Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 37: Nghiệt Đồ
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
05/03/2023
Diệp Thiên Tâm vẫn tiếp tục lui bước.
Cảm giác sợ hãi từ từ tràn ngập cõi lòng nàng.
Đã bao nhiêu năm rồi, nàng dường như đã mất đi cảm giác sợ hãi. Thế nhưng hôm nay cảm giác đó lại quay trở lại, khiến nàng quên sạch không còn một mống kế hoạch do mình tỉ mỉ bày ra.
Từ cảnh giới Phạn Hải cảnh trở xuống, Lục Châu không thèm nhìn tới.
Những cường giả Thần Đình cảnh đang đau khổ chống đỡ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ngay cả thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh thấy hắn đều phải chạy trốn tứ tán thì nói gì đến đám hậu bối Thần Đình cảnh này?
Ánh mắt Lục Châu từ đầu đến đuôi đều chỉ nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Hắn khẽ giơ tay lên… một lực lượng không cách nào kháng cự lại tóm lấy Vương Phú Quý bay về phía Lục Châu, như thể hắn đang cách không điều khiển vật.
“A.”
Toàn thân Vương Phú Quý không thể nhúc nhích, cổ hắn bị bàn tay già nua của Lục Châu bóp chặt.
“Lệnh bài của hoàng thất cả thiên hạ đều biết, Mộ Dung Hải sao có thể không biết. Chỉ có thể do ngươi cố ý cản trở.” Lục Châu xách cổ Vương Phú Quý lên.
Hai chân hắn rời khỏi mặt đất.
Hô hấp từ từ ngưng trệ, mặt đỏ tới mang tai.
“Ngươi… ngươi… ngươi không thể giết… ta…”
Mỗi một cường giả Thần Đình cảnh ít nhiều đều sẽ có một phương thế lực làm chỗ dựa.
Nhưng mà… chuyện đó có còn quan trọng không?
Hay nói cách khác, dưới gầm trời này có thế lực nào khiến cho đại ma đầu Kim Đình Sơn sợ hãi không?
Không có!!!
Răng rắc.
Vẻ mặt Lục Châu hờ hững, năm ngón tay khép lại.
Kẻ được gọi là cường giả Thần Đình cảnh lập tức ngoẹo đầu, tròng mắt trắng dã, xương cổ đứt lìa.
[Ting — đánh giết một tên ác đồ Thần Đình cảnh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Ban thưởng có vẻ phong phú nhỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiên Tâm không khỏi bước đi nhanh hơn.
Phi liễn màu đỏ thắm từ trên không bay xuống.
Diệp Thiên Tâm bình phục nội tâm đang run sợ, nàng phất tay áo nói: “Hắn chống đỡ không được bao lâu nữa đâu! Mọi người đừng sợ…”
Nhưng bản thân nàng lại nhẹ nhàng tung người nhảy lên phi liễn.
Sau đó phi liễn quay đầu bỏ chạy.
Lục Châu đảo mắt nhìn chung quanh, có khoảng mười lăm tên cường giả Thần Đình cảnh.
Còn lại hơn một trăm tên Phạn Hải cảnh.
“Phan Trọng, bản toạ cho ngươi một cơ hội.”
“A…” Phan Trọng bị doạ đến mất hồn mất vía, toàn thân run rẩy, “Tiền bối… tiền bối, ta bị người ta sai khiến, chứ tuyệt không có ý muốn cùng tiền bối là địch! Cầu xin tiền bối tha mạng!”
Phan Trọng biết, ở trước mặt loại siêu cấp cao thủ như thế này, một khi đã bị lão nhìn trúng thì hắn không hề có khả năng chạy trốn nào.
Cầu xin tha thứ may ra còn chút hy vọng được sống.
Tuy hắn biết, kẻ trước mắt chính là đại ma đầu giết người không chớp mắt!
“Tu hành giả Phạn Hải cảnh, một tên cũng không được để lại. Bản toạ sẽ ban thưởng Lục Dương Công cho ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói. “Sống hay chết… tự mình lựa chọn.”
Lục Châu từ từ giơ tay.
Bạch Trạch từ trên không giáng xuống, mang theo từng điểm ánh sáng như muốn gột rửa thế gian.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết!
Phan Trọng kinh hãi.
Nghe đồn lão ma đầu tổ sư gia của Kim Đình Sơn tung hoành đã gần ngàn năm, trong tay có vô số bảo bối, công pháp và vũ khí. Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên là thật.
“Diên Nhi, mang phụ thân con về Thanh Dương Sơn, chờ vi sư trở lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi đưa Từ lão gia lên Bạch Trạch. Bạch Trạch kêu to một tiếng rồi đạp lên tường vân, cứ thế biến mất trước mắt mọi người.
Phan Trọng lập tức ra quyết định.
Hắn quỳ xuống đất, chắp tay nói: “Nguyện ra sức vì tiền bối!”
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ, ban thưởng 100 điểm công đức.]
[Phan Trọng, Thần Đình cảnh, độ trung thành 5%, công pháp: Tam Âm Thức.]
“Rất tốt.”
Lục Châu điểm mũi chân xuống đất, cả người bay thẳng lên bầu trời.
Khí thế toàn thân mạnh mẽ như dời non lấp biển.
Những cường giả Thần Đình cảnh còn lại đều thất kinh nhìn lên trời.
“Diệp Thiên Tâm chạy mất rồi! Chạy mau!”
“Rút!”
“Diệp Thiên Tâm ngươi thật ghê tởm! Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!”
Trước sau chỉ mới mấy hơi thở, bọn hắn đã thấy phi liễn màu đỏ thắm của nàng ở tít ngoài xa.
Các cường giả Thần Đình cảnh đều thi triển pháp thân.
Cố gắng chống cự lại áp lực do Lục Châu mang đến.
Đáng tiếc là pháp thân tối cao của Thần Đình cảnh chỉ là Thập Phương Càn Khôn, không có cách nào thi triển Bách Kiếp Động Minh.
Làm sao có thể chống cự lại nguyên khí bộc phát cường đại của Lục Châu?
“Pháp thân, Bách Kiếp Động Minh!”
Một toà pháp thân nguy nga thân cao mười trượng, rộng hai trượng xuất hiện!
Trong phương viên mười dặm, phi cầm tẩu thú cảm nhận được lực lượng uy áp cường đại đều bỏ chạy tứ tán.
Lục Châu dùng kiếm.
Từng đạo kiếm quang xuất hiện.
“Thật mạnh!” Phan Trọng hoàn toàn tin phục trước thực lực tuyệt đối của Lục Châu.
Đã có cơ hội sao có thể không bắt lấy?
Lão ma đầu… không, tiền bối tu vi cao như vậy, không cần phải gạt ta.
Phan Trọng nổi lên lòng tin mãnh liệt. Thế nhân cười nhạo ta nhập ma, vậy ta nhập ma cho các ngươi xem.
Ha ha ha ha…
Nở nụ cười cuồng tiếu, ánh mắt Phan Trọng trở nên lăng lệ, Tam Âm Thức bộc phát ra nguyên khí: “Đều chết hết cho ta!”
Hắn vốn là cường giả Thần Đình cảnh, đối phó với những tên Phạn Hải cảnh đã bị cương khí của Lục Châu đánh rơi xuống đất thì có khác gì diều hâu bắt gà con?
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Những tu hành giả Phạn Hải cảnh mở to mắt, nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận xương tuỷ.
Bọn họ không thể nào hiểu nổi, tên cường giả Thần Đình cảnh lúc trước còn đang ngăn cản lão ma đầu, tại sao bây giờ lại xuống tay với bọn họ.
Máu tươi tung toé, từng đoạn tay chân văng ra!
Mùi máu nồng đậm kích thích thần kinh Phan Trọng.
Giết!
Các cường giả Thần Đình cảnh trên bầu trời đang không ngừng chạy trốn, đâu còn hơi sức mà quan tâm đến đồng bọn bên dưới, trong đầu bọn họ lúc này chỉ còn sót lại một ý niệm —— phải sống sót!
“Thái Nhất Kiếm Pháp, Thiên Quyến Hữu Khuyết?” Có tu hành giả nhận ra chiêu thức này của Lục Châu.
Cảnh tượng này sao mà tương tự cảnh tượng vây công Kim Đình Sơn lúc trước.
“Tản ra!”
“Mau tản ra!!!”
Tiếng hò hét vang lên chung quanh.
Lục Châu huy động kiếm chiêu, từng luồng kiếm quang đột nhiên biến thành màu đen.
Mây đen cuồn cuộn toả ra khí thế áp bức.
“Kiếm Ma Túc Mệnh.”
Đây là một chiêu trong Quy Nguyên Kiếm Quyết, là đại chiêu khiến ma đầu Ngu Thượng Nhung của Kim Đình Sơn nổi danh thiên hạ.
Đáng tiếc…
Khi bọn họ minh bạch thì đã muộn. Tốc độ quá nhanh, những kiếm chiêu màu đen phóng về phía bọn họ như mưa tên bão đạn.
Ngay cả cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng khó mà sống sót dưới đại chiêu này.
Không có tiếng hét thảm, không còn sức phản kháng, không có bất kỳ đường lui nào.
Cơn bão kiếm màu đen đó như hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực bọn họ.
Lục Châu đã thể hiện rất tốt một câu nói: Đứng trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào đều trở nên bất lực đến thảm hại.
[Ting — đánh giết 15 tên Thần Đình cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lục Châu sắc mặt bình tĩnh.
Hắn không thèm nhìn xuống bên dưới, đôi mắt dõi về phía trước, ngay cả pháp thân to lớn cũng thu lại.
Thi triển đại thần thông thuật, Thiên Lý Truy.
-------------
Lông mày Diệp Thiên Tâm nhíu chặt, nàng điều động toàn bộ nguyên khí lái phi liễn bay đi.
Khi phi liễn toàn lực phi hành, rất khó có người nào đuổi kịp ngoại trừ sử dụng đại thần thông thuật.
Diệp Thiên Tâm không phải là tu hành giả bình thường, nàng là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung, là đầu lĩnh của một phương thế lực!
Để có được địa vị như bây giờ, nàng sao có thể không tính trước đường lui cho mình.
“Lão già này… tại sao còn mạnh mẽ hơn cả thời kỳ đỉnh phong trước kia?”
Trong lòng ngổn ngang trăm mối không cách nào lý giải được.
Cuồng phong xẹt qua bên tai, nàng tản đi tầng cương khí bảo hộ để có thể điều khiển phi liễn toàn lực phi hành.
Trong lòng lo lắng, nàng quay đầu lại nhìn về phía sau.
Trên bầu trời xanh thăm thẳm không có một bóng người.
“Xem ra vừa rồi lão già đã thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh.” Khoé miệng Diệp Thiên Tâm cong lên thành nụ cười. “Ta vẫn còn nhiều thời gian…”
Phi liễn màu đỏ thắm hướng xuống mặt đất bên dưới.
Nàng vừa định lao xuống.
Vù!
Bên tai truyền đến tiếng xé gió.
Đây là âm thanh cộng hưởng khi có năng lượng cực mạnh xuất hiện.
“Ai đó?”
Diệp Thiên Tâm xoay người lại, phi liễn biến mất, cương khí bảo hộ như hải thuỷ lập tức bao bọc toàn thân nàng.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh của Lục Châu xuất hiện trước mắt Diệp Thiên Tâm, cao mười trượng, rộng hai trượng, kim liên bên dưới đã nở tám lá… không, là chín lá, cửu diệp kim liên!
“Nghiệt đồ.” Lục Châu bấm pháp quyết.
“Sư… sư phụ?” Diệp Thiên Tâm mở to hai mắt không thể tin nổi.
Dưới uy áp của pháp thân, Lục Châu kết thành thủ ấn tạo ra một lồng giam ánh sáng chụp xuống người Diệp Thiên Tâm.
“Ma Đà Thủ Ấn?”
Trong lòng Diệp Thiên Tâm dâng lên một cỗ tuyệt vọng khôn cùng.
Lão già này rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu thực lực?
Lão mạnh hơn bất kỳ cường giả nào nàng từng gặp!
Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đều là những đại chiêu mạnh nhất!
“Đa Tình Hoàn!” Diệp Thiên Tâm không chịu thua, sử dụng vũ khí thiên giai.
Vũ khí hình bán nguyệt xuất hiện như mặt trăng lấp lánh ánh sao.
Lục Châu thản nhiên nói:
“Bản toạ có thể ban thưởng vũ khí cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi!”
Ma Đà Thủ Ấn đột nhiên thay đổi phương hướng, chụp lấy mục tiêu không phải là Diệp Thiên Tâm!
Cứ như thể đã được tính toán từ trước!
“Thu!”
“Không!!!” Diệp Thiên Tâm tê tâm liệt phế thét lên.
Một trong những chỗ dựa lớn nhất để Diệp Thiên Tâm có thể ngồi vào vị trí như ngày hôm nay chính là nhờ vũ khí cấp thiên giai Đa Tình Hoàn này.
Đa Tình Hoàn, tên như ý nghĩa, được chế tạo thành hình vòng khuyên tròn, ba trăm sáu mươi độ đều được gắn những lưỡi dao sắc bén. Đa Tình Hoàn tổng cộng có hai vòng khuyên, chạm vào bất kỳ thứ gì đều có thể bị những lưỡi dao này gây ra thương tích. Sau khi được tu hành giả truyền vào nguyên khí thì uy lực của nó lại càng thêm đáng sợ.
Đa Tình Hoàn không phải tượng trưng cho tình yêu mà là lòng thù hận. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng tuyệt đối không thể để mất nó.
Cảm giác sợ hãi từ từ tràn ngập cõi lòng nàng.
Đã bao nhiêu năm rồi, nàng dường như đã mất đi cảm giác sợ hãi. Thế nhưng hôm nay cảm giác đó lại quay trở lại, khiến nàng quên sạch không còn một mống kế hoạch do mình tỉ mỉ bày ra.
Từ cảnh giới Phạn Hải cảnh trở xuống, Lục Châu không thèm nhìn tới.
Những cường giả Thần Đình cảnh đang đau khổ chống đỡ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ngay cả thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh thấy hắn đều phải chạy trốn tứ tán thì nói gì đến đám hậu bối Thần Đình cảnh này?
Ánh mắt Lục Châu từ đầu đến đuôi đều chỉ nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Hắn khẽ giơ tay lên… một lực lượng không cách nào kháng cự lại tóm lấy Vương Phú Quý bay về phía Lục Châu, như thể hắn đang cách không điều khiển vật.
“A.”
Toàn thân Vương Phú Quý không thể nhúc nhích, cổ hắn bị bàn tay già nua của Lục Châu bóp chặt.
“Lệnh bài của hoàng thất cả thiên hạ đều biết, Mộ Dung Hải sao có thể không biết. Chỉ có thể do ngươi cố ý cản trở.” Lục Châu xách cổ Vương Phú Quý lên.
Hai chân hắn rời khỏi mặt đất.
Hô hấp từ từ ngưng trệ, mặt đỏ tới mang tai.
“Ngươi… ngươi… ngươi không thể giết… ta…”
Mỗi một cường giả Thần Đình cảnh ít nhiều đều sẽ có một phương thế lực làm chỗ dựa.
Nhưng mà… chuyện đó có còn quan trọng không?
Hay nói cách khác, dưới gầm trời này có thế lực nào khiến cho đại ma đầu Kim Đình Sơn sợ hãi không?
Không có!!!
Răng rắc.
Vẻ mặt Lục Châu hờ hững, năm ngón tay khép lại.
Kẻ được gọi là cường giả Thần Đình cảnh lập tức ngoẹo đầu, tròng mắt trắng dã, xương cổ đứt lìa.
[Ting — đánh giết một tên ác đồ Thần Đình cảnh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Ban thưởng có vẻ phong phú nhỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiên Tâm không khỏi bước đi nhanh hơn.
Phi liễn màu đỏ thắm từ trên không bay xuống.
Diệp Thiên Tâm bình phục nội tâm đang run sợ, nàng phất tay áo nói: “Hắn chống đỡ không được bao lâu nữa đâu! Mọi người đừng sợ…”
Nhưng bản thân nàng lại nhẹ nhàng tung người nhảy lên phi liễn.
Sau đó phi liễn quay đầu bỏ chạy.
Lục Châu đảo mắt nhìn chung quanh, có khoảng mười lăm tên cường giả Thần Đình cảnh.
Còn lại hơn một trăm tên Phạn Hải cảnh.
“Phan Trọng, bản toạ cho ngươi một cơ hội.”
“A…” Phan Trọng bị doạ đến mất hồn mất vía, toàn thân run rẩy, “Tiền bối… tiền bối, ta bị người ta sai khiến, chứ tuyệt không có ý muốn cùng tiền bối là địch! Cầu xin tiền bối tha mạng!”
Phan Trọng biết, ở trước mặt loại siêu cấp cao thủ như thế này, một khi đã bị lão nhìn trúng thì hắn không hề có khả năng chạy trốn nào.
Cầu xin tha thứ may ra còn chút hy vọng được sống.
Tuy hắn biết, kẻ trước mắt chính là đại ma đầu giết người không chớp mắt!
“Tu hành giả Phạn Hải cảnh, một tên cũng không được để lại. Bản toạ sẽ ban thưởng Lục Dương Công cho ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói. “Sống hay chết… tự mình lựa chọn.”
Lục Châu từ từ giơ tay.
Bạch Trạch từ trên không giáng xuống, mang theo từng điểm ánh sáng như muốn gột rửa thế gian.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết!
Phan Trọng kinh hãi.
Nghe đồn lão ma đầu tổ sư gia của Kim Đình Sơn tung hoành đã gần ngàn năm, trong tay có vô số bảo bối, công pháp và vũ khí. Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên là thật.
“Diên Nhi, mang phụ thân con về Thanh Dương Sơn, chờ vi sư trở lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi đưa Từ lão gia lên Bạch Trạch. Bạch Trạch kêu to một tiếng rồi đạp lên tường vân, cứ thế biến mất trước mắt mọi người.
Phan Trọng lập tức ra quyết định.
Hắn quỳ xuống đất, chắp tay nói: “Nguyện ra sức vì tiền bối!”
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ, ban thưởng 100 điểm công đức.]
[Phan Trọng, Thần Đình cảnh, độ trung thành 5%, công pháp: Tam Âm Thức.]
“Rất tốt.”
Lục Châu điểm mũi chân xuống đất, cả người bay thẳng lên bầu trời.
Khí thế toàn thân mạnh mẽ như dời non lấp biển.
Những cường giả Thần Đình cảnh còn lại đều thất kinh nhìn lên trời.
“Diệp Thiên Tâm chạy mất rồi! Chạy mau!”
“Rút!”
“Diệp Thiên Tâm ngươi thật ghê tởm! Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!”
Trước sau chỉ mới mấy hơi thở, bọn hắn đã thấy phi liễn màu đỏ thắm của nàng ở tít ngoài xa.
Các cường giả Thần Đình cảnh đều thi triển pháp thân.
Cố gắng chống cự lại áp lực do Lục Châu mang đến.
Đáng tiếc là pháp thân tối cao của Thần Đình cảnh chỉ là Thập Phương Càn Khôn, không có cách nào thi triển Bách Kiếp Động Minh.
Làm sao có thể chống cự lại nguyên khí bộc phát cường đại của Lục Châu?
“Pháp thân, Bách Kiếp Động Minh!”
Một toà pháp thân nguy nga thân cao mười trượng, rộng hai trượng xuất hiện!
Trong phương viên mười dặm, phi cầm tẩu thú cảm nhận được lực lượng uy áp cường đại đều bỏ chạy tứ tán.
Lục Châu dùng kiếm.
Từng đạo kiếm quang xuất hiện.
“Thật mạnh!” Phan Trọng hoàn toàn tin phục trước thực lực tuyệt đối của Lục Châu.
Đã có cơ hội sao có thể không bắt lấy?
Lão ma đầu… không, tiền bối tu vi cao như vậy, không cần phải gạt ta.
Phan Trọng nổi lên lòng tin mãnh liệt. Thế nhân cười nhạo ta nhập ma, vậy ta nhập ma cho các ngươi xem.
Ha ha ha ha…
Nở nụ cười cuồng tiếu, ánh mắt Phan Trọng trở nên lăng lệ, Tam Âm Thức bộc phát ra nguyên khí: “Đều chết hết cho ta!”
Hắn vốn là cường giả Thần Đình cảnh, đối phó với những tên Phạn Hải cảnh đã bị cương khí của Lục Châu đánh rơi xuống đất thì có khác gì diều hâu bắt gà con?
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Những tu hành giả Phạn Hải cảnh mở to mắt, nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận xương tuỷ.
Bọn họ không thể nào hiểu nổi, tên cường giả Thần Đình cảnh lúc trước còn đang ngăn cản lão ma đầu, tại sao bây giờ lại xuống tay với bọn họ.
Máu tươi tung toé, từng đoạn tay chân văng ra!
Mùi máu nồng đậm kích thích thần kinh Phan Trọng.
Giết!
Các cường giả Thần Đình cảnh trên bầu trời đang không ngừng chạy trốn, đâu còn hơi sức mà quan tâm đến đồng bọn bên dưới, trong đầu bọn họ lúc này chỉ còn sót lại một ý niệm —— phải sống sót!
“Thái Nhất Kiếm Pháp, Thiên Quyến Hữu Khuyết?” Có tu hành giả nhận ra chiêu thức này của Lục Châu.
Cảnh tượng này sao mà tương tự cảnh tượng vây công Kim Đình Sơn lúc trước.
“Tản ra!”
“Mau tản ra!!!”
Tiếng hò hét vang lên chung quanh.
Lục Châu huy động kiếm chiêu, từng luồng kiếm quang đột nhiên biến thành màu đen.
Mây đen cuồn cuộn toả ra khí thế áp bức.
“Kiếm Ma Túc Mệnh.”
Đây là một chiêu trong Quy Nguyên Kiếm Quyết, là đại chiêu khiến ma đầu Ngu Thượng Nhung của Kim Đình Sơn nổi danh thiên hạ.
Đáng tiếc…
Khi bọn họ minh bạch thì đã muộn. Tốc độ quá nhanh, những kiếm chiêu màu đen phóng về phía bọn họ như mưa tên bão đạn.
Ngay cả cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng khó mà sống sót dưới đại chiêu này.
Không có tiếng hét thảm, không còn sức phản kháng, không có bất kỳ đường lui nào.
Cơn bão kiếm màu đen đó như hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực bọn họ.
Lục Châu đã thể hiện rất tốt một câu nói: Đứng trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào đều trở nên bất lực đến thảm hại.
[Ting — đánh giết 15 tên Thần Đình cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lục Châu sắc mặt bình tĩnh.
Hắn không thèm nhìn xuống bên dưới, đôi mắt dõi về phía trước, ngay cả pháp thân to lớn cũng thu lại.
Thi triển đại thần thông thuật, Thiên Lý Truy.
-------------
Lông mày Diệp Thiên Tâm nhíu chặt, nàng điều động toàn bộ nguyên khí lái phi liễn bay đi.
Khi phi liễn toàn lực phi hành, rất khó có người nào đuổi kịp ngoại trừ sử dụng đại thần thông thuật.
Diệp Thiên Tâm không phải là tu hành giả bình thường, nàng là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung, là đầu lĩnh của một phương thế lực!
Để có được địa vị như bây giờ, nàng sao có thể không tính trước đường lui cho mình.
“Lão già này… tại sao còn mạnh mẽ hơn cả thời kỳ đỉnh phong trước kia?”
Trong lòng ngổn ngang trăm mối không cách nào lý giải được.
Cuồng phong xẹt qua bên tai, nàng tản đi tầng cương khí bảo hộ để có thể điều khiển phi liễn toàn lực phi hành.
Trong lòng lo lắng, nàng quay đầu lại nhìn về phía sau.
Trên bầu trời xanh thăm thẳm không có một bóng người.
“Xem ra vừa rồi lão già đã thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh.” Khoé miệng Diệp Thiên Tâm cong lên thành nụ cười. “Ta vẫn còn nhiều thời gian…”
Phi liễn màu đỏ thắm hướng xuống mặt đất bên dưới.
Nàng vừa định lao xuống.
Vù!
Bên tai truyền đến tiếng xé gió.
Đây là âm thanh cộng hưởng khi có năng lượng cực mạnh xuất hiện.
“Ai đó?”
Diệp Thiên Tâm xoay người lại, phi liễn biến mất, cương khí bảo hộ như hải thuỷ lập tức bao bọc toàn thân nàng.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh của Lục Châu xuất hiện trước mắt Diệp Thiên Tâm, cao mười trượng, rộng hai trượng, kim liên bên dưới đã nở tám lá… không, là chín lá, cửu diệp kim liên!
“Nghiệt đồ.” Lục Châu bấm pháp quyết.
“Sư… sư phụ?” Diệp Thiên Tâm mở to hai mắt không thể tin nổi.
Dưới uy áp của pháp thân, Lục Châu kết thành thủ ấn tạo ra một lồng giam ánh sáng chụp xuống người Diệp Thiên Tâm.
“Ma Đà Thủ Ấn?”
Trong lòng Diệp Thiên Tâm dâng lên một cỗ tuyệt vọng khôn cùng.
Lão già này rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu thực lực?
Lão mạnh hơn bất kỳ cường giả nào nàng từng gặp!
Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đều là những đại chiêu mạnh nhất!
“Đa Tình Hoàn!” Diệp Thiên Tâm không chịu thua, sử dụng vũ khí thiên giai.
Vũ khí hình bán nguyệt xuất hiện như mặt trăng lấp lánh ánh sao.
Lục Châu thản nhiên nói:
“Bản toạ có thể ban thưởng vũ khí cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi!”
Ma Đà Thủ Ấn đột nhiên thay đổi phương hướng, chụp lấy mục tiêu không phải là Diệp Thiên Tâm!
Cứ như thể đã được tính toán từ trước!
“Thu!”
“Không!!!” Diệp Thiên Tâm tê tâm liệt phế thét lên.
Một trong những chỗ dựa lớn nhất để Diệp Thiên Tâm có thể ngồi vào vị trí như ngày hôm nay chính là nhờ vũ khí cấp thiên giai Đa Tình Hoàn này.
Đa Tình Hoàn, tên như ý nghĩa, được chế tạo thành hình vòng khuyên tròn, ba trăm sáu mươi độ đều được gắn những lưỡi dao sắc bén. Đa Tình Hoàn tổng cộng có hai vòng khuyên, chạm vào bất kỳ thứ gì đều có thể bị những lưỡi dao này gây ra thương tích. Sau khi được tu hành giả truyền vào nguyên khí thì uy lực của nó lại càng thêm đáng sợ.
Đa Tình Hoàn không phải tượng trưng cho tình yêu mà là lòng thù hận. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng tuyệt đối không thể để mất nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.