Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 36: Lại Về Trạng Thái Đỉnh Phong
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
05/03/2023
Lục Châu đưa tay vuốt râu.
…Hình như theo thói quen đó, tâm tính của hắn cũng trở nên lão luyện.
Hắn đảo mắt nhìn những kẻ trước mặt.
Vẫn không thấy đám người Chiêu Nguyệt đâu.
Lục Châu không khỏi lắc đầu.
Dùng một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong chỉ bắt được một tên ác đồ, có vẻ không được lời cho lắm.
Thế nhưng đối mặt với cục diện này, hắn còn có đường lui sao?
Dường như là không.
“Diệp Thiên Tâm…”
Giọng Lục Châu rất bình tĩnh như lão sư đang gọi tên học trò: “Bản toạ truyền cho ngươi Bích Hải Triều Sinh Quyết, ban cho ngươi Đa Tình Hoàn, là hy vọng ngươi có đủ sức tự bảo vệ mình trong thế giới tu hành đầy hiểm ác này, chứ không phải để ngươi khi sư diệt tổ, ngỗ nghịch bản toạ.”
Diệp Thiên Tâm cười ha hả.
Tiếng cười làm cho người ta sợ hãi.
Những người nghe thấy đều dựng tóc gáy.
Lão ma đầu tung hoành nhiều năm, lại dạy bảo ra một tên đồ đệ như vậy, đúng là chuyện khiến người ta thống khoái!
Thầy nào trò nấy!
“Lão già kia, ngươi cho rằng mình vẫn còn được như trước hay sao?”
Diệp Thiên Tâm làm thủ thế, tiếp tục nói: “Ngươi đã già rồi, từ lâu đã không còn là Cơ Thiên Đạo hô phong hoán vũ. Nơi đây… chính là mồ chôn của ngươi do chính tay ta thiết kế.”
Khí tức quanh cánh rừng lập tức rung động.
Những tu hành giả có tu vi cao thâm dường như đều cảm nhận được chung quanh đang biến động.
Nơi này… thật không đơn giản.
Tiểu Diên Nhi nghe không lọt tai liền mắng: “Ngươi dám mắng sư phụ! Coi chừng bị trời đánh đó!”
Đáng tiếc, nàng mắng không đủ hùng hồn.
Lục Châu phất phất tay ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đừng xen vào. Hắn nói: “Hành tung của bản toạ là do ai tiết lộ cho ngươi? Lão thất? Hay lão ngũ? Hay là đại sư huynh của các ngươi?”
Diệp Thiên Tâm nói:
“Không cần đến bọn họ phải ra tay.”
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết chân tướng… Việc Từ gia bị bắt cóc chính là do ta tự tay thiết kế. Mục đích là để tiểu sư muội và lão già ngươi cắn câu.”
Phan Trọng bừng tỉnh đại ngộ, hắn kinh ngạc nói: “Người ra nhiệm vụ này chính là ngươi?”
“Là ta.”
“Nếu lão ma đầu này không xuất hiện thì sao?” Phan Trọng nghi hoặc, không rõ tại sao nàng lại khẳng định lão ma đầu sẽ xuất hiện ở đây.
Diệp Thiên Tâm nở nụ cười nhưng ngữ khí vẫn lạnh như băng: “Câu hỏi của ngươi quá nhiều, ngươi chỉ cần hoàn thành tốt việc của mình rồi nhận thù lao là đủ.”
“…” Phan Trọng cảm nhận được một cỗ sát khí.
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường, hắn mở miệng nói: “Thôi, tay bản toạ đã nhuốm máu vô số sinh linh, cũng không ngại tăng thêm một nhóm.”
Vù vù.
Tất cả mọi người đối diện hắn đều lui lại một bước như lâm đại địch.
“Lão già, ngươi còn định phí sức chống trả sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Tâm nhìn thẳng Lục Châu. “Ma Nguyên bí dược, mỗi lần sử dụng có thể khiến nguyên khí bộc phát trong một khoảng thời gian ngắn, tác dụng phụ là trong vòng mười ngày tu vi sẽ giảm đi một nửa, lại không thể sử dụng Ma Nguyên bí dược thêm lần nữa.”
Nàng nhắc tới tên của loại bí dược này.
Lục Châu hình như cũng có chút ký ức về nó.
Hắn hồi tưởng lại, đây là loại bí dược do Dược Vương cực khổ luyện chế ra, sau này vì tác dụng quá mức bá đạo và tàn ác nên bị phe chính đạo trong thiên hạ tẩy chay, cuối cùng dần biến mất.
Nhưng hắn thật không ngờ bọn họ lại liên tưởng đến bí dược này.
“Nếu nói người khác có Ma Nguyên bí dược, ta tuyệt đối không tin. Nhưng nếu là lão ma đầu này thì ta tin…” Một tu hành giả lớn tiếng nói.
Diệp Thiên Tâm lại lần nữa nở nụ cười. “Ta còn một tin tức cực kỳ xấu, không thể không nói cho lão nhân gia người…”
Giọng nàng có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Bốn phía nơi đây đều đã bày trận pháp khiến năng lượng nguyên khí suy yếu trên diện rộng. Cho dù ngươi còn bí dược, muốn liều chết cưỡng ép sử dụng thì cũng là phí công… Được rồi, ta nói tới đây thôi. Sư phụ, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là sư phụ. Sau khi ngươi chết… ta sẽ cho người xử lý hậu sự cho ngươi, xử lý cả Kim Đình Sơn. À, đúng rồi, các cao thủ của Chính Nhất Đạo chắc đã đến Kim Đình Sơn, tam sư huynh đang bị thương, tứ sư huynh chắc hẳn đã đầu hàng.”
Nói xong, Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng lui về phía sau.
Nàng tựa hồ không định tự mình ra tay.
Từ đáy lòng nàng vẫn còn kính sợ Cơ Thiên Đạo nên không nguyện ý làm người đầu tiên động thủ.
Vả lại nàng cũng không cho rằng trong tay lão già này chỉ có một con át chủ bài là Ma Nguyên bí dược. Để người khác lao lên trước làm pháo hôi vẫn tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân nàng không điều động người trong Diễn Nguyệt Cung đến.
“Trận pháp?” Tiểu Diên Nhi dò xét xung quanh.
Nàng cảm thấy năng lượng bốn phía đang dao động.
Trong lòng vô cùng lo lắng.
“Sư phụ… làm sao bây giờ?”
Một loạt tu hành giả trước mặt đang chậm rãi tới gần.
“Đừng sợ hãi.” Giọng nói của Lục Châu vẫn tự tin như trước.
Diệp Thiên Tâm trong lòng sinh nghi. Có một điều Chiêu Nguyệt sư tỷ đã nói đúng, cách hành xử của lão già này hình như đã không còn giống trước kia.
Không còn tức giận, không còn nổi điên, cũng không còn mắng chửi người khác…
“Lão gia…” Vương Phú Quý từ trong cánh rừng chạy ra, vừa thở hồng hộc vừa nghẹn ngào kêu lên.
“Phú Quý? Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Phu nhân… Phu nhân lo lắng cho an nguy của người…”
Vương Phú Quý thấy Từ lão gia đang nằm hôn mê bất tỉnh, lại lần nữa nghẹn ngào gọi: “Lão gia, người sao rồi?”
Thấy Từ lão gia vẫn bất tỉnh, hắn dập đầu với Lục Châu: “Lão tiên sinh, xin hãy cứu Từ lão gia, van cầu người ——”
Hô!
Thân ảnh Vương Phú Quý đột nhiên lao về phía Lục Châu như tên bắn.
Trong tay hắn cầm một thanh chuỷ thủ sáng bóng!
Là cường giả Thần Đình cảnh.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, ngay cả những tu hành giả đang vây công Lục Châu cũng không ngờ tới.
Toàn bộ mọi người đều trợn trừng mắt nhìn cảnh này.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi quá sợ hãi kêu lên.
Cách quá gần.
Gần như không có khả năng tránh thoát một kích này.
Cho dù là cường giả Nguyên Thần cảnh, dưới tình huống không hề phòng bị cũng không cách nào ngạnh kháng được một kích này mà không bị thương.
Thành công rồi!
Hai mắt Diệp Thiên Tâm phát sáng, tràn đầy chờ mong.
Ầm!
Thanh chuỷ thủ đâm vào lưng Lục Châu.
“Hả?”
Chuỷ thủ không thể đâm vào người hắn một mảy may nào.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trong lòng Vương Phú Quý toát ra ngàn vạn suy nghĩ. Đây là bảo vật cấp địa giai đã được bôi kịch độc, lại thêm lực lượng một kích của hắn ở cảnh giới Thần Đình cảnh! Tại sao không có cảm giác đâm vào thân thể lão?
Với tư cách là một tên thích khách ưu tú, mỗi lần ra tay hắn đều phải suy tính kỹ càng từng bước để một kích tất sát, tựa như xạ thủ ưu tú ngay giây phút bắn tên ra đã có thể xác định có trúng mục tiêu hay không mà không cần phải nghiệm chứng lại.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên.
Chuỷ thủ…
Bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó ngăn cản lại.
Thanh âm của Lục Châu cùng lúc vang lên:
“Bản toạ muốn giết các ngươi, sao phải dùng đến bí dược?”
Oanh!
Một đạo cương phong như khí hải bạo tạc đột nhiên khuếch tán ra tứ phía!
Năng lượng cường đại trong khoảnh khắc hình thành vòng xoáy đánh bay Vương Phú Quý.
Phốc ——
Máu tươi phun ra!
Năng lượng như gợn sóng không ngừng lan tràn ra tứ phía!
“Không xong rồi! Lão ma đầu giả vờ!”
“A!”
“Kẻ bị mắc lừa không phải lão ma đầu mà là chúng ta! Diệp Thiên Tâm! Ngươi tính toán hay lắm! Ngươi lừa chúng ta được lắm!”
Ầm ầm ầm…
Toàn bộ tu hành giả Phạn Hải cảnh đều rơi xuống đất, không còn sức chống cự!
Diệp Thiên Tâm mở to hai mắt, trong lòng kịch liệt rung động!
“Giả vờ?”
Sao trận pháp lại vô hiệu?
Vì sao lão già vẫn có thể dùng bí dược?
Vấn đề nằm ở đâu?
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, hít sâu một hơi.
Nếu lúc nào cũng đạt được cảm giác này thì tốt biết bao nhiêu.
Cảm giác ở trạng thái đỉnh phong thật tốt.
Giống như thể toàn thân trở nên trẻ lại, giống như một người ngủ say đã thức tỉnh, giống như cơn đại hồng thuỷ bị kềm nén bấy lâu nay đã ập tới…
Khí thế, tu vi, năng lượng, toàn bộ đạt tới đỉnh phong!
“Diệp Thiên Tâm, ngươi trăm phương ngàn kế an bài cường giả Thần Đình cảnh nguỵ trang thành quản gia Từ phủ, bản toạ há có thể không biết?”
Trong mắt Diệp Thiên Tâm tràn ngập rung động, nàng không ngừng lùi lại.
…Hình như theo thói quen đó, tâm tính của hắn cũng trở nên lão luyện.
Hắn đảo mắt nhìn những kẻ trước mặt.
Vẫn không thấy đám người Chiêu Nguyệt đâu.
Lục Châu không khỏi lắc đầu.
Dùng một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong chỉ bắt được một tên ác đồ, có vẻ không được lời cho lắm.
Thế nhưng đối mặt với cục diện này, hắn còn có đường lui sao?
Dường như là không.
“Diệp Thiên Tâm…”
Giọng Lục Châu rất bình tĩnh như lão sư đang gọi tên học trò: “Bản toạ truyền cho ngươi Bích Hải Triều Sinh Quyết, ban cho ngươi Đa Tình Hoàn, là hy vọng ngươi có đủ sức tự bảo vệ mình trong thế giới tu hành đầy hiểm ác này, chứ không phải để ngươi khi sư diệt tổ, ngỗ nghịch bản toạ.”
Diệp Thiên Tâm cười ha hả.
Tiếng cười làm cho người ta sợ hãi.
Những người nghe thấy đều dựng tóc gáy.
Lão ma đầu tung hoành nhiều năm, lại dạy bảo ra một tên đồ đệ như vậy, đúng là chuyện khiến người ta thống khoái!
Thầy nào trò nấy!
“Lão già kia, ngươi cho rằng mình vẫn còn được như trước hay sao?”
Diệp Thiên Tâm làm thủ thế, tiếp tục nói: “Ngươi đã già rồi, từ lâu đã không còn là Cơ Thiên Đạo hô phong hoán vũ. Nơi đây… chính là mồ chôn của ngươi do chính tay ta thiết kế.”
Khí tức quanh cánh rừng lập tức rung động.
Những tu hành giả có tu vi cao thâm dường như đều cảm nhận được chung quanh đang biến động.
Nơi này… thật không đơn giản.
Tiểu Diên Nhi nghe không lọt tai liền mắng: “Ngươi dám mắng sư phụ! Coi chừng bị trời đánh đó!”
Đáng tiếc, nàng mắng không đủ hùng hồn.
Lục Châu phất phất tay ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đừng xen vào. Hắn nói: “Hành tung của bản toạ là do ai tiết lộ cho ngươi? Lão thất? Hay lão ngũ? Hay là đại sư huynh của các ngươi?”
Diệp Thiên Tâm nói:
“Không cần đến bọn họ phải ra tay.”
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết chân tướng… Việc Từ gia bị bắt cóc chính là do ta tự tay thiết kế. Mục đích là để tiểu sư muội và lão già ngươi cắn câu.”
Phan Trọng bừng tỉnh đại ngộ, hắn kinh ngạc nói: “Người ra nhiệm vụ này chính là ngươi?”
“Là ta.”
“Nếu lão ma đầu này không xuất hiện thì sao?” Phan Trọng nghi hoặc, không rõ tại sao nàng lại khẳng định lão ma đầu sẽ xuất hiện ở đây.
Diệp Thiên Tâm nở nụ cười nhưng ngữ khí vẫn lạnh như băng: “Câu hỏi của ngươi quá nhiều, ngươi chỉ cần hoàn thành tốt việc của mình rồi nhận thù lao là đủ.”
“…” Phan Trọng cảm nhận được một cỗ sát khí.
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường, hắn mở miệng nói: “Thôi, tay bản toạ đã nhuốm máu vô số sinh linh, cũng không ngại tăng thêm một nhóm.”
Vù vù.
Tất cả mọi người đối diện hắn đều lui lại một bước như lâm đại địch.
“Lão già, ngươi còn định phí sức chống trả sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Tâm nhìn thẳng Lục Châu. “Ma Nguyên bí dược, mỗi lần sử dụng có thể khiến nguyên khí bộc phát trong một khoảng thời gian ngắn, tác dụng phụ là trong vòng mười ngày tu vi sẽ giảm đi một nửa, lại không thể sử dụng Ma Nguyên bí dược thêm lần nữa.”
Nàng nhắc tới tên của loại bí dược này.
Lục Châu hình như cũng có chút ký ức về nó.
Hắn hồi tưởng lại, đây là loại bí dược do Dược Vương cực khổ luyện chế ra, sau này vì tác dụng quá mức bá đạo và tàn ác nên bị phe chính đạo trong thiên hạ tẩy chay, cuối cùng dần biến mất.
Nhưng hắn thật không ngờ bọn họ lại liên tưởng đến bí dược này.
“Nếu nói người khác có Ma Nguyên bí dược, ta tuyệt đối không tin. Nhưng nếu là lão ma đầu này thì ta tin…” Một tu hành giả lớn tiếng nói.
Diệp Thiên Tâm lại lần nữa nở nụ cười. “Ta còn một tin tức cực kỳ xấu, không thể không nói cho lão nhân gia người…”
Giọng nàng có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Bốn phía nơi đây đều đã bày trận pháp khiến năng lượng nguyên khí suy yếu trên diện rộng. Cho dù ngươi còn bí dược, muốn liều chết cưỡng ép sử dụng thì cũng là phí công… Được rồi, ta nói tới đây thôi. Sư phụ, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là sư phụ. Sau khi ngươi chết… ta sẽ cho người xử lý hậu sự cho ngươi, xử lý cả Kim Đình Sơn. À, đúng rồi, các cao thủ của Chính Nhất Đạo chắc đã đến Kim Đình Sơn, tam sư huynh đang bị thương, tứ sư huynh chắc hẳn đã đầu hàng.”
Nói xong, Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng lui về phía sau.
Nàng tựa hồ không định tự mình ra tay.
Từ đáy lòng nàng vẫn còn kính sợ Cơ Thiên Đạo nên không nguyện ý làm người đầu tiên động thủ.
Vả lại nàng cũng không cho rằng trong tay lão già này chỉ có một con át chủ bài là Ma Nguyên bí dược. Để người khác lao lên trước làm pháo hôi vẫn tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân nàng không điều động người trong Diễn Nguyệt Cung đến.
“Trận pháp?” Tiểu Diên Nhi dò xét xung quanh.
Nàng cảm thấy năng lượng bốn phía đang dao động.
Trong lòng vô cùng lo lắng.
“Sư phụ… làm sao bây giờ?”
Một loạt tu hành giả trước mặt đang chậm rãi tới gần.
“Đừng sợ hãi.” Giọng nói của Lục Châu vẫn tự tin như trước.
Diệp Thiên Tâm trong lòng sinh nghi. Có một điều Chiêu Nguyệt sư tỷ đã nói đúng, cách hành xử của lão già này hình như đã không còn giống trước kia.
Không còn tức giận, không còn nổi điên, cũng không còn mắng chửi người khác…
“Lão gia…” Vương Phú Quý từ trong cánh rừng chạy ra, vừa thở hồng hộc vừa nghẹn ngào kêu lên.
“Phú Quý? Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Phu nhân… Phu nhân lo lắng cho an nguy của người…”
Vương Phú Quý thấy Từ lão gia đang nằm hôn mê bất tỉnh, lại lần nữa nghẹn ngào gọi: “Lão gia, người sao rồi?”
Thấy Từ lão gia vẫn bất tỉnh, hắn dập đầu với Lục Châu: “Lão tiên sinh, xin hãy cứu Từ lão gia, van cầu người ——”
Hô!
Thân ảnh Vương Phú Quý đột nhiên lao về phía Lục Châu như tên bắn.
Trong tay hắn cầm một thanh chuỷ thủ sáng bóng!
Là cường giả Thần Đình cảnh.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, ngay cả những tu hành giả đang vây công Lục Châu cũng không ngờ tới.
Toàn bộ mọi người đều trợn trừng mắt nhìn cảnh này.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi quá sợ hãi kêu lên.
Cách quá gần.
Gần như không có khả năng tránh thoát một kích này.
Cho dù là cường giả Nguyên Thần cảnh, dưới tình huống không hề phòng bị cũng không cách nào ngạnh kháng được một kích này mà không bị thương.
Thành công rồi!
Hai mắt Diệp Thiên Tâm phát sáng, tràn đầy chờ mong.
Ầm!
Thanh chuỷ thủ đâm vào lưng Lục Châu.
“Hả?”
Chuỷ thủ không thể đâm vào người hắn một mảy may nào.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trong lòng Vương Phú Quý toát ra ngàn vạn suy nghĩ. Đây là bảo vật cấp địa giai đã được bôi kịch độc, lại thêm lực lượng một kích của hắn ở cảnh giới Thần Đình cảnh! Tại sao không có cảm giác đâm vào thân thể lão?
Với tư cách là một tên thích khách ưu tú, mỗi lần ra tay hắn đều phải suy tính kỹ càng từng bước để một kích tất sát, tựa như xạ thủ ưu tú ngay giây phút bắn tên ra đã có thể xác định có trúng mục tiêu hay không mà không cần phải nghiệm chứng lại.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên.
Chuỷ thủ…
Bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó ngăn cản lại.
Thanh âm của Lục Châu cùng lúc vang lên:
“Bản toạ muốn giết các ngươi, sao phải dùng đến bí dược?”
Oanh!
Một đạo cương phong như khí hải bạo tạc đột nhiên khuếch tán ra tứ phía!
Năng lượng cường đại trong khoảnh khắc hình thành vòng xoáy đánh bay Vương Phú Quý.
Phốc ——
Máu tươi phun ra!
Năng lượng như gợn sóng không ngừng lan tràn ra tứ phía!
“Không xong rồi! Lão ma đầu giả vờ!”
“A!”
“Kẻ bị mắc lừa không phải lão ma đầu mà là chúng ta! Diệp Thiên Tâm! Ngươi tính toán hay lắm! Ngươi lừa chúng ta được lắm!”
Ầm ầm ầm…
Toàn bộ tu hành giả Phạn Hải cảnh đều rơi xuống đất, không còn sức chống cự!
Diệp Thiên Tâm mở to hai mắt, trong lòng kịch liệt rung động!
“Giả vờ?”
Sao trận pháp lại vô hiệu?
Vì sao lão già vẫn có thể dùng bí dược?
Vấn đề nằm ở đâu?
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, hít sâu một hơi.
Nếu lúc nào cũng đạt được cảm giác này thì tốt biết bao nhiêu.
Cảm giác ở trạng thái đỉnh phong thật tốt.
Giống như thể toàn thân trở nên trẻ lại, giống như một người ngủ say đã thức tỉnh, giống như cơn đại hồng thuỷ bị kềm nén bấy lâu nay đã ập tới…
Khí thế, tu vi, năng lượng, toàn bộ đạt tới đỉnh phong!
“Diệp Thiên Tâm, ngươi trăm phương ngàn kế an bài cường giả Thần Đình cảnh nguỵ trang thành quản gia Từ phủ, bản toạ há có thể không biết?”
Trong mắt Diệp Thiên Tâm tràn ngập rung động, nàng không ngừng lùi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.