _ Long và Hoàng đồng thanh.
- Không. Sau khi con nhỏ đó trở lại bình thường.
- Vì sao phải thế.
- Chỉ là một cách chuộc tội cho mọi lỗi lầm.
- Ông không có lỗi _ Long bướng.
- Nhưng đó là hành vi của tôi. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
- Tuỳ ông vậy, bọn tôi cũng chẳng thể nào cản ông.
- Thế giờ ông định thế nào với bạn bè và ông thầy của Hân_ Hoàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
- Đến khi nào họ đến tìm, tôi sẽ tính tiếp. Giờ tôi ngủ đây, muộn rồi, cũng mệt nữa.
- Qua đêm ở đây chứ. _ Long nháy mắt
- Phải chịu thôi
- Bạn cháu có nghiêm trọng không _ Hoàng hỏi bằng giọng trầm ngâm
- Hình như trước đây cô bé từng bị thương chưa điều trị tận gốc, hay cơ thể chưa khoẻ ại hẳn như người bình thường. Nay lại rơi vào tình trạng thế này, mọi chuyện giường như khá tồi tệ...
- Tội tệ _ Hắn ngầm ngừ nói nhỏ, rồi cười, nụ cười đau đớn.
- Nhưng…. Cô bé có sức khoẻ khá tốt, có vẻ như đã qua một quá trình tập luyện về thể lực khá bền bỉ nên vượt bậc hơn với người bình thường.
- Rõ hơn được không ạ _ Long nghiêng đầu.
- Thế này nhá. Lần này bị thương, tuy nhiều nhưng chưa ở đâu nghiêm trọng cả, chỉ là một chút ngoài cơ thể, có thể tím, đau một thời gian, hơn nữa vì sức chịu đựng của cô bé tốt và thể lực cũng hơn những cô gái cùng lứa bình thường nên giờ chỉ cần chăm sóc kĩ lưỡng, uống thuốc đầy đủ, và đặc biệt chú ý là không được để bị thương trong thời gian này nữa.
- Vâng. Cháu hiểu. _ Hắn hơi cúi đầu _ Cảm ơn bác nhiều ạ.
- Không có gì. Thôi tôi có việc tôi về bệnh viện trước đây.
- Vâng. Bác lại nhà. _ 3 người họ tiền ông ra tới cửa rồi vòng vào.
Hắn uể oải nằm vật ra chiếc ghế sô pha dài. Ngao ngán nhìn nên trần nhà. Mắt hắn sâu dường như vô tận:
- Ông sao vậy. _ Long ngồi xuống nghế nhìn hắn.
- Ông nghĩ là tôi sẽ sao trong hoàn cảnh này.
- Nghĩ ít thôi _ Hoàng ngồi cạnh Long nhìn hắn chằm chằm.
- Ông bảo làm sao tôi không nghĩ cho được. Khi con nhỏ đáng ghét đó ra nông nỗi thế này là tại tôi.
- Ông cũng đâu có muốn vậy đâu.
- Biết là thế đó, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình được.
- Mọi chuyện đến lúc này tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
- Thực sự là như vậy đó, như một vòng luẩn quẩn mà không tài nào rứt ra khỏi nó.
- Mọi chuyện chở nên phức tạp từ khi nào vậy.
- Từ khi tôi bắt đầu có ý định muốn trả thù hay trọc phá con nhỏ đáng ghét đó _ Hắn thở dài.
Không khí trong căn nhà trở nên im lặng đến đáng sợ. Không ai nói một lời nào, mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Rồi bỗng hắn nói:
- À Hoàng.
- Hả.
- Lần trước ông bảo nói với tối chuyện gì mà.
- Khi nào.
- Trước tham gia trận bóng vừa rồi.
- À.
- Thế là có chuyện gì.
- Ừ. Cũng nên nói rồi.
- Thì ông nói đi.
- Ông định dấu Hân chuyện ông trả thù và giúp Hân đến viện hả.
- Thế ông nghĩ nói cho con nhỏ đó thì được gì.
- Tôi và Long đã thấy ông ở bệnh viện
- Khi nào _ hắn bật dậy
- Tất cả mọi khi ông chỉ đứng nhìn Hân qua ô cửa kính _ Long nhìn thẳng xoáy sâu vào đôi mắt đầy tâm trạng và sự ngạc nhiên của hắn.
- Tôi…………
- Nói thật đi. Ông thích Hân đúng không.
- KHÔNG. Tôi đâu có điên mà dính vào cái con nhỏ đầy dẫy những rắc rối không lường trước được.
- Vậy ông định làm sao.
- Tôi sẽ chấm rứt tất cả.
- Tất cả. Ngay bây giờ _ Long và Hoàng đồng thanh.
- Không. Sau khi con nhỏ đó trở lại bình thường.
- Vì sao phải thế.
- Chỉ là một cách chuộc tội cho mọi lỗi lầm.
- Ông không có lỗi _ Long bướng.
- Nhưng đó là hành vi của tôi. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
- Tuỳ ông vậy, bọn tôi cũng chẳng thể nào cản ông.
- Thế giờ ông định thế nào với bạn bè và ông thầy của Hân_ Hoàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
- Đến khi nào họ đến tìm, tôi sẽ tính tiếp. Giờ tôi ngủ đây, muộn rồi, cũng mệt nữa.
- Qua đêm ở đây chứ. _ Long nháy mắt
- Phải chịu thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.