Đồ Đệ Điên Rồi

Chương 4:

Kẻ Si Tình Lang Thang

26/11/2023

Không biết đã qua bao lâu từ lần ta bị nhốt trong căn phòng này.

Trì Luyện luôn ở bên cạnh ta. Ban ngày hắn chăm lo từng chút, ăn uống đều là những món ngon bổ dưỡng, còn gọi thần y ở Vực Cốc đến điều trị thân thể, quần áo cũng tự tay hắn mặc, tự hắn chải tóc cho ta rồi dịu dàng bế ta ra ngoài phơi nắng. Ban đêm hắn như phát điên đè ta ra điên loan đảo phượng, si mê hôn lên làn da rồi cố chấp nắm tay cả đêm, ôm ta vào lòng.

Mỗi sáng dậy cơ thể ta chi chít vết hôn, mệt mỏi không thể tả.

Hắn sẽ luôn nói chuyện với ta, mỉm cười luôn miệng gọi sư tôn dù ta chẳng bao giờ đáp lời. Sợi xích sắt vẫn luôn đeo trên cổ chân, mỗi lần đi ngủ ta chỉ cần nhúc nhích là hắn đều sẽ thức dậy ngay, như thể sợ hãi ta bỏ trốn vậy.

Ta bây giờ khác gì con búp bê tùy người nghịch ngợm, làm sao có thể chạy.

Ta vẫn muốn ở cạnh hắn, ta không nỡ bỏ đồ đệ ta yêu thương nhất, nhưng ta không chịu nổi việc bị nhốt ở một nơi kín đáo như vậy.

Muốn được đi ra ngoài.

Ta nói chuyện này với Trì Luyện. Hắn nhìn ta chăm chú, rồi nghiêng người đến cắn lên môi ta, mỉm cười đồng ý.

Không biết Trì Luyện giữ chức vụ gì ở Ma giới, nhưng hắn rất mạnh, lượng ma khí vây quang hắn ngùn ngụt và đen đặc, vì thế ở tòa biệt phủ của hắn có rất nhiều người hầu là những phần tử Ma tu có vẻ ngoài đáng sợ. Từ khi bắt ta đến đây, hắn đã thu lại lượng ma khí quanh thân, đuổi hết người hầu đi, để nơi này chỉ có hai người ta và hắn.

Buổi sáng, hắn đem đến cho ta một cái xe lăn bằng gỗ, bánh xe được bao bởi một loại chất dẻo đen, di chuyển không bị vấp và trệ xuống. Trì Luyện lau xe lăn sạch sẽ rồi ôm ta đặt lên.

Hắn đẩy ta đi quanh vườn, không khí ở Ma giới khô hanh và tồi tệ, ta không thích lắm, thế là hắn lại đưa ta về.

Đến buổi chiều, Trì Luyện bận xử lí công việc, ta tự mình đẩy xe lăn đi.

Tình cờ phát hiện một tầng hầm tăm tối dưới lòng đất.

Ta khó nhọc di chuyển xuống dưới, vào sâu trong hầm, phát hiện ở đây có một nhà giam.

Người bị giam bên trong là Cố Ngọc Dương, y bị treo lên, toàn thân là vết thương chảy máu ròng ròng, khuôn mặt xinh đẹp biến dạng, cả người dơ bẩn. Nghe tiếng động, cái đầu bù xù của y ngẩng lên, nhìn thấy ta, Cố Ngọc Dương cười khằng khặc ghê sợ.



Y điên cuồng la hét:

"Sao ngươi chưa chết? Sao ngươi vẫn còn sống tốt? Tại sao ta lại bị nhốt ở nơi bẩn thỉu này? Nguyên Thanh Lăng, ngươi hả hê lắm đúng không, dù sao đệ đệ của ngươi cũng bị dày vò đến mức này mà. Nhưng ngươi cũng không khá hơn đâu đồ phế vật..."

Cố Ngọc Dương gào thét rất nhiều, chửi rủa nhục mạ ta, còn châm chọc mỉa mai, ta im lặng nhìn từ đầu đến cuối. Gào mệt, y ngưng lại một lát, rồi lớn giọng nói:

"Ta nói cho ngươi biết. Chưởng môn sư huynh có đến đây để cứu ngươi, nhưng bị đồ đệ cưng của ngươi giết rồi, hahaha."

Bàn tay của ta khẽ siết lại, sắc mặt tái nhợt.

Ta cứ ngồi yên ở đấy cho đến khi bàn tay của Trì Luyện vươn ra từ đằng sau, che đôi mắt ta lại.

Giọng hắn nhẹ nhàng:

"Sư tôn, đừng nhìn kẻo bẩn mắt, để đồ đệ đưa người lên trên nhé."

Sau đó hắn làm một động tác, Cố Ngọc Dương vặn vẹo, hét lên một tràng đau đớn, rồi gục xuống. Có vẻ y chết rồi.

Trì Luyện bế ta lên, chậm rãi bước từng bước trên cầu thang gỗ mục. Ta như bừng tỉnh, vội túm lấy cổ áo hắn, cắn răng để bản thân không khóc, thì thào yếu ớt:

"Chưởng môn sư huynh đâu? Ngươi giết huynh ấy rồi?"

May mắn là Trì Luyện không điên đến mức đấy, chưởng môn sư huynh vẫn sống, có điều bị đánh cho trọng thương, nằm ở ngục giam thoi thóp thở.

Ta đến nhìn huynh ấy, thấy cả người đều toàn máu là máu, đã không còn tỉnh táo.

Trì Luyện u ám ghé bên tai ta thì thầm:

"Hắn muốn đem sư tôn đi. Ta không cho phép, ta không bao giờ để người rời xa ta. Vì thế ta đã giam hắn lại."



Ta run rẩy vươn bàn tay ra, khi sắp chạm đến khuôn mặt của người nằm đó lại bình tĩnh thu tay về.

Ta đã từng ghét huynh ấy, chỉ vì thái độ xa cách khi ta còn trên đỉnh cao sức mạnh, nhưng tận mắt nhìn sư huynh chết đi, ta lại không đành.

"Thả hắn đi."

Ta nói với Trì Luyện bằng khuôn mặt vô cảm.

"Ngươi thả chưởng môn đi, ta sẽ rời khỏi môn phái, ở đây với ngươi. Cam đoan không một ai đến đây cứu ta ra nữa."

Trì Luyện khổ sở, hắn nghẹn ngào ôm lấy ta:

"Sư tôn, ta xin lỗi, người đừng lạnh lùng với ta như thế, ta chỉ muốn người ở cạnh ta thôi, đừng hận ta."

Ta giơ tay chạm vào cái núm đồng tiền của hắn, thở dài:

"Trì Luyện, nếu ngươi thật sự yêu ta thì đừng theo tà đạo nữa, rời khỏi đây, hai ta đến Nhân giới, làm người bình thường, ở cạnh nhau. Như thế không tốt hơn sao?"

Giọng ta khàn hẳn đi, lấy hết can đảm nói ra lời ta luôn giấu kín:

"Ta cũng thích ngươi, nhưng ta không muốn sống như thế này, ta muốn hai ta làm một cặp đôi bình thường thôi, đừng dày vò nhau nữa, Trì Luyện à."

Trì Luyện vùi đầu vào hõm vai ta, khóc ướt cả áo. Bàn tay hai ta đan vào nhau, nắm chặt lấy.

Sau đó hắn gật đầu đồng ý.

"Được, sư tôn, ta đưa người đi. Hai ta sẽ ở cạnh nhau mãi mãi."

[Hoàn thành]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook