Chương 39
Đang cập nhật
22/04/2017
- Hả. Gì. 2 ông định ngủ ở nhà tôi á.
- thế ông định để 2 đứa tôi đi về giữa trời đêm khuya vắng vẻ thế này à. Nhỡ cướp giật, bắt cóc thì sao _ Long cười đều và đưa ra một kho những lời giải thích.
- GÌ. Tôi đang tự hỏi có thằng điên nào nó chạm vào 2 cái con lợn này không. Nếu có chắc là nó muốn chết.
- E hèm. _ Hoàng đưa tay lên miệng.
- Nhưng ngủ ở đâu. Tôi có 2 phòng, 1 là con bé kia ngủ rồi. 2 là tôi, 2 ông thich nằm sô pha hả.
- 2 đứa tôi ngủ phòng ông. _ Long cười hì hì.
- Không được. _ hắn cương quyết_ tôi không quen ngủ với người lạ
- Người lạ. HƯrrrrrrrr. À. Vậy thì sang phòng Hân cũng được _ Long típ mắt lại hích vai Hoàng.
- Ý kiến hay đấy chứ. _ Hoàng nhìn hắn nháy mắt cực đẹp trai nhưng cũng cực đểu.
- Thôi được. Vậy ngủ 3 trong phòng tôi. _ hắn ngao ngắn bước lên cầu thang.
- Ơ. Tôi tưởng là ông không quen ngủ với người lạ _ Vừa nói Long vừa bước theo hắn.
- Hết cách rồi. Con hơn là để ông nằm cạnh con bé đáng ghét đó, nhỡ có làm sao lại đổ đầu tôi mệt lắm.
- Sao là sao. Ý ông là sao _ bước cuối cùng trong 3 người, Hoàng nên tiếng, vẻ nghiêm khắc nhưng thực ra đang cười.
- Thì là làm sao đó thôi. _ Hắn quay lại nhún vai, lè lưỡi
- Á à.Ông nghĩ 2 đứa tệ vậy sao. _ Long nhảy nên túm khoắc vai hắn rồi vật hắn ra giường.
- Từ từ. Đợi tôi nữa. _ Hoàng vừa giữ kính vừa đuổi theo hai thằng bạn.
- Giờ thì nói đi. Ông muốn sao _ Long ngồi cả nên người hắn một tay đè ở cổ.
- Thì đúng mà. Ông chẳng phải sát gái lắm sao.
- THế còn tôi _ Hoàng tiến gần đến dí sát mặt vào mặt hắn.
- Oái. Làm cái gì vậy. Ông khôgn sao. Ông ngoan hiền. ĐỒ MỌT SÁCH _ hắn lẩm bẩm đến buồn cười.
- Không thể tha thứ được. ông giám nghĩ thằng bạn thân nay là đồ xấu xa sao. Đáng ghét. Hoàng đâu nhảy zoooooooooooô.
Chỉ chờ có thể. Hoàng và Long nhảy nên dậm bụp bụp trên người hắn. Vừa cù li vừa đấm đá, khiến hắn vừa kêu đau vừa cười không ra đâu với đâu cả. Khi cả 3 đã mệt lả, thì nằm ra ngủ hết mý nhau cả. Chả còn biết trời đất gì nữa hết. Như chưa có chuyện gì sảy ra, tiếng cười của tình bạn luôn xua tan đi những mệt mỏi ưu tư hàng ngày. Bên kia phòng, có một người con gái, dù khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng đột nhiên lại nở một nụ cười hạnh phúc. Chưa biết ngày mai sẽ ra sao nhưng ngày hôm nay, giây phút này là thứ quý giá hơn tất cả. Cảm nhận được sự hạnh phúc ngay từ giây phút đó.
- thế ông định để 2 đứa tôi đi về giữa trời đêm khuya vắng vẻ thế này à. Nhỡ cướp giật, bắt cóc thì sao _ Long cười đều và đưa ra một kho những lời giải thích.
- GÌ. Tôi đang tự hỏi có thằng điên nào nó chạm vào 2 cái con lợn này không. Nếu có chắc là nó muốn chết.
- E hèm. _ Hoàng đưa tay lên miệng.
- Nhưng ngủ ở đâu. Tôi có 2 phòng, 1 là con bé kia ngủ rồi. 2 là tôi, 2 ông thich nằm sô pha hả.
- 2 đứa tôi ngủ phòng ông. _ Long cười hì hì.
- Không được. _ hắn cương quyết_ tôi không quen ngủ với người lạ
- Người lạ. HƯrrrrrrrr. À. Vậy thì sang phòng Hân cũng được _ Long típ mắt lại hích vai Hoàng.
- Ý kiến hay đấy chứ. _ Hoàng nhìn hắn nháy mắt cực đẹp trai nhưng cũng cực đểu.
- Thôi được. Vậy ngủ 3 trong phòng tôi. _ hắn ngao ngắn bước lên cầu thang.
- Ơ. Tôi tưởng là ông không quen ngủ với người lạ _ Vừa nói Long vừa bước theo hắn.
- Hết cách rồi. Con hơn là để ông nằm cạnh con bé đáng ghét đó, nhỡ có làm sao lại đổ đầu tôi mệt lắm.
- Sao là sao. Ý ông là sao _ bước cuối cùng trong 3 người, Hoàng nên tiếng, vẻ nghiêm khắc nhưng thực ra đang cười.
- Thì là làm sao đó thôi. _ Hắn quay lại nhún vai, lè lưỡi
- Á à.Ông nghĩ 2 đứa tệ vậy sao. _ Long nhảy nên túm khoắc vai hắn rồi vật hắn ra giường.
- Từ từ. Đợi tôi nữa. _ Hoàng vừa giữ kính vừa đuổi theo hai thằng bạn.
- Giờ thì nói đi. Ông muốn sao _ Long ngồi cả nên người hắn một tay đè ở cổ.
- Thì đúng mà. Ông chẳng phải sát gái lắm sao.
- THế còn tôi _ Hoàng tiến gần đến dí sát mặt vào mặt hắn.
- Oái. Làm cái gì vậy. Ông khôgn sao. Ông ngoan hiền. ĐỒ MỌT SÁCH _ hắn lẩm bẩm đến buồn cười.
- Không thể tha thứ được. ông giám nghĩ thằng bạn thân nay là đồ xấu xa sao. Đáng ghét. Hoàng đâu nhảy zoooooooooooô.
Chỉ chờ có thể. Hoàng và Long nhảy nên dậm bụp bụp trên người hắn. Vừa cù li vừa đấm đá, khiến hắn vừa kêu đau vừa cười không ra đâu với đâu cả. Khi cả 3 đã mệt lả, thì nằm ra ngủ hết mý nhau cả. Chả còn biết trời đất gì nữa hết. Như chưa có chuyện gì sảy ra, tiếng cười của tình bạn luôn xua tan đi những mệt mỏi ưu tư hàng ngày. Bên kia phòng, có một người con gái, dù khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng đột nhiên lại nở một nụ cười hạnh phúc. Chưa biết ngày mai sẽ ra sao nhưng ngày hôm nay, giây phút này là thứ quý giá hơn tất cả. Cảm nhận được sự hạnh phúc ngay từ giây phút đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.