Đồ Đệ Diêm Vương

Chương 4: Tập 1: Luyện Thần - Chap 4

ĐÔNG PHONG

29/12/2021

Nói xong thầy Tú xách tay nải cùng với bác Diển trở về bên nhà bác gần đấy, Trần Phong cũng y theo lời thầy, sang phía nhà bếp bên đám ma thằng cu Don tìm gừng với sả, đang loay hoay chổng mông lên tìm trong chạn thì có tiếng nói êm dịu của em Ngân đằng sau:

- Anh Phong, anh tìm gì đấy?

Trần Phong ngước mặt lên, từ lúc vô tình tiếp xúc gần ngửi được cái mùi hương con gái mới lớn trên người em Ngân, hắn cứ nhìn thấy Ngân là mụ mị, giờ với hắn, cảm xúc với Ngân không giống như cái ngày thơ ngây chúng nó còn đạp xe chung đi học, cũng không giống với những ngày tháng qua hai người chỉ đơn giản là hàng xóm. Đúng hơn trong hắn bây giờ là một sự khao khát, một khao khát vô hình lần đầu tiên xâm chiếm tâm trí mà hắn không thể nào hiểu được, như thể hắn muốn ôm ghì lấy Ngân ngay bây giờ, dí mũi vào cổ em ấy mà hít hà cho thỏa, nhưng thế thôi vẫn chưa đủ, hắn còn muốn nữa, nhưng muốn cái gì nữa thì hắn cũng không trả lời được. Phải chăng đó là bản năng dục vọng vốn dĩ của đàn ông khi bước vào tuổi trưởng thành, nhưng tấm chiếu mới này vẫn chưa từng trải, nên còn bỡ ngỡ, hắn đỏ mặt lắp bắp:

- Ơ! Anh…Anh đang tìm… - Để thay cho câu trả lời, Trần Phong giơ hai củ sả mới tìm thấy dưới gần chạn lên, suýt nữa thì chọc vào mặt em Ngân

Ngân cười nhẹ nhàng:

- À! Em hiểu rồi, anh đợi lát em lấy cho

Sau đó hắn theo Ngân ra phía sau khu bếp, nói là khu bếp nhưng đúng hơn là lán bếp dựng tạm sau vườn nhà cu Don, việc cỗ bàn mấy chục mâm thì một cái bếp gia đình làm sao chứa đủ, nên đội làm cỗ mới dựng cái lán tạm gần sân giếng để cho tiện, em Ngân đang lúi húi lục trong đống rau củ dưới chạn bát vừa hỏi Trần Phong:

- Anh cần nhiều không?

Thì cái thằng dâm tặc này đang dí đôi mắt vào cặp mông căng đét của Ngân ẩn sau cái quần lụa xám màu, còn hằn lên vết quần lót bên trong, tim hắn đập nhanh hơn, người bắt đầu nóng lên, hắn lắp bắp trả lời:

- Ờ! Nhiều… nhiều… em cho anh… chục củ

Em Ngân vẫn vô tư không biết đằng sau có con quỷ háo sắc đang nhìn mình chằm chằm, cũng may cho Ngân thằng này mới gia nhập đội thầy tu sắc Tú nên còn bỡ ngỡ, còn chưa hiểu mình bị làm sao, Ngân vẫn lúi húi bò người chui vào trong chạn bát, mông chổng ra ngoài mà hỏi:

- Anh còn cần gì nữa không

- Ờ! Em tìm cho anh ít gừng nữa, cũng lấy cho anh… chục củ

Lần này không biết là hắn cần chục củ thật hay là cố tình kéo dài thời gian để ngắm cặp mông của em Ngân nữa, nhưng một lúc sau thì Ngân cũng lấy đủ rồi chui ra ngoài, ngẩng lên thấy khuôn mặt đỏ gay của Trần Phong, Ngân vô tư hỏi:

- Anh uống nhiều rượu lắm à, để em pha cho ít nước chanh đường nhé

Bây giờ thì thần hồn của Trần Phong lên mây luôn rồi, từ bé tới lớn thì chỉ có bố mẹ là quan tâm tới hắn như vậy, đó lại là điều hiển nhiên quá rồi. Lần đầu hắn được sự quan tâm của một người con gái, mà người con gái đó lại đem cho hắn những cảm xúc đầu đời khó tả. Yêu à? Không phải, bao nhiêu năm hàng xóm cạnh nhau thì không yêu đi, giờ mới yêu. Thích à? Cũng có thể, một mùi hương, một ánh mắt, một giọng nói, một cử chỉ của mỹ nhân cũng có thể làm anh hùng điêu đứng, vậy nên bây giờ, hắn như mở cở trong bụng, nhưng hắn lại còn non và xanh lắm, nên hắn từ chối:

- Ơ… thôi thôi, anh về có việc

Nói rồi hắn ba chân bốn cẳng chạy về thẳng nhà, để lại sự ngỡ ngàng của em Ngân đằng sau, đang không hiểu vì sao mà phải chạy gấp đến thế. Nhưng số phận vẫn chưa buông tha hắn, vẫn muốn đùa bỡn với trái tim non nớt của hắn, Trần Phong đang trong bếp nhà mình đun nồi nước to đùng thì em Ngân sang, tay xách theo cái bọc gì đấy, vì là hàng xóm với nhau nên Ngân đi thẳng vào sân mà không gọi ngay từ cổng, thấy Ngân vào tới mà tay lại xách cái túi gì to to, Trần Phong mừng thầm, chắc là em ấy đem đồ ăn gì cho mình đây, sao mà sướng thế chứ lại. Đang tự thủ dâm tinh thần thì Ngân nói:

- Này, còn riềng, mắm tôm với tiết nữa, anh quên à

Trần Phong ngớ người ra:

- Ơ! Để làm gì?

Ngân mỉm cười, nụ cười hiền dịu tỏa sáng rồi giơ cái bọc lên nói một câu rất thản nhiên:

- Thế không phải anh làm thịt chó à?

Ôi giời, thì ra cái câu: “Em hiểu rồi” lúc nãy là Ngân tưởng Trần Phong làm thịt chó rượu mận, Trần Phong cũng bất ngờ về câu nói ấy, nhưng giờ hắn đã bình tĩnh hơn, gan to hơn chút, hắn trêu lại:

- Không! Anh…anh làm thịt anh, Ngân giúp anh nhé

Em Ngân cũng chưa hiểu ý tứ trong câu nói ấy, đôi mắt tròn mở to ra ngạc nhiên, cảm thấy không muốn để tình huống đi xa hơn, hắn cắt nghĩa:

- Anh đun nước tắm thôi, tối anh đi với Thầy Tú có việc

- Thầy… thầy Tú? – Ngân đang không biết nói tới ai thì Trần Phong cắt nghĩa tiếp

- Thì thầy Tú, thầy tu sắc Tú, cái ông thầy pháp làm lễ cho cu Don ấy

Em Ngân à lên một tiếng rồi cũng tạm biệt Trần Phong về bên đám để chuẩn bị cỗ ngày mai mà cũng không hỏi gì thêm, thực ra nếu có hỏi thì Trần Phong cũng không định nói ra, vì cái chuyện tâm linh đâu phải nói ai cũng tin, đâu phải ai cũng hiểu, nói ra lại tưởng mình bị dở hơi cám lợn. Nhìn theo bóng Ngân dần khuất mà trong lòng hắn lại xuất hiện một sự nối tiếc khó tả, hắn đang tự hỏi trong đầu: “Thế nhỡ tối nay mình không về được thì sao nhỉ, nhỡ mình cũng vong mạng như cu Don thì sao”. Có lẽ trái tim thúc giục mạnh quá làm lý trí lú lẫn, hắn chạy theo kéo tay em Ngân lại, ôm ghì lấy Ngân vào lòng mà nói:

- Nếu…nếu lần này anh trở về thì em… em làm vợ anh nhé”

Còn Ngân thì nước mắt sụt sùi cũng ôm chặt lấy hắn mà rằng:

- Không! Em không để anh đi

Nhưng hắn vẫn cự tuyệt:

- Người anh hùng xả thân vì nghĩa…Anh… anh phải đi

Rồi thì Ngân cũng cắn môi, nuốt nước mắt vào trong mà nói:

- Em sẽ ch… “Mẹ mày…”

Bốp!

Trần Phong còn đang đắm chìm trong mộng cảnh, thì một cái dép bay thẳng vào mặt kèm câu chửi, anh Cường đang ngồi trên con xe cà tàng ném cho hắn phát rồi quát:

- Cái thằng háo sắc kia, mày nhìn đến lòi con ngươi ra rồi đấy, anh gọi mãi không thưa, lại đây đỡ xe cho anh

Tức thì Trần Phong chạy lại chỗ anh Cường, vừa giữ xe cho anh Cường dỡ đống ngựa với hình nhân trên xe xuống, hắn vừa hỏi:



- Ơ anh, thầy bảo làm bằng con búp bê thôi mà

Anh Cường vẫn không dừng tay lại nói:

- Cái đó anh làm xong rồi, cái này bác Diển vừa gọi dặn anh đem thêm ra, cũng may ngựa với lính thì nhà có sẵn

Trần Phong ngạc nhiên hỏi:

- Để làm gì anh

Anh Cường vàng mã chán nản nói:

- Cái thằng này, mê gái đến lú lẫn mẹ rồi, vàng mã để đốt chứ để làm gì, không lẽ để mày dùng nhé

Thực ra ý Trần Phong định hỏi là ngựa với quan lính thường đốt trong dịp lễ, có thấy đốt trong đám tang bao giờ đâu mà giờ lại đem tới nhưng hắn cũng không hỏi lại, vì hắn chưa thấy không có nghĩa là không có chuyện đấy bao giờ, nên hắn không hỏi nữa, anh Cường xếp đồ mã xuống sân rồi nói:

- Anh để nhờ bên đây đã, thầy bảo mai mới cần nhưng anh cứ chuẩn bị trước, giờ đem sang chật chỗ – Lau mồ hôi trên trán, anh Cường hỏi tiếp: “Mà mấy giờ rồi nhỉ”

- 9h hơn rồi anh, em tắm cái rồi sang, 10h hết phúng điếu là loa đài tắt, lúc ấy em sang xem có cần phụ gì không

Nói rồi Trần Phong bê xoong nước nghi ngút đi tắm, anh Cường đi sang bên đám tìm thầy nhưng cũng không khỏi ngoái lại nhìn Trần Phong với ánh mắt có chút ngưỡng mộ, cũng có chút tiếc nuối. Còn suy nghĩ là gì thì chỉ có anh mới hiểu.

Phải 10h hơn Trần Phong mới sang đám, hắn xin phép mẹ tối nay sang trông đám cho cu Don, lôi hết tình nghĩa anh em, tình làng nghĩa xóm, rồi lôi cả nghĩa tử là nghĩa tận, rồi mai là chủ nhật được nghỉ ra nói, mẹ hắn mới đồng ý cho đi. Dù sao bà vẫn lo thằng con bà đang sắp thi tốt nghiệp, tối nay nó thức thì xác định ngày mai nó ngủ mất một ngày, lại chả học hành gì được. Nhưng Trần Phong hắn nói truyền cảm với xúc động quá nên bà cũng động lòng. Lúc này thì loa đài đã tắt, hàng xóm láng giềng sang phúng điếu chia buồn cũng đã về hết, khu bếp tạm sau nhà vẫn còn vài người làm cỗ đang chuẩn bị nốt nồi niêu xoong chảo với thực phẩm sẵn cho ngày mai, thấy ông Bình bà Yên vẫn đang làm đồ, hắn bèn lân la lại gần nhìn ngó xung quanh xem em Ngân có quanh đây không, nhìn mãi không thấy người trong lòng đâu, Trần Phong mới lên nhà trên tìm ông thầy Tú. Lúc này thầy Tú đang ngồi xếp bằng đánh liêng ngoài sân với mấy ông trông rạp, thường thì ở quê nhà có giỗ có đám là sẽ đi thuê phông bạt, loa đài, bàn ghế của bên dịch vụ chuyên ma chay hiếu hỉ, nên tối cũng cần có mấy ông hàng xóm với nhân viên bên đó ở lại để trông nom, chứ có mất mát gì thì gia chủ đang lúc tang gia bối rối đâu thể chịu trách nhiệm được. Các ông cứ phân nhau người thức người ngủ, nên rảnh rỗi làm ván bài ăn vài chục bạc thì cũng không ai nói gì. Thầy Tú vẻ mặt căng thẳng lắm, nhìn đống tiền lộn xộn xếp trước mặt ông Luận với ông Khất là đủ biết quả này thầy lỗ to rồi, anh Cường ngồi bên cạnh túc trực, chỉ đợi thầy sai gì là làm đấy, ngồi ngoài xem thôi mà anh cũng căng thẳng không kém gì thầy, thấy thầy nặn mãi không ra con bài, anh suốt ruột hỏi:

- Có ăn chắc không thầy…

- Anh thì! … Trật tự để ta tính… - Thầy Tú vẫn run run che lá bài

Thấy thầy đã nặn được hai con Át lên rồi mà còn con cuối cứ nấn ná mã không lật ra cho anh xem, mấy ông kia cũng suốt ruột lắm rồi, ông Luận móm hất hàm:

- Thế thầy theo hay bỏ bài đây thầy!

- Lật ra xem đi thầy! Thầy còn đợi gì nữa – Anh Cường cũng giục

- Ta… còn đang đợi Thiên cơ – Thầy Tú nhăn mặt quay sang nói với anh Cường

Cả mấy người ngồi đấy đều ngớ người không hiểu Thiên cơ mà thầy Tú nói là gì, thầy mà đã gi gỉ gì gi cái gì cũng biết thì còn cần phải đợi Thiên cơ nữa à. Bầu không khi im lặng căng thẳng bao trùm, mấy ông kia thì đang chờ thầy bỏ bài hay theo, anh Cường thì cũng vã mồ hôi xem ngón tay thầy nặn ra tấm lá cuối, đang như thế thì bỗng nhiên chuông điện thoại anh Cường reo to: “có bàn chân lặng lẽ… giữa dòng đời như nước cuốn…” Cả mấy ông đều giật mình ngoái sang lườm anh Cường, toàn là mấy thằng bài bạc với nhau, đang lúc căng thẳng lại nghe thấy nhạc phim Cảnh sát hình sự, biết chỉ là nhạc phim thôi nhưng mà cũng thót tim chứ, người ta nói có tật giật mình mà, ông Khất chửi:

- Mẹ cái thằng mất dạy này, mày định xỏ bọn ông đấy hả… bố láo…

Anh Cường vội vàng nghe máy, là em gái anh ấy hỏi tối nay có về không để còn khóa cửa, nghe máy xong anh cũng vội chuyển sang im lặng, tránh bị mấy ông kia chửi cho phát nữa. Thầy Tú cũng bực mình xòe bừa lá bài ra xem, thì ra là con 10, vậy thì bài thầy có 2 điểm nên thầy cũng bỏ bài luôn cho xong, nhưng thầy vẫn lẩm bẩm:

- Mẹ nó, lỡ mẹ nó Thiên cơ

Trần Phong lại gần hỏi thầy bây giờ chuẩn bị làm gì, thì thầy Tú ra hiệu cho mấy ông kia chờ một lát, rồi gọi Trần Phong cùng anh Cường theo mình vào buồng trong, nơi chú Trai và côn Hến đang chờ, vào tới nơi, thầy khép cửa lại rồi nói:

- Anh chị này, bây giờ ngổ có điều này dặn anh chị, xin anh chị hãy nhớ làm cho đúng

Chú Trai và cô Hến khẩn khoản:

- Vâng xin thầy cứ dặn dò, chúng con sẽ làm theo

Thầy nói rồi chỉ tay sang Trần Phong:

- Giờ ngổ với thằng cu này sẽ đi cứu hồn con anh chị về, ngổ đã tạo kết giới quanh phòng này, khi ngổ ra khỏi nhà, anh chị tuyệt đối không được bước ra khỏi phòng. Hày a…có nói anh chị cũng không hiểu, đại khái là người âm không được nói chuyện với người dương, nếu muốn thì phải thông qua các bà cô thầy đồng thì mới được, nhưng đây ngổ cho anh chị gặp cháu nó, nên trái với thiên đạo. Với lại, ý niệm của anh chị với thằng bé quá mạnh, cái này ngổ có thể hiểu, nhưng như thế cũng rất dễ bị lộ, nên tuyệt đối khi ngổ ra khỏi đây, anh chị dù bất cứ giá nào cũng không được bước ra khỏi căn phòng này. Thêm nữa, ngổ đi anh chị có biết cũng không được nói gì, coi như không biết, không chào hỏi, không gọi thưa gì cả. Ngổ về anh chị cũng không được nói gì, khi ngổ về đến cổng, anh chị hãy nằm lên giường và uống hết hai cốc nước này, tức khắc sẽ gặp được cháu.

Chú Trai cô Hến sụt sùi quỳ vái lạy thầy Tú rồi thầy cùng Trần Phong và anh Cường đi ra ngoài, đóng cửa lại, thầy quay sang anh Cường dặn:

- Khi ta đi, cậu hãy chia 4 hình nhân cho 4 người mà gia chủ đã tìm hồi chiều, nhớ kỹ, 4 người phải ngồi quanh 4 góc quan tài, có thể ngủ nhưng phải ngủ tại chỗ

- Dạ thầy, thế còn 1 hình nhân nữa thì sao ạ – Anh Cường thắc mắc hỏi

- Đưa cho thằng cu này – Thầy chỉ sang Trần Phong

Trần Phong đón lấy hình nhân, hắn nhìn ngắm một hồi rồi cất vào balo, tuy trong lòng cũng nhiều câu hỏi nhưng biết có hỏi thì thầy trả lời mình không hiểu, hoặc phải nói rất dài mới hiểu nên thôi, thà không hỏi còn hơn. Thấy Trần Phong mang balo theo, thầy Tú hất hàm hỏi:

- Đem gì mà nhiều thế

- Dạ! Con rô bốt của thằng cu Don chiều nãy thầy dặn này, đèn pin, lương khô, nước uống, dây thừng, võng, dao, thuốc – Trần Phong ngước lên trả lời

Anh Cường nhân tiện cũng hỏi thêm:

- Thầy ơi, sao cốc nước của chú Trai màu trắng, của cô Hến lại màu đỏ vậy thầy

- Cũng thế, nhưng vị dâu – cả 2 thằng như ngã ngửa ra nhìn nhau rồi lại nhìn thầy, có lẽ đó không phải câu trả lời chính xác, nhưng chúng nó cũng hiểu là thầy không muốn giải thích nhiều hoặc có giải thích chúng nó cũng không hiểu nên thôi tạm chấp nhận câu trả lời đó. Anh Cường đòi đi chung với Trần Phong và thầy Tú nhưng thầy nhất quyết không cho:

- Không được! Ta đã phải lo cho thằng cu này không biết phép rồi, lại ngươi nữa thì ta không gánh được. Nhiệm vụ của ngươi ở nhà cũng rất quan trọng đấy. Đảm bảo hai anh chị kia không ra khỏi phòng, đảm bảo 4 người đã sắp xếp không rời khỏi vị trí, ngươi nghe rõ chưa a…

Nói rồi thầy lại tiếp tục ngồi khoanh chân đánh bài với mấy lão già đang chờ từ trước, từ bây giờ đến nửa đêm, cũng còn mấy tiếng nữa, không đánh bài thì thầy cũng chẳng biết làm gì, anh Cường thì muốn thầy chỉ cho vài món nhưng biết thầy còn chưa muốn nhận mình làm đệ tử nên không nói nhiều, anh chỉ ngồi bên cạnh chờ thầy sai gì thì làm, có vẻ như thành tâm lắm, giờ khéo có bát nhang bên cạnh anh cũng sẵn sàng cắm cho thầy 3 nén để tỏ lòng thành kính. Còn cái thằng háo sắc Trần Phong thì lại chạy đi tìm em yêu của hắn, hắn chạy lên nhà, chạy xuống bếp, rồi chạy ra vườn đằng sau, rồi lại cổng đằng trước mà tìm, cứ như thể giờ không thấy em Ngân đâu là hắn có thể xới tung cả thế giới lên vậy, rồi không thể chịu đựng được nữa, hắn đánh liều ra khu bếp tạm hỏi ông bố vợ tương lai:

- Bác…bác Bình ơi, em Ngân đâu ấy nhỉ

Tức thì ông Bình quay ngoắt lên nhìn Trần Phong với vẻ nghi ngờ, không biết cái thằng mất dạy này đang đêm khuya khoắt nó hỏi con gái mình làm gì, sáng ngày còn vừa vạch chim cho ông xem, giờ đã hỏi con gái ông đâu, hay là chuyện sáng ngày nó biết rồi, ông nói với giọng nghiêm nghị như muốn dằn mặt thằng con rể tương lai:



- Nửa đêm rồi, con gái con nứa nó phải về nhà chứ, mày hỏi con ông làm cái gì… mày … mày định làm thịt nó hả… này ông nói cho mà biết nhé, cứ giờ hồn…

Vừa mới hỏi một câu thế thôi mà ông bố vợ tương lai đã bật chế độ đồ sát rồi thì không biết sau này sang tán chắc ông PK cho mất mạng quá, Trần Phong lúng túng:

- Dạ… không…không, có gì đâu, em Ngân hỏi bài cháu thôi

- Bài gì…? – Ông Bình vẫn ánh mắt hình viên gạch nhìn hắn

Chắc vì lúng túng quá mà đã nói dối rồi, còn bị hỏi lại nên không biết trả lời sao, hắn buột miệng nói mà không suy nghĩ:

- Bộ phận sinh dục, quá trình … thụ thai ạ

Ông Bình như sắp nhảy dựng lên, tay lăm lăm con dao chặt thịt, ông quát lớn:

- Cái gì… mày nói cái gì… mày…

Vừa nói xong Trần Phong cũng giật mình, thế mẹ nào lại lỡ lời nói cái câu của thằng cu Don ra, hắn vội xin phép không có chuyện gì rồi lủi thẳng, ông Bình thì tay vẫn chặt gà vừa lẩm bẩm cái gì đó, hình như nhát chặt của ông khỏe hơn, vang hơn như thể bao nhiêu tức giận đều dồn vào con gà khỏa thân vắn số. Trần Phong nghe thấy cái tiếng dao chặt lên thớt mà cũng rợn sống lưng: “Thôi bỏ mẹ rồi, lần này thì chết thật rồi, hôm qua vừa chửi thằng Don xong, giờ mình lại phọt ra cái câu ấy”

Ngoài sân, lão Khất vừa mới đổi chân cho ông khác vào chơi, tay còn đang xếp xếp đếm đếm xấp tiền lẻ mới vơ vét được, chắc cũng nghe được tiếng quát lớn của ông Bình, thấy Trần Phong lẩn lẩn đi ra, ông gọi hắn lại, kể cho hắn câu chuyện sáng ngày như thể tiết lộ cho hắn một thiên cơ, ban cho hắn một ân huệ:

- Đấy, giờ việc còn lại là vấn đề của mày thôi, thịt được hay không là do mày, bác cứ kể cho mày biết mà còn tính… nhể

Trần Phong nghe xong câu chuyện thì hiểu ra tại sao ông Bình lại hằn học mình như thế. Vậy còn em Ngân, em ấy nhẹ nhàng quan tâm hắn là vì câu chuyện sáng ngày nên Ngân đã mặc nhiên hắn là chồng tương lai rồi à. Nếu mà chỉ cần vạch chim ra là được các em gái mới lớn tranh nhau nhận là chồng thì hắn có thể cởi truồng ra ngoài đường cũng được, lấy mấy vợ về lập dàn hậu cung, đằng nào cũng có mình hắn độc đinh không anh em gì cả, đông con dâu, đông cháu nội, mẹ hắn càng vui. Nhưng mà khoan đã… hoặc hành động của Ngân chỉ đơn giản là sự quan tâm đơn thuần của những người quen biết, dường như hắn muốn có câu trả lời ngay lập tức, nhưng vẫn còn lưỡng lự lắm, giờ hắn muốn phi thẳng sang nhà Ngân, hỏi cho ra nhẽ:

- Đấy giờ em nhìn thấy hết của anh rồi, em có đồng ý lấy anh không thì bảo, em phải chịu trách nhiệm chứ!... Hả?”

Nghĩ trong đầu thế thôi, chứ ít ra giờ hắn vẫn còn tí liêm sỉ, không đến mức sỗ sàng như vậy, nhưng đầu cũng không tự bảo chân được, hắn vô thức bước tới trước cổng nhà em Ngân. Nhà Ngân cũng như nhà hắn, cổng với tường rào xây lên chỉ để cho có, đúng hơn là xác định ranh giới đất chứ vùng quê này cũng yên bình, trộm cắp gần như không có, mấy thằng nghiện thì tóm vào trại cả rồi, đám nào trong diện tình nghi, hay ăn cắp vặt cũng đều bị ông Bình đánh cho thừa sống thiếu chết mấy lần vì cái tội ăn chùa ăn nợ quán ông, hoặc bố láo bố lếu với ông nên cổng với tường rào cũng thấp lắm, chỉ ngang ngực Trần Phong thôi, nhảy cái là hắn vào được. Trần Phong đứng ngó ngó ở cổng, phía trong, nhà tắm của em Ngân đang sáng đèn, hơi nước bay nghi ngút, chẳng phải nói cũng đoán được là Ngân đang tắm, ông Bình bà Yên thì đang bên đám rồi, thằng cu em giờ này chắc cũng đang ngủ, còn mỗi Ngân là vừa phụ bố mẹ về xong thì rõ ràng đang khỏa thân nghịch nước chứ còn gì nữa. Dục vọng trong người hắn nổi lên, như có thứ gì đó thúc giục hắn, thúc giục hắn trèo vào, tiến tới nhà tắm… Nhưng hắn vẫn còn đang đấu tranh, hắn vẫn chưa hiểu đấy cơ bản là dục vọng tối cổ của con người, hắn chỉ cảm thấy cái nhà tắm ấy có một sức hút kỳ lại khiến hắn phải tiến tới, nhưng gan còn nhỏ lắm, hắn sợ lộ ra thì có mà ê mặt, rồi đến tai bố mẹ hắn thì ăn đòn nát đít.

Đang nắm chặt lấy song cổng phân vân không biết nên tiến hay nên lùi, thì bỗng nhiên đằng sau, một hơi thở lạnh lẽo thổi vào gáy hắn cùng câu nói âm u ghé sát tai:

- Tìm em à… hí hí hí …. - Rồi một tiếng cười khúc khích ma mị

Trần Phong giật mình ngoái lại rồi bước lùi về phía sau, tức thì các bóng ấy cũng biến ra cách hắn mấy mét, dưới ánh sáng đêm trăng, hắn trông thấy đó là một người con gái tóc dài xõa đến đầu gối, khuôn mặt bị che khuất một nửa mờ nhạt không rõ, người mặc bộ váy trắng vẩn đục cháo lòng đang cười nhìn hắn. Chợt nhớ đến cô gái trên con đường mòn tối qua và bóng hình dưới cửa sổ trong giấc mơ, hắn run run nói:

- Là …là cô?

Cái bóng đó không nói gì, chỉ cười khúc khích, đối với Trần Phong thì từ tối qua đến giờ, hắn đã gặp quá nhiều chuyện ma mị, lòng vẫn sợ nhưng có lẽ cũng quen dần, hắn cố trấn tĩnh lại hỏi:

- Cô… cô bám theo tôi làm gì?

Cái bóng đó lướt nhẹ chầm chậm tới, đưa hai tay về phía hắn:

- Làm chồng em, làm chồng em… nhé…

Tức thì Trần Phong ba chân bốn cẳng chạy một mạch về chỗ thầy Tú, tiếng cười ghê rợn vẫn vang vọng đằng sau. Nhưng có điều hắn không để ý, cái bóng đó… không đi đôi hài đỏ.

Về tới chỗ thầy Tú đang đánh bài, Trần Phong vội lao đến, mặt cắt không còn giọt máu, thở hồng hộc:

- Thầy… thầy…

Thầy Tú thấy thế liền nheo mắt lại, với kinh nghiệm và pháp lực của thầy, thì 9 phần là thầy đã đoán ra là Trần Phong vừa gặp ma, nhưng trong ánh mắt của thầy có cái ý gì đó như kiểu là không trong dự kiến, thầy vất bài xuống rồi nói:

- Ngươi vừa gặp ma hả? Sao lại thế nhỉ, rõ ràng ta đã xem rất kỹ xung quanh đây rồi, làm gì có hồn ma bóng quế nào chứ nhỉ?

Nói rồi thầy giơ tay bấm bấm, lẩm nhẩm trong mồm những âm thanh gì đó, thầy cứ bấm đi bấm lại, bấm mãi không thôi, một lúc sau thầy mới buông tay xuống, lắc đầu mà nói một mình:

- Lạ thật, tất cả quẻ tượng nói đều đúng như ta dự liệu, sao lại có chuyện này nhỉ, sao ngươi lại gặp âm hồn nhỉ, hày ….

Giờ Trần Phong cũng sợ vãi đái ra chứ, nửa đêm nửa hôm ra ngoài đi đánh nhau với ma, lại là lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện âm dương, còn không có cái gì để phòng thân, tất cả chỉ dựa vào lão thầy Tú biến thái mê bài bạc này. Ừ thì thầy pháp lực giỏi, thầy trên thông thiên văn dưới tường địa lý đi, thầy đã khăng khăng gi gỉ gì gi cái gì cũng biết rồi, vậy mà giờ thầy hết lắc đầu với “sao lại” thì bỏ mẹ rồi, không biết chuyến này đi có bỏ mạng không đây, biết vậy nãy đánh quả liều với em Ngân, chết cũng chẳng hối tiếc. Mấy ông ngồi đánh bài thấy sự tình từ lúc Trần Phong chạy về, rồi nghe thầy Tú nói cũng rợn tóc gáy, ông Luận xua xua tay:

- Ây! Thôi nốt ván rồi mấy anh em mình làm bát cháo gà, nhể? Nãy tôi bảo mấy con vịt giời nhà tôi, vơ ít thịt gà thừa bữa chiều nấu nồi cháo để mấy anh em mình tối có cái sì sụp…. Thầy! Thế thầy bỏ bài nhể, thôi anh em mình hạ phát chốt…

Giờ đến bố thầy cũng chả muốn theo nữa là thầy, còn đang đăm chiêu suy nghĩ xem có xảy ra biến cố gì trong lần hành sự tối nay không, thì anh Cường nãy giờ vẫn ngồi cạnh mới ú ớ gọi:

- Ơ thầy …thầy… Thiên cơ, thiên cơ kìa

Thầy Tú mới ngoái sang anh Cường nhăn nhó:

- Thiên cơ cái gì, ta còn chả tính ra thiên cơ… nữa là anh

- Ơ! Liêng, liêng kìa thầy, ơ các bác từ… thầy cháu Liêng

Ông Khất cầm cái chén nước chè dí dí vào mặt anh Cường:

- Từ… từ cái thằng bố mày, bỏ bài rồi còn liêng …. Liêng? … tao lại liêng cái cốc vào mặt bây giờ – Rồi ngoái sang thầy Tú: “Hề hề! Thế tôi xin… thầy nhớ…” – “May quá ăn phát chốt… ui nhiều tiền quá”

Anh Cường mặt ỉu xìu như nhà mất sổ gạo, Trần Phong nãy giờ vẫn rất căng thẳng, trán đẫm mồ hôi, chỉ đợi xem thầy có tính ra kế gì không hay nếu mà thầy hủy kèo tối nay thì tốt quá. Rủ anh Cường sang ngủ cùng cho nó lành… Đang mong đợi lắm, nhưng thầy Tú sau một hồi suy xét thì hạ quyết tâm:

- Tiên hạ thủ vi cường, đi luôn giờ, cho khỏi có bất trắc xảy ra

Nói rồi thầy đừng phắt dậy, xách lấy tay nải sờ sờ nắn nắn xem đủ đồ nghề chưa rồi ngoác tay với Trần Phong ra hiệu chuẩn bị khởi hành. Trần Phong thì mặt như đưa đám, mà hắn cũng đang trong đám ma còn gì nữa, hắn bất lực khoác balo lên lẽo đeo đi theo phía sau thầy, hai người vừa mới ra khỏi cổng thì thầy ngoái lại không nói mà hất cằm với anh Cường, ra hiệu bắt đầu kế hoạch, anh Cường nhận được chỉ thị thì đứng nghiêm, rồi cung kính chắp tay bái chào thầy, sau đó cũng bắt đầu sắp xếp người quanh 4 góc quan tài rồi đưa cho mỗi người một hình nhân cầm trên tay. Cũng may 4 người toàn là đàn ông, cũng toàn là họ hàng gần với cu Don nên họ cũng không sợ, với lại chú Trai cũng đã lấy lý do rất hợp lý: “Vì cu Don chết ngoài đường, không được đem xác vào nhà nhưng muốn đem được xác vào nhà thì phải bố trí trận pháp như thầy bảo, thì nhà mới yên ổn, những người gác quan cũng được hưởng phước lộc về sau” Thế nên ai cũng sẵn sàng làm mà không hề thắc mắc hay từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook