Chương 5: Phiên Ngoại
Kẻ Si Tình Lang Thang
26/11/2023
Đôi chân của ta được chữa trị, đã có thể tập tễnh đi từng bước, có điều gặp lạnh sẽ sưng đau.
Mỗi tối Trì Luyện sẽ xoa bóp chân cho ta.
Chưởng môn sư huynh tỉnh lại rồi. Quần áo sư huynh rách nát, dính máu khô, toàn thân băng bó, cầm theo mảnh kiếm gãy, nhìn ta bằng đôi mắt đượm nỗi buồn, hỏi:
"Thanh Lăng, đệ không muốn về nữa sao?"
Ta gật đầu, đôi mắt chớp chớp, thì thào:
"Ta muốn đi phiêu du nhân gian, tận hưởng quãng đời còn lại. Chưởng môn sư huynh, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, để ta tiễn huynh một đoạn."
Sư huynh ngẩn người. Đôi mắt hắn đỏ lên, cố kìm nén không rơi nước mắt, hỏi:
"Tại sao lại đi? Sao lại không về nữa?"
Ta bình tĩnh đáp:
"Ở đó ta không có người thân thiết, nếu về lại phải một mình nữa sao?"
Chưởng môn sư huynh nghẹn ngào.
Trì Luyện đứng đằng sau chợt tiến lên, ôm ta vào lòng, nói với sư huynh:
"Sư bá cứ yên tâm về đi, ta sẽ bảo vệ và yêu thương sư tôn thật tốt."
Sư huynh trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng lại nói:
"Nếu bị tên nghiệt đồ này bắt nạt, cứ đến tìm ta. Thanh Lăng, dù thế nào đi nữa, Cổ Kiếm Tiên Môn sẽ mãi là nhà của đệ."
Ta cảm thấy trái tim co thắt, gật đầu.
Ta cùng Trì Luyện xuống nhân gian, phiêu du khắp nơi. Trì Luyện tự phế bỏ linh lực, không làm ma tu. Cả hai ta đều là phế nhân của Tu Chân giới, và cũng là người bình thường ở nhân thế.
Như vậy cũng tốt.
Ta luôn khao khát tình thân, hiện tại bên đã có người ta yêu, hắn cũng yêu ta, vậy thì chẳng cần sức mạnh làm gì nữa.
Ta đem xác của Cố Ngọc Dương đốt thành tro, bỏ vào hũ cẩn thận, tìm lại chốn xưa, trả lại nó cho mẹ của y.
Có lẽ bà ấy đã đoán được, biểu tình suy sụp, không oán hận, chỉ đau thương nhìn ta:
"A Lăng..."
Trì Luyện nắm tay ta, ta ngoảnh đầu đi, không nhìn bà, bước thẳng không chùn chân.
Bà ấy ngã quỵ, khóc nấc lên, người chồng của bà ở cạnh đẫm lệ, ôm lấy bà run rẩy.
Dù bà mất đi hai người con, nhưng vẫn còn một người chồng tốt bên cạnh, vậy cũng đủ rồi.
Trì Luyện đưa ta đi khắp nơi. Chơi mệt rồi tìm chỗ nghỉ, sáng nắm tay nhau tối ôm nhau ngủ. Cuộc sống rất hạnh phúc.
Trong một lần dạo chợ, ta tình cờ bắt gặp một người đàn ông quen thuộc.
Ông ấy ăn mặc rách rưới, trông bẩn thỉu dơ hầy, tóc tai lởm chởm râu ria rối tung. Ngồi bên đường ăn xin từng đồng.
Ta chợt nhớ đến người cha tán tiên đã bỏ mẹ ta lại.
Ông ấy đang đói sắp ngất. Ta mua đồ ăn đem đến đặt trước mặt, bỏ lại vài đồng bạc rồi cùng Trì Luyện rời đi.
Đôi mắt mờ đục của ông ngẩng lên nhìn ta, chỉ trong thoáng chốc, người ăn xin ấy càng đau khổ hơn.
Hốc mắt ta ẩm ướt, nước mắt không nhịn được rơi xuống, Trì Luyện ôm ta vào lòng, hôn lên mi mắt của ta, giọng dịu dàng:
"Thanh Lăng, đừng khóc, có ta sẽ luôn bên ngươi."
Chơi mệt rồi, hai ta dừng chân trong một thị trấn nhỏ đông đúc, quyết định ở lại đây.
Người dân ở đây hiền hậu chất phác, vui vẻ hòa đồng, dễ dàng tiếp nhận một đôi đoạn tụ vào ở.
Họ giúp đỡ ta rất nhiều.
Trì Luyện mua một căn nhà và mảnh vườn, đống tiền hắn mang theo đủ để hai ta sống sung túc, thỉnh thoảng bỏ ra giúp đỡ người dân.
Hai ta làm hôn lễ thật lớn, cùng nhau bái đường thành thân.
Sau này ta nhận nuôi một đứa trẻ ngoan ngoãn, đặt tên nó là Trì Nguyên.
Một nhà ba người, sống hạnh phúc đến cuối đời.
Mỗi tối Trì Luyện sẽ xoa bóp chân cho ta.
Chưởng môn sư huynh tỉnh lại rồi. Quần áo sư huynh rách nát, dính máu khô, toàn thân băng bó, cầm theo mảnh kiếm gãy, nhìn ta bằng đôi mắt đượm nỗi buồn, hỏi:
"Thanh Lăng, đệ không muốn về nữa sao?"
Ta gật đầu, đôi mắt chớp chớp, thì thào:
"Ta muốn đi phiêu du nhân gian, tận hưởng quãng đời còn lại. Chưởng môn sư huynh, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, để ta tiễn huynh một đoạn."
Sư huynh ngẩn người. Đôi mắt hắn đỏ lên, cố kìm nén không rơi nước mắt, hỏi:
"Tại sao lại đi? Sao lại không về nữa?"
Ta bình tĩnh đáp:
"Ở đó ta không có người thân thiết, nếu về lại phải một mình nữa sao?"
Chưởng môn sư huynh nghẹn ngào.
Trì Luyện đứng đằng sau chợt tiến lên, ôm ta vào lòng, nói với sư huynh:
"Sư bá cứ yên tâm về đi, ta sẽ bảo vệ và yêu thương sư tôn thật tốt."
Sư huynh trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng lại nói:
"Nếu bị tên nghiệt đồ này bắt nạt, cứ đến tìm ta. Thanh Lăng, dù thế nào đi nữa, Cổ Kiếm Tiên Môn sẽ mãi là nhà của đệ."
Ta cảm thấy trái tim co thắt, gật đầu.
Ta cùng Trì Luyện xuống nhân gian, phiêu du khắp nơi. Trì Luyện tự phế bỏ linh lực, không làm ma tu. Cả hai ta đều là phế nhân của Tu Chân giới, và cũng là người bình thường ở nhân thế.
Như vậy cũng tốt.
Ta luôn khao khát tình thân, hiện tại bên đã có người ta yêu, hắn cũng yêu ta, vậy thì chẳng cần sức mạnh làm gì nữa.
Ta đem xác của Cố Ngọc Dương đốt thành tro, bỏ vào hũ cẩn thận, tìm lại chốn xưa, trả lại nó cho mẹ của y.
Có lẽ bà ấy đã đoán được, biểu tình suy sụp, không oán hận, chỉ đau thương nhìn ta:
"A Lăng..."
Trì Luyện nắm tay ta, ta ngoảnh đầu đi, không nhìn bà, bước thẳng không chùn chân.
Bà ấy ngã quỵ, khóc nấc lên, người chồng của bà ở cạnh đẫm lệ, ôm lấy bà run rẩy.
Dù bà mất đi hai người con, nhưng vẫn còn một người chồng tốt bên cạnh, vậy cũng đủ rồi.
Trì Luyện đưa ta đi khắp nơi. Chơi mệt rồi tìm chỗ nghỉ, sáng nắm tay nhau tối ôm nhau ngủ. Cuộc sống rất hạnh phúc.
Trong một lần dạo chợ, ta tình cờ bắt gặp một người đàn ông quen thuộc.
Ông ấy ăn mặc rách rưới, trông bẩn thỉu dơ hầy, tóc tai lởm chởm râu ria rối tung. Ngồi bên đường ăn xin từng đồng.
Ta chợt nhớ đến người cha tán tiên đã bỏ mẹ ta lại.
Ông ấy đang đói sắp ngất. Ta mua đồ ăn đem đến đặt trước mặt, bỏ lại vài đồng bạc rồi cùng Trì Luyện rời đi.
Đôi mắt mờ đục của ông ngẩng lên nhìn ta, chỉ trong thoáng chốc, người ăn xin ấy càng đau khổ hơn.
Hốc mắt ta ẩm ướt, nước mắt không nhịn được rơi xuống, Trì Luyện ôm ta vào lòng, hôn lên mi mắt của ta, giọng dịu dàng:
"Thanh Lăng, đừng khóc, có ta sẽ luôn bên ngươi."
Chơi mệt rồi, hai ta dừng chân trong một thị trấn nhỏ đông đúc, quyết định ở lại đây.
Người dân ở đây hiền hậu chất phác, vui vẻ hòa đồng, dễ dàng tiếp nhận một đôi đoạn tụ vào ở.
Họ giúp đỡ ta rất nhiều.
Trì Luyện mua một căn nhà và mảnh vườn, đống tiền hắn mang theo đủ để hai ta sống sung túc, thỉnh thoảng bỏ ra giúp đỡ người dân.
Hai ta làm hôn lễ thật lớn, cùng nhau bái đường thành thân.
Sau này ta nhận nuôi một đứa trẻ ngoan ngoãn, đặt tên nó là Trì Nguyên.
Một nhà ba người, sống hạnh phúc đến cuối đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.