Chương 68: Như đôi sao Sâm Thương (1)
Khúc Tiểu Khúc
07/05/2024
(*) Đời người chẳng thể gặp, như đôi sao Sâm Thương: trích từ 《Tặng Vệ bát xử sỉ》của Đỗ Phủ thời nhà Đường. Sâm Thương tức là Sao Sâm và Sao Thương, sao này mọc thì sao kia lặn, dùng để ẩn dụ sự xa cách chẳng bao giờ gặp được nhau.
******
“Giới Càn Nguyên……. đã lâu lắm rồi.”
Lôi kiếp tiêu tán, trời xanh không mây.
Mộ Hàn Uyên toàn thân đầy máu, đứng dưới vòm trời, cúi nhìn nhân gian giang hà. Giọng điệu trầm thấp của hắn mang theo nỗi nhớ nhung vô tận, nhưng ánh mắt nhìn những người ở bên dưới lại tràn ngập thờ ơ và bạc bẽo.
Cứ như dù bọn họ sống hay chết, trong mắt hắn tất cả đều là cỏ rác, chẳng đáng bận lòng.
“Mộ…… Hàn Uyên!”
Cách bách lý trường không, Bích Tiêu cảnh giác chăm chú nhìn hắn, như đang đánh giá tân tấn Độ Kiếp cảnh thật hư của hắn.
Song, thần thức của Bích Tiêu còn chưa đến gần phạm vi trăm trượng quanh người nọ, hệt như rơi xuống hố đen không đáy, trong chớp mắt, thần thức bị nghiền nát nuốt chửng, không còn sót lại chút dấu vết nào.
“——!”
Sắc mặt của Bích Tiêu biến đổi.
Sao có thể?
Mộ Hàn Uyên này ——
Sao có thể đáng sợ hơn cả Vân Dao!?
Ý niệm cường đoạt trong đầu lập tức biến mất.
Nhìn vào đôi mắt đen láy của người nọ, Bích Tiêu cảm thấy thần hồn mình run rẩy một cách khó hiểu, như thể trước mặt là một hố đen không đáy khổng lồ, có thể chôn vùi ông ta bất cứ lúc nào.
Bích Tiêu gắng gượng không lùi bước: “Ngươi…… nếu ngươi đã vào Độ Kiếp, chúng ta đấu pháp, sẽ chỉ lưỡng bại câu thương —— Ngươi nghĩ kỹ đi, đây là Càn Môn, nếu ảnh hưởng lan ra xung quanh, người chết đều là đệ tử Càn Môn của ngươi!”
“......”
Cách xa trăm dặm, Bích Tiêu không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt đen kịt của người nọ.
Nhưng không hiểu tại sao, ông ta cảm thấy ánh mắt kia chứa đầy sự thương hại và bỡn cợt, như thần minh đang nhìn sâu kiến diễn trò.
Cảm giác nhục nhã này khiến mặt của Bích Tiêu đỏ bừng, giọng ông ta chợt lạnh lẽo, chỉ xuống đệ tử Càn Môn và đệ tử Phù Ngọc Cung ở sơn môn Càn Môn dưới chân: “Chỉ cần ngươi giao đồ ra, ta sẽ rời đi, tuyệt đối không quay lại —— Nếu không, một nửa Càn Môn ở nơi này ắt vong!”
Mộ Hàn Uyên bật cười giễu cợt: “Dùng Càn Môn để uy hiếp ta? Ngươi nhầm người rồi. Người ngươi có thể uy hiếp là kẻ kia, hiện tại……”
Hắn giơ tay, chỉ vào trước ngực mình.
“Ở đây.”
Bích Tiêu nhìn theo ngón tay của hắn, dưới ánh mặt trời, trường bào dính máu của hắn như hồng mai trên tuyết trắng, nhưng có thể thấy rõ ràng ——
Phía trước Mộ Hàn Uyên không có gì cả.
Nơi hắn chỉ, rõ ràng là lồng ngực của hắn.
Sắc mặt của Bích Tiêu trở nên khó coi: “Ngươi có ý gì! Trêu đùa ta phải không?”
“Ngay cả thứ này mà cũng không thấy, đúng là phế vật, sao xứng sủa trước mặt ta.” Mộ Hàn Uyên cười khẩy, trong mắt như có ma diễm tuôn trào.
Hắn vốn muốn ra tay, nhưng chợt nhớ tới điều gì đó nên bèn lười biếng hạ tay áo xuống.
—— Chỉ có hắn nhìn thấy, hư ảnh dao găm ánh sáng bị ngón tay của hắn lướt qua, ngưng tụ lại.
Như biển sao ngoi lên trong bóng tối, cô đọng thành một thanh dao găm hữu hình vô chất.
So với lúc bị Vân Dao cắm vào ngực trên núi Tàng Long, hiện tại thanh dao găm này đã hoàn toàn đi sâu vào ngực của Mộ Hàn Uyên, chỉ còn lại cán dao.
Trái tim nơi lưỡi dao cắm vào, đang trấn áp linh hồn của Mộ Hàn Uyên thật sự trong cơ thể này.
Đoạt xá không phải chuyện dễ dàng, không phải chuyện có thể làm được ngay —— Cho nên hắn chỉ đành dùng dao găm trấn áp linh hồn trước.
Trước kia vì muốn hạ giới lần nữa, hắn chém nát thần hồn, róc ma cốt, chỉ chừa lại mảnh thần hồn vẫn còn sức mạnh trời phạt này, cho nên hiện tại thần hồn của hắn chỉ mạnh hơn thần hồn của Mộ Hàn Uyên ở giới Càn Nguyên này một chút mà thôi.
Nếu không có Hồn Chủy này, hắn chắc chắn không thể cướp thân thể của Mộ Hàn Uyên nhanh như thế.
Trấn áp không phải đoạt xá, vẫn còn phiền toái. Chẳng hạn như lúc này, hắn muốn làm gì cũng phải băn khoăn.
Nhưng hiện tại thể xác này đã rơi vào tay hắn, sau này hắn trở về Ma Vực, trùng tu thần hồn, hoàn toàn đoạt xá chỉ là vấn đề thời gian.
“Con đường phía trước vẫn còn dài.”
Mộ Hàn Uyên gõ nhẹ vào hư không, dưới thắt lưng ngọc, đàn Mẫn Sinh không chịu không muốn, run lẩy bẩy, nhưng cuối cùng cũng phải tuân theo mệnh lệnh của Mộ Hàn Uyên, một tiếng rít, kiếm Long Ngâm mạnh mẽ rời vỏ.
Trường cầm bạch ngọc cũng xuất hiện, hóa thành Mẫn Sinh nằm ngang trước mặt Mộ Hàn Uyên.
Hắn nhấc một tay lên, uể oải gảy dây đàn.
“Coong ——”
Tiếng đàn vang lên, Mộ Hàn Uyên lười biếng cụp mắt xuống, ánh mặt trời nóng rực chiếu lên sườn khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ của hắn.
“Đi.” Giọng của hắn buồn chán: “Giết hết.”
“——!”
Tiếng đàn vừa dứt, kiếm Long Ngâm xuất hiện trong sơn môn.
Thời gian như bóng câu qua cửa (*), trong nháy mắt, nó lướt qua đám người vô số lần, ánh sáng và bóng tối đan xen như vỡ vụn. Sau đó, từng đệ tử Phù Ngọc Cung trợn mắt, chưa kịp hoàn hồn, trước cổ đồng loạt xuất hiện một dòng máu tươi.
(*) Chỉ thời gian trôi vùn vụt như bóng ngựa non sung sức phi ngang qua khe cửa sổ.
“Bịch.”
“Bịch bịch bịch bịch bịch……”
Vô số thi thể ngã xuống đất.
Trong phút chốc, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi.
Dưới vòm trời, giữa núi cao rừng rậm, dù là Càn Môn hay Phù Ngọc Cung, mọi người đều cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích nhìn máu lan tràn dưới chân mình, như hợp thành dòng suối, nhuộm đỏ mặt đất, từ nơi cao chảy xuống nơi thấp.
Những nơi nó chảy qua, sự ngột ngạt và im ắng khuếch tán.
Kiếm Long Ngâm rít lên một tiếng rõ rệt, trở về bên cạnh Mộ Hàn Uyên.
Người nọ cúi đầu, lạnh lẽo liếc thanh kiếm bằng mặt không bằng lòng này: “Kiếm do kẻ ngốc nuôi dưỡng, cũng hồ đồ và ngu xuẩn hệt như hắn.”
Kiếm Long Ngâm bất mãn vang lên tiếng vù vù.
Mộ Hàn Uyên lười so đo với vật chết, hắn liếc đám người Càn Môn đang cứng đờ ngước mắt lên nhìn mình, sau đó hắn thờ ơ rủ mắt: “Thôi được, những kẻ còn lại, sau này giết.”
Ngay cả Bích Tiêu cũng không thể tin được, nhìn thi thể đệ tử đầy núi bên dưới, ông ta trúc trắc ngẩng đầu lên, rít lên từ trong cổ họng: “Ngươi…… ngươi dám……”
“Giết người thôi mà. Cần gì giống như các ngươi, phô trương thanh thế, nhọc nhằn phí thời gian.”
Mộ Hàn Uyên đánh đàn, nâng mắt lên, vài sợi tóc đen rủ xuống đuôi mắt của hắn, che đi nốt ruồi nhỏ, hắn nhếch môi, trong mắt là ý cười lạnh buốt yêu dị ——
“Hiện tại, đến lượt ngươi.”
—
Đông Hải, tiên sơn Phượng Hoàng, cấm địa.
Sau tiếng sấm vang vọng trên bầu trời, tiên sơn trên biển theo đó mà rung chuyển trong chốc lát.
Vân Dao đang khoanh chân truyền linh lực vào tiên trận thượng cổ bỗng mở mắt ra, trong nháy mắt, một nỗi bất an chợt khuếch tán, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch.
“...... Đừng.”
Bên cạnh tràng thạch trận cơ, lão tộc chủ tộc Phượng Hoàng giật mình tỉnh giấc, ông ta theo phản xạ nhìn về phía tây: “Đây là…… lại có người vào Độ Kiếp cảnh?”
Sắc mặt Vân Dao thay đổi mấy lần.
Nơi này là cấm địa của tộc Phượng Hoàng, tin tức bị cắt đứt, vốn không thể liên lạc với bên ngoài, lúc này nàng vẫn đang bị vây trong tiên trận thượng cổ, vì tính mạng của Mộ Cửu Thiên, trong chốc lát nàng không thể thoát thân.
Bởi vì một khi linh lực bị ngắt quãng, không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà người trong thuật dục hỏa trùng sinh, chắc chắn thập tử vô sinh.
…… Nhất định Càn Môn đã rơi vào tình huống nghiêm trọng, nếu không Mộ Hàn Uyên sẽ không cưỡng ép phá cảnh, nàng không thể trì hoãn thêm nữa.
Huống chi, dường như có thứ gì đó đáng sợ hơn, ngay cả nàng cũng khó có thể lường trước được, sắp xảy ra.
Vân Dao nhắm mắt, cắn răng, không màng an nguy rút linh lực cuồn cuộn trong linh phủ ra, điên cuồng rót vào trận pháp.
Sớm kết thúc chuyện ở đây, nàng sẽ có thêm hi vọng ngăn chặn ác quả mà nàng không biết kia!
Linh lực đáng sợ xông vào tạng phủ của Vân Dao, thanh thế to lớn như sông biển ập thẳng xuống, những tộc nhân tộc Phượng Hoàng trong trận không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Bên ngoài trận pháp, lão tộc chủ tộc Phượng Hoàng cũng biến sắc: “Tiểu Vân Dao, con cần gì phải ——”
“Càn Môn là nhà của ta, là tâm huyết ngàn năm của sư phụ! Ông nói xem, ta cần gì!”
Giọng của Vân Dao căm hận, máu tràn ra từ khóe môi.
Nàng quay đầu, lạnh lùng trừng lão tộc chủ: “Chuyện hôm nay, xem như cái giá phải trả để tộc Phượng Hoàng cứu sư huynh ta —— Sau hôm nay, Càn Môn ta và tộc Phượng Hoàng sinh tử lưỡng cách! Hoàng tuyền bích lạc, không dính líu đến nhau nữa!”
“......”
Sắc mặt của lão tộc chủ xám ngắt: “Là ta có lỗi với con, càng có lỗi với lão hữu Thái Nhất, ta……”
“Không hổ là tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, thời điểm liều mạng, còn có thời gian buông lời cay nghiệt.”
Một giọng nói lạnh lùng cợt nhả đột nhiên vang lên.
Trên nền đất cấm địa tộc Phượng Hoàng, trong lẫn ngoài trận pháp, mọi người đều khẽ biến sắc.
Vân Dao ngoảnh đầu, nhìn về hướng vang lên giọng nói.
Một cái bóng từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Kim vũ, thải linh, mũ phượng. Còn có vũ y lả lơi sặc sỡ chói mắt mà nàng từng chỉ trích.
—— Tộc chủ hiện tại của tộc Phượng Hoàng, Phượng Thanh Liên.
Khi thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp diêm dúa kia, trái tim căng thẳng của Vân Dao thả lỏng đôi chút.
“Thanh Liên?” Lão tộc chủ thấy người bước ra từ trong bóng tối, phản ứng còn lớn hơn Vân Dao, ông lão run rẩy chống lên tràng thạch để đứng lên: “Chẳng phải con đang bế quan để đột phá tầng thứ chín sao? Sao lại, sao lại đột nhiên xuất quan……”
“Lôi kiếp dữ dội như thế, dù nằm trong quan tài cũng có thể bật nắp sống lại, sao ta có thể không tỉnh?”
Phượng Thanh Liên uể oải liếc nhìn trong trận ——
“Ta thấy nếu ta không xuất quan, tiên sơn Phượng Hoàng sẽ bị mấy lão già các ông lật tung.”
Bên trong tiên trận thượng cổ, trừ một phương vị bát quái do Vân Dao tọa trấn, bảy nơi còn lại, các bô lão tộc Phượng Hoàng đều cúi đầu hoặc nghiêng mặt sang một bên, né tránh ánh mắt của Phượng Thanh Liên, dường như không dám nói gì.
Trong cấm địa to lớn như thế, lập tức im phăng phắc.
“...... Hừ.”
Phượng Thanh Liên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt vẫn lạnh buốt như cũ: “Có gan đánh cược tương lai của tộc Phượng Hoàng, coi thường đạo nghĩa, tiếp tay gây tai họa ngập trời, nhưng lại không có gan nhìn ta? Tuổi thọ mấy ngàn năm của các vị bô lão đều cho chó gặm hết rồi à?”
“——!”
Một câu đã mắng hết toàn bộ tộc nhân tộc Phượng Hoàng trong cấm địa trừ Vân Dao và Mộ Cửu Thiên, trong tiên trận dục hỏa trùng sinh, linh lực bảy phương vị đều dao động không yên.
Vân Dao đã quen với cái mỏ hỗn của con phượng hoàng này.
Nhưng vì cùng ở trong trận, nên nàng cũng chịu ảnh hưởng của linh lực dao động, suýt chút bị cắn trả, sắc mặt nàng không khỏi tối sầm: “Nếu ngươi đến không phải để giúp đỡ, thế thì đừng làm loạn.”
“Giúp cô? Dựa vào đâu?”
Phượng Thanh Liên cười khẩy tiến lên phía trước: “Dựa vào dung mạo như thiên tiên của tiểu sư thúc, hay là khuôn mặt to có thể che cả giới Càn Nguyên của cô?”
Vân Dao: “......”
Con phượng hoàng này trời sinh có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại độc thân suốt ba ngàn năm, không phải không có lý do.
Dẫu nói thế, nhưng Phượng Thanh Liên vẫn tiến lên, dưới hư ảnh kim linh, ngay tức thì, y xuất hiện sau Vân Dao.
Áo gấm lông vũ sặc sỡ nhấc lên, cách hai tấc, ngón tay của y đặt sau lưng Vân Dao, linh lực tiên thiên của tộc Phượng Hoàng rót vào cơ thể nàng.
Trận pháp vốn chập trùng từ từ bình thường lại, so với lúc nãy, linh lực được rót vào tâm trận hùng mạnh hơn nhiều.
“Thanh Liên……” Lão tộc chủ tộc Phượng Hoàng ngập ngừng nói: “Đây là lệnh của chân long, vạn năm trước tộc Phượng Hoàng chúng ta vốn thuộc lãnh địa của tộc Hải Yêu, nếu con……”
“Chân long đã chết vạn năm rồi, muốn nghe thì mấy lão già các ông xuống suối vàng nghe đi!”
Phượng Thanh Liên lạnh giọng ngắt lời.
“Lão tộc chủ, ta nể mặt ông lớn tuổi, tuổi thọ không còn bao nhiêu, nên không tính toán chuyện hôm nay. Nhưng tốt nhất ông đừng được voi đòi tiên, ông muốn ép ta tính rõ ‘công tích’ của phe cánh của ông những năm gần đây với Nhân tộc Đông Hải sao?!”
“......”
Ở chỗ của Vân Dao, linh lực của nàng và Phượng Thanh Liên bù đắp cho nhau, dần dà, Phượng Thanh Liên có thể hoàn toàn thay thế nàng.
Cuối cùng Vân Dao đã có thể thoát khỏi trận.
Kiếm Nại Hà sốt ruột khó nhịn từ lâu bay vút tới, tự động dừng trước mũi chân của nàng, mang theo hồng ý duyên dáng lao ra khỏi cấm địa.
Dư ba gần như khiến núi đá rừng cây trong cấm địa lộng gió.
Thoáng chốc, hình bóng của nữ tử biến mất nơi chân trời.
Âm thanh vang vọng trên bầu trời cấm địa ——
“Sư huynh ta giao cho ngươi. Nể tình huynh ấy suýt trở thành muội phu của ngươi, nhớ bảo vệ tính mạng của huynh ấy nhé.”
“...... Mau cút đi.”
Phượng Thanh Liên cáu kỉnh quay lại trận tâm.
—
Hướng tây bắc cách sơn môn Càn Môn mấy ngàn dặm, dưới vòm trời nhuốm đầy máu.
Các tu giả của Phù Ngọc Cung, Bích Tiêu dẫn theo tùy tùng bỏ trốn nhưng lại bị Mộ Hàn Uyên đuổi giết.
Thi thể trải đầy đường đi.
Những nơi đi qua, máu tươi loang lổ lấn át sắc xanh của bầu trời.
Bích Tiêu chưa bao giờ chạy trốn chật vật như thế, phía sau ông ta chỉ còn lại Văn Bất Ngôn và vài cường giả Hợp Đạo cảnh.
Tu giả dưới Hợp Đạo cảnh, tất cả đều vong mạng dưới kiếm của ác quỷ Tu La đang truy đuổi phía sau.
Mọi người đều sợ chết khiếp, nhưng lại không dám thóa mạ một lời, vì sợ tiếp theo lưỡi kiếm sẽ xuyên qua linh phủ, xoắn nát thần hồn của mình —— Hệt như những trưởng lão đệ tử đang gào thét trước khi chết ở đằng sau.
Bọn họ liều mạng chạy trốn, chạy về phía tây bắc ——
Đó là địa bàn của một trong tứ đại tiên môn, Huyền Kiếm Tông.
Đường nét của tòa thành khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, như mặt trời nhô lên ở đường chân trời, là hy vọng sống duy nhất của bọn họ.
“Ô ——!”
Kèn cảnh báo chói tai vang lên trong thành.
Bích Tiêu dựa vào linh lực Độ Kiếp cảnh để đi trước, nhếch nhác ngã xuống từ thân kiếm, rơi xuống thành, y phục lam lũ đầy máu, khiến dân chúng giật mình hoảng sợ tránh ra xa.
Theo sát ông ta. những tu giả Hợp Đạo cảnh phía sau cũng kiệt quệ linh lực, lảo đảo đáp xuống khỏi thân kiếm.
“Tu giả phương nào! Tại sao ngự kiếm xông vào địa giới của Huyền Kiếm Tông!”
Bóng dáng của vài đệ tử Huyền Kiếm Tông lóe lên, ngay lập tức bao vây nhóm người lại.
“Có…… có ma đầu đột kích!” Bích Tiêu chống đất đứng lên, bộ râu dính đầy máu, run rẩy chỉ về hướng đông nam: “Mau! Mau mở trận! Ma đầu kia điên rồi! Hắn đã giết sạch trưởng lão và đệ tử của Phù Ngọc Cung ta! Mau mở trận!”
Thật ra, không cần Bích Tiêu chứng minh, khi các đệ tử Huyền Kiếm Tông nhìn về hướng đông nam, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi ——
Huyết khí ngút trời như áng mây đỏ rực, kèm theo sát ý giá rét, đang hướng về phía tòa thành này.
“Đóng thành! Mở trận pháp! Cảnh báo!”
Đệ tử dẫn đầu lập tức ra lệnh.
Linh trụ bốn phía thành trì phóng lên cao, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thành trì, tập trung ở một điểm, sau đó bốn bức màn ánh sáng tạo thành lồng ánh sáng, bao phủ toàn bộ tòa thành.
Sau ba nhịp thở, một bóng người lập tức xuất hiện, người nọ dừng lại trên thành trì, như quân vương ngự trị trên bầu trời.
Chiếc áo bào trắng như tuyết không chút tì vết giờ đây nhuốm đầy máu, như đóa hoa lộng lẫy thối rữa nở rộ nơi suối vàng, khiến tu giả và dân chúng trong thành sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Theo sau người nọ, cổ cầm dừng lại bên cạnh hắn, ngay cả tiếng đàn cũng rất quen thuộc với mọi người ——
“Hàn Uyên Tôn?!”
Trong số đệ tử của Huyền Kiếm Tông, vang lên vài tiếng hô kinh ngạc.
“Hắn căn bản không phải Hàn Uyên Tôn! Hắn đã nhập ma rồi!” Bích Tiêu oán độc rít lên, vung tay áo về phía đám người đang kinh ngạc phía sau, phẫn nộ gào lên: “Hắn là ma đầu tội ác tày trời —— Hắn giết sạch mấy ngàn người trên dưới Phù Ngọc Cung! Thi thể của bọn họ chất đầy đường từ Càn Môn đến đây!!”
“Đúng thế……”
Đi sau Bích Tiêu, Văn Bất Ngôn cũng có vẻ mặt vặn vẹo y hệt ông ta, ánh mắt âm độc của y đảo qua mọi người, sau đó xé toạc tay áo trái trống rỗng đầy máu của mình xuống ——
Xương trắng đáng sợ đứt gãy đan xen máu thịt đã bị linh lực gắt gao chặn lại.
“Đây là tội chứng hắn để lại cho ta khi giết đệ tử của ta!”
Văn Bất Ngôn căm hờn nói, cứ như đã quên, trên đường đến đây khi rơi vào nguy hiểm, chính y đã đẩy đồ đệ ra chắn trước người, chặn một kiếm chí mạng của Mộ Hàn Uyên.
Không thể xóa ánh mắt kinh ngạc và uất hận của đồ đệ kia trước khi chết ra khỏi đầu, Văn Bất Ngôn chỉ có thể biến nỗi sợ hãi này thành thù hận đối với Mộ Hàn Uyên, giọng của y càng lúc càng khàn, càng lúc càng khó nghe, nhưng vẫn đủ để đám người trong thành nghe rõ ——
“Một khi quang trận này vỡ, hắn sẽ giết hết chúng ta! Nếu hôm nay không tiêu diệt ma đầu kia, không ai có thể sống sót chạy trốn!!”
“Tiên tri của gương Thiên Chiếu là sự thật, Mộ Hàn Uyên chính là ma đầu gây họa cho thế gian!”
“......”
Sự khủng hoảng lan ra khắp thành, vô số ánh mắt kinh hồn sợ sệt nhìn bóng dáng của người đang cụp mắt, cả người đầy máu, hờ hững liếc nhìn bọn họ.
“Nhìn đi, một lũ giun dế đáng buồn, chỉ cần vài câu đã có thể xúi giục chúng. Bọn chúng sống trên đời này, ngoại trừ mặc cho người khác thao túng, còn có ý nghĩa gì nữa đây?”
Mộ Hàn Uyên khẽ cười, nhìn hư ảnh dao găm ánh sáng cắm trên lồng ngực.
“Vì một đám giun dế mang danh muôn dân trăm họ như thế, mà không màng tới bản thân mình, ngươi nói xem, ngươi ngu dại đến mức nào.”
“.......”
Kiếm Long Ngâm dừng lại bên cạnh Mộ Hàn Uyên, phát ra tiếng vù vù, cứ như đang kháng nghị lời nói của hắn.
Mộ Hàn Uyên lạnh lùng liếc nó: “Phá trận.”
“Vù ——!” Mũi kiếm Long Ngâm mạnh mẽ xoay tròn giữa không trung.
“Ta biết bọn chúng đều sẽ chết, thế thì sao?” Mộ Hàn Uyên cười lạnh như đầu độc: “Bọn chúng tự nguyện mở thành trì, bảo vệ kẻ ác, đó là lý do bọn chúng đáng chết —— Nếu bọn chúng muốn chết, tại sao ta không giết chúng?!”
Dứt lời, Mộ Hàn Uyên giơ tay lên sau đó nặng nề ấn xuống.
Kiếm Long Ngâm dùng uy thế nghiêng núi lật biển không gì ngăn cản nổi, ầm ầm nện xuống đại trận ——
Khoảnh khắc trước khi sức mạnh vạn quân ấy trảm nát lồng ánh sáng của tòa thành.
“Ngang……”
Một tiếng rồng gầm đau đớn vang lên từ thân kiếm.
Cùng lúc đó, nó đột ngột dừng lại ngay sát quang trận của thành trì.
Mũi kiếm liên tục run lên bần bật, xen lẫn tiếng rít đau đớn vui sướng.
“Mộ, Hàn, Uyên…… Ngươi bất chấp hồn diệt cũng muốn ngăn cản ta!?”
Trên không trung, Mộ Hàn Uyên mặc huyết bào khuôn mặt dữ tợn ôm lồng ngực, hư ảnh dao găm ánh sáng mà không ai có thể nhìn thấy kia run lên bần bật, gần như muốn xoắn nát thần hồn của hắn.
Mũi dao găm bị đẩy ra từng tấc một, sau đó lần nữa đâm sâu vào hồn thể.
Cơn đau dữ dội sâu tận xương tủy xé rách cả hai thần hồn.
“Vút ——!”
Cuối cùng, vào khoảnh khắc dao găm ánh sáng bị Mộ Hàn Uyên trấn áp, kiếm Long Ngâm lập tức có thể chạy trốn, nó như một vệt sáng trở về vỏ, cùng đàn Mẫn Sinh, như thiểm điện phóng về phía đông nam.
—— Trong thoáng chốc vừa rồi, ngay khi trấn áp được Hồn Chủy, thần hồn của Mộ Hàn Uyên lập tức cắt đứt liên hệ linh hồn giữa hắn với đàn Mẫn Sinh và kiếm Long Ngâm.
“Được, được lắm……”
Mộ Hàn Uyên lại đứng thẳng người lên, khàn giọng bật cười, tiếng cười trầm thấp lấn át ma âm điên cuồng.
“Là do ngươi lựa chọn.”
Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, đột nhiên tháo kim liên trâm ngọc trên tóc.
Tóc đen xõa xuống.
Như mực quấn quanh người của hắn.
Mộ Hàn Uyên nâng nó lên ngang tầm mắt, kim liên trên trâm ngọc lấp lánh, ánh vào sâu trong mắt hắn —— Đủ để thần hồn đang bị bóng tối trấn áp kia thấy rõ.
Trong bóng đêm vô tận, thần hồn của Mộ Hàn Uyên chợt cảm thấy bất an.
Hắn nghe thấy tiếng cười nhẹ của ma ở bên ngoài bóng tối.
“Ngươi có biết đây là gì không?”
Bên dưới bầu trời xanh bao la, Mộ Hàn Uyên tháo đóa kim liên kia xuống, sau đó vứt trâm ngọc, trâm ngọc rơi xuống từ độ cao vạn trượng, vỡ nát.
Hào quang của kim liên hơi lấp lánh giữa không trung, như hơi thân thiết như hơi bất an, cọ nhẹ vào lòng bàn tay của hắn.
“Nó là Chung Yên Hỏa Chủng, đến từ Tiên giới.”
Mộ Hàn Uyên bật cười, giọng khàn đặc: “Ba trăm năm trước, thứ hành hạ ngươi không phải ác quỷ gì, mà chính là nó.”
“Kể từ khi Chung Yên Hỏa Chủng ra đời, chính là lúc ngọn lửa diệt thế bắt đầu dấy lên.”
Mộ Hàn Uyên dừng lại một chút, sau đó dưới sự run rẩy của dao găm ánh sáng, hắn bật cười điên loạn: “Ngươi đoán xem, ba trăm năm nay nó không hề biến mất, vậy nó bị phong ấn trong cơ thể của ai? Ngươi nghĩ xem, suốt ba trăm năm qua, người thay ngươi nhận hết tra tấn cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc là ai? Khế ước sư đồ cái gì —— Trên đời này, chỉ có ngươi tin vào lời nói vô lý đó!”
Dao găm ánh sáng liên tục run rẩy.
Mộ Hàn Uyên biết lúc này thần hồn bị phong ấn trong bóng tối kia kinh hãi và tuyệt vọng đến mức nào, giống như rất nhiều năm trước, khi hắn lần đầu biết được sự thật này trên Tiên giới.
Hắn hiểu rõ.
Đây là khoảnh khắc “mình” dễ bị tổn thương nhất.
Hào quang của kim liên nở rộ trong lòng bàn tay của hắn.
Trong linh phủ, tơ huyết sắc bị một nửa linh lực tu vi mạnh mẽ áp chế, phảng phất như chạm vào căn nguyên, đột ngột bắt đầu run rẩy một cách sống động.
Ngay sau đó, tơ huyết sắc nhô lên từ lòng bàn tay của Mộ Hàn Uyên, quấn lấy cánh hoa sen vàng, đâm thẳng vào hoa tâm.
Mồi lửa đỏ tươi bị kéo ra khỏi kim liên.
“Ầm ——”
Nó chui vào giữa trán của hắn.
Như muôn chim về tổ, trời đất bỗng dưng tĩnh mịch.
Mặt trời bị bóng tối nuốt chửng.
Ngay khi bầu trời sáng lên lần nữa ——
Những cánh kim liên trong lòng bàn tay của Mộ Hàn Uyên bong ra, héo rũ, trong gió vang lên tiếng khóc run lẩy bẩy.
‘Phụ thân……’
‘Mẫu thân……’
Trong bóng tối vô tận, dưới vực sâu đen kịt không đáy, Mộ Hàn Uyên liều mạng giãy giụa, giọng nói khàn đặc phẫn nộ của hắn khiến biển mực dậy sóng ——
【Tại, sao?】
“Đừng ngây thơ nữa.”
Mộ Hàn Uyên hạ tay xuống, hờ hững nhìn từng cánh hoa sen vỡ thành những đốm sáng, sau đó biến mất khỏi thế gian.
Mái tóc đen như mực tung bay theo gió, hắn liếc nhìn chúng sinh đang run lẩy bẩy dưới quang trận.
Từng sợi tơ huyết sắc giãn ra giữa linh mạch, Chung Yên Hỏa Chủng được thả trở về hấp thụ thiên địa linh khí, trút vào mi tâm.
Mái tóc dài của Mộ Hàn Uyên, từng tấc từng tấc, như bị tuyết nhuộm trắng.
Cho đến đuôi tóc.
Huyết sắc thiêu đốt áo bào của hắn, áo bào màu mực in dấu ma văn, ma diễm vô tận lan ra sau lưng hắn.
【Chung Yên Hỏa Chủng, từ đầu đến cuối, chỉ là một phần của ta và ngươi.】
Mộ Hàn Uyên giang hai tay, giữa những ngón tay trắng lạnh thon dài, dễ dàng tích trữ sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Hắn nhìn thành trì bên dưới lồng ánh sáng, lạnh lẽo mỉm cười.
Tay trái buông xuống, lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ như mặt trời giáng thẳng xuống thành trì ——
【Số mệnh đã định.】
【Ta và ngươi, chính là kết thúc của Tam Thiên thế giới này.】
******
“Giới Càn Nguyên……. đã lâu lắm rồi.”
Lôi kiếp tiêu tán, trời xanh không mây.
Mộ Hàn Uyên toàn thân đầy máu, đứng dưới vòm trời, cúi nhìn nhân gian giang hà. Giọng điệu trầm thấp của hắn mang theo nỗi nhớ nhung vô tận, nhưng ánh mắt nhìn những người ở bên dưới lại tràn ngập thờ ơ và bạc bẽo.
Cứ như dù bọn họ sống hay chết, trong mắt hắn tất cả đều là cỏ rác, chẳng đáng bận lòng.
“Mộ…… Hàn Uyên!”
Cách bách lý trường không, Bích Tiêu cảnh giác chăm chú nhìn hắn, như đang đánh giá tân tấn Độ Kiếp cảnh thật hư của hắn.
Song, thần thức của Bích Tiêu còn chưa đến gần phạm vi trăm trượng quanh người nọ, hệt như rơi xuống hố đen không đáy, trong chớp mắt, thần thức bị nghiền nát nuốt chửng, không còn sót lại chút dấu vết nào.
“——!”
Sắc mặt của Bích Tiêu biến đổi.
Sao có thể?
Mộ Hàn Uyên này ——
Sao có thể đáng sợ hơn cả Vân Dao!?
Ý niệm cường đoạt trong đầu lập tức biến mất.
Nhìn vào đôi mắt đen láy của người nọ, Bích Tiêu cảm thấy thần hồn mình run rẩy một cách khó hiểu, như thể trước mặt là một hố đen không đáy khổng lồ, có thể chôn vùi ông ta bất cứ lúc nào.
Bích Tiêu gắng gượng không lùi bước: “Ngươi…… nếu ngươi đã vào Độ Kiếp, chúng ta đấu pháp, sẽ chỉ lưỡng bại câu thương —— Ngươi nghĩ kỹ đi, đây là Càn Môn, nếu ảnh hưởng lan ra xung quanh, người chết đều là đệ tử Càn Môn của ngươi!”
“......”
Cách xa trăm dặm, Bích Tiêu không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt đen kịt của người nọ.
Nhưng không hiểu tại sao, ông ta cảm thấy ánh mắt kia chứa đầy sự thương hại và bỡn cợt, như thần minh đang nhìn sâu kiến diễn trò.
Cảm giác nhục nhã này khiến mặt của Bích Tiêu đỏ bừng, giọng ông ta chợt lạnh lẽo, chỉ xuống đệ tử Càn Môn và đệ tử Phù Ngọc Cung ở sơn môn Càn Môn dưới chân: “Chỉ cần ngươi giao đồ ra, ta sẽ rời đi, tuyệt đối không quay lại —— Nếu không, một nửa Càn Môn ở nơi này ắt vong!”
Mộ Hàn Uyên bật cười giễu cợt: “Dùng Càn Môn để uy hiếp ta? Ngươi nhầm người rồi. Người ngươi có thể uy hiếp là kẻ kia, hiện tại……”
Hắn giơ tay, chỉ vào trước ngực mình.
“Ở đây.”
Bích Tiêu nhìn theo ngón tay của hắn, dưới ánh mặt trời, trường bào dính máu của hắn như hồng mai trên tuyết trắng, nhưng có thể thấy rõ ràng ——
Phía trước Mộ Hàn Uyên không có gì cả.
Nơi hắn chỉ, rõ ràng là lồng ngực của hắn.
Sắc mặt của Bích Tiêu trở nên khó coi: “Ngươi có ý gì! Trêu đùa ta phải không?”
“Ngay cả thứ này mà cũng không thấy, đúng là phế vật, sao xứng sủa trước mặt ta.” Mộ Hàn Uyên cười khẩy, trong mắt như có ma diễm tuôn trào.
Hắn vốn muốn ra tay, nhưng chợt nhớ tới điều gì đó nên bèn lười biếng hạ tay áo xuống.
—— Chỉ có hắn nhìn thấy, hư ảnh dao găm ánh sáng bị ngón tay của hắn lướt qua, ngưng tụ lại.
Như biển sao ngoi lên trong bóng tối, cô đọng thành một thanh dao găm hữu hình vô chất.
So với lúc bị Vân Dao cắm vào ngực trên núi Tàng Long, hiện tại thanh dao găm này đã hoàn toàn đi sâu vào ngực của Mộ Hàn Uyên, chỉ còn lại cán dao.
Trái tim nơi lưỡi dao cắm vào, đang trấn áp linh hồn của Mộ Hàn Uyên thật sự trong cơ thể này.
Đoạt xá không phải chuyện dễ dàng, không phải chuyện có thể làm được ngay —— Cho nên hắn chỉ đành dùng dao găm trấn áp linh hồn trước.
Trước kia vì muốn hạ giới lần nữa, hắn chém nát thần hồn, róc ma cốt, chỉ chừa lại mảnh thần hồn vẫn còn sức mạnh trời phạt này, cho nên hiện tại thần hồn của hắn chỉ mạnh hơn thần hồn của Mộ Hàn Uyên ở giới Càn Nguyên này một chút mà thôi.
Nếu không có Hồn Chủy này, hắn chắc chắn không thể cướp thân thể của Mộ Hàn Uyên nhanh như thế.
Trấn áp không phải đoạt xá, vẫn còn phiền toái. Chẳng hạn như lúc này, hắn muốn làm gì cũng phải băn khoăn.
Nhưng hiện tại thể xác này đã rơi vào tay hắn, sau này hắn trở về Ma Vực, trùng tu thần hồn, hoàn toàn đoạt xá chỉ là vấn đề thời gian.
“Con đường phía trước vẫn còn dài.”
Mộ Hàn Uyên gõ nhẹ vào hư không, dưới thắt lưng ngọc, đàn Mẫn Sinh không chịu không muốn, run lẩy bẩy, nhưng cuối cùng cũng phải tuân theo mệnh lệnh của Mộ Hàn Uyên, một tiếng rít, kiếm Long Ngâm mạnh mẽ rời vỏ.
Trường cầm bạch ngọc cũng xuất hiện, hóa thành Mẫn Sinh nằm ngang trước mặt Mộ Hàn Uyên.
Hắn nhấc một tay lên, uể oải gảy dây đàn.
“Coong ——”
Tiếng đàn vang lên, Mộ Hàn Uyên lười biếng cụp mắt xuống, ánh mặt trời nóng rực chiếu lên sườn khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ của hắn.
“Đi.” Giọng của hắn buồn chán: “Giết hết.”
“——!”
Tiếng đàn vừa dứt, kiếm Long Ngâm xuất hiện trong sơn môn.
Thời gian như bóng câu qua cửa (*), trong nháy mắt, nó lướt qua đám người vô số lần, ánh sáng và bóng tối đan xen như vỡ vụn. Sau đó, từng đệ tử Phù Ngọc Cung trợn mắt, chưa kịp hoàn hồn, trước cổ đồng loạt xuất hiện một dòng máu tươi.
(*) Chỉ thời gian trôi vùn vụt như bóng ngựa non sung sức phi ngang qua khe cửa sổ.
“Bịch.”
“Bịch bịch bịch bịch bịch……”
Vô số thi thể ngã xuống đất.
Trong phút chốc, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi.
Dưới vòm trời, giữa núi cao rừng rậm, dù là Càn Môn hay Phù Ngọc Cung, mọi người đều cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích nhìn máu lan tràn dưới chân mình, như hợp thành dòng suối, nhuộm đỏ mặt đất, từ nơi cao chảy xuống nơi thấp.
Những nơi nó chảy qua, sự ngột ngạt và im ắng khuếch tán.
Kiếm Long Ngâm rít lên một tiếng rõ rệt, trở về bên cạnh Mộ Hàn Uyên.
Người nọ cúi đầu, lạnh lẽo liếc thanh kiếm bằng mặt không bằng lòng này: “Kiếm do kẻ ngốc nuôi dưỡng, cũng hồ đồ và ngu xuẩn hệt như hắn.”
Kiếm Long Ngâm bất mãn vang lên tiếng vù vù.
Mộ Hàn Uyên lười so đo với vật chết, hắn liếc đám người Càn Môn đang cứng đờ ngước mắt lên nhìn mình, sau đó hắn thờ ơ rủ mắt: “Thôi được, những kẻ còn lại, sau này giết.”
Ngay cả Bích Tiêu cũng không thể tin được, nhìn thi thể đệ tử đầy núi bên dưới, ông ta trúc trắc ngẩng đầu lên, rít lên từ trong cổ họng: “Ngươi…… ngươi dám……”
“Giết người thôi mà. Cần gì giống như các ngươi, phô trương thanh thế, nhọc nhằn phí thời gian.”
Mộ Hàn Uyên đánh đàn, nâng mắt lên, vài sợi tóc đen rủ xuống đuôi mắt của hắn, che đi nốt ruồi nhỏ, hắn nhếch môi, trong mắt là ý cười lạnh buốt yêu dị ——
“Hiện tại, đến lượt ngươi.”
—
Đông Hải, tiên sơn Phượng Hoàng, cấm địa.
Sau tiếng sấm vang vọng trên bầu trời, tiên sơn trên biển theo đó mà rung chuyển trong chốc lát.
Vân Dao đang khoanh chân truyền linh lực vào tiên trận thượng cổ bỗng mở mắt ra, trong nháy mắt, một nỗi bất an chợt khuếch tán, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch.
“...... Đừng.”
Bên cạnh tràng thạch trận cơ, lão tộc chủ tộc Phượng Hoàng giật mình tỉnh giấc, ông ta theo phản xạ nhìn về phía tây: “Đây là…… lại có người vào Độ Kiếp cảnh?”
Sắc mặt Vân Dao thay đổi mấy lần.
Nơi này là cấm địa của tộc Phượng Hoàng, tin tức bị cắt đứt, vốn không thể liên lạc với bên ngoài, lúc này nàng vẫn đang bị vây trong tiên trận thượng cổ, vì tính mạng của Mộ Cửu Thiên, trong chốc lát nàng không thể thoát thân.
Bởi vì một khi linh lực bị ngắt quãng, không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà người trong thuật dục hỏa trùng sinh, chắc chắn thập tử vô sinh.
…… Nhất định Càn Môn đã rơi vào tình huống nghiêm trọng, nếu không Mộ Hàn Uyên sẽ không cưỡng ép phá cảnh, nàng không thể trì hoãn thêm nữa.
Huống chi, dường như có thứ gì đó đáng sợ hơn, ngay cả nàng cũng khó có thể lường trước được, sắp xảy ra.
Vân Dao nhắm mắt, cắn răng, không màng an nguy rút linh lực cuồn cuộn trong linh phủ ra, điên cuồng rót vào trận pháp.
Sớm kết thúc chuyện ở đây, nàng sẽ có thêm hi vọng ngăn chặn ác quả mà nàng không biết kia!
Linh lực đáng sợ xông vào tạng phủ của Vân Dao, thanh thế to lớn như sông biển ập thẳng xuống, những tộc nhân tộc Phượng Hoàng trong trận không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Bên ngoài trận pháp, lão tộc chủ tộc Phượng Hoàng cũng biến sắc: “Tiểu Vân Dao, con cần gì phải ——”
“Càn Môn là nhà của ta, là tâm huyết ngàn năm của sư phụ! Ông nói xem, ta cần gì!”
Giọng của Vân Dao căm hận, máu tràn ra từ khóe môi.
Nàng quay đầu, lạnh lùng trừng lão tộc chủ: “Chuyện hôm nay, xem như cái giá phải trả để tộc Phượng Hoàng cứu sư huynh ta —— Sau hôm nay, Càn Môn ta và tộc Phượng Hoàng sinh tử lưỡng cách! Hoàng tuyền bích lạc, không dính líu đến nhau nữa!”
“......”
Sắc mặt của lão tộc chủ xám ngắt: “Là ta có lỗi với con, càng có lỗi với lão hữu Thái Nhất, ta……”
“Không hổ là tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, thời điểm liều mạng, còn có thời gian buông lời cay nghiệt.”
Một giọng nói lạnh lùng cợt nhả đột nhiên vang lên.
Trên nền đất cấm địa tộc Phượng Hoàng, trong lẫn ngoài trận pháp, mọi người đều khẽ biến sắc.
Vân Dao ngoảnh đầu, nhìn về hướng vang lên giọng nói.
Một cái bóng từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Kim vũ, thải linh, mũ phượng. Còn có vũ y lả lơi sặc sỡ chói mắt mà nàng từng chỉ trích.
—— Tộc chủ hiện tại của tộc Phượng Hoàng, Phượng Thanh Liên.
Khi thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp diêm dúa kia, trái tim căng thẳng của Vân Dao thả lỏng đôi chút.
“Thanh Liên?” Lão tộc chủ thấy người bước ra từ trong bóng tối, phản ứng còn lớn hơn Vân Dao, ông lão run rẩy chống lên tràng thạch để đứng lên: “Chẳng phải con đang bế quan để đột phá tầng thứ chín sao? Sao lại, sao lại đột nhiên xuất quan……”
“Lôi kiếp dữ dội như thế, dù nằm trong quan tài cũng có thể bật nắp sống lại, sao ta có thể không tỉnh?”
Phượng Thanh Liên uể oải liếc nhìn trong trận ——
“Ta thấy nếu ta không xuất quan, tiên sơn Phượng Hoàng sẽ bị mấy lão già các ông lật tung.”
Bên trong tiên trận thượng cổ, trừ một phương vị bát quái do Vân Dao tọa trấn, bảy nơi còn lại, các bô lão tộc Phượng Hoàng đều cúi đầu hoặc nghiêng mặt sang một bên, né tránh ánh mắt của Phượng Thanh Liên, dường như không dám nói gì.
Trong cấm địa to lớn như thế, lập tức im phăng phắc.
“...... Hừ.”
Phượng Thanh Liên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt vẫn lạnh buốt như cũ: “Có gan đánh cược tương lai của tộc Phượng Hoàng, coi thường đạo nghĩa, tiếp tay gây tai họa ngập trời, nhưng lại không có gan nhìn ta? Tuổi thọ mấy ngàn năm của các vị bô lão đều cho chó gặm hết rồi à?”
“——!”
Một câu đã mắng hết toàn bộ tộc nhân tộc Phượng Hoàng trong cấm địa trừ Vân Dao và Mộ Cửu Thiên, trong tiên trận dục hỏa trùng sinh, linh lực bảy phương vị đều dao động không yên.
Vân Dao đã quen với cái mỏ hỗn của con phượng hoàng này.
Nhưng vì cùng ở trong trận, nên nàng cũng chịu ảnh hưởng của linh lực dao động, suýt chút bị cắn trả, sắc mặt nàng không khỏi tối sầm: “Nếu ngươi đến không phải để giúp đỡ, thế thì đừng làm loạn.”
“Giúp cô? Dựa vào đâu?”
Phượng Thanh Liên cười khẩy tiến lên phía trước: “Dựa vào dung mạo như thiên tiên của tiểu sư thúc, hay là khuôn mặt to có thể che cả giới Càn Nguyên của cô?”
Vân Dao: “......”
Con phượng hoàng này trời sinh có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại độc thân suốt ba ngàn năm, không phải không có lý do.
Dẫu nói thế, nhưng Phượng Thanh Liên vẫn tiến lên, dưới hư ảnh kim linh, ngay tức thì, y xuất hiện sau Vân Dao.
Áo gấm lông vũ sặc sỡ nhấc lên, cách hai tấc, ngón tay của y đặt sau lưng Vân Dao, linh lực tiên thiên của tộc Phượng Hoàng rót vào cơ thể nàng.
Trận pháp vốn chập trùng từ từ bình thường lại, so với lúc nãy, linh lực được rót vào tâm trận hùng mạnh hơn nhiều.
“Thanh Liên……” Lão tộc chủ tộc Phượng Hoàng ngập ngừng nói: “Đây là lệnh của chân long, vạn năm trước tộc Phượng Hoàng chúng ta vốn thuộc lãnh địa của tộc Hải Yêu, nếu con……”
“Chân long đã chết vạn năm rồi, muốn nghe thì mấy lão già các ông xuống suối vàng nghe đi!”
Phượng Thanh Liên lạnh giọng ngắt lời.
“Lão tộc chủ, ta nể mặt ông lớn tuổi, tuổi thọ không còn bao nhiêu, nên không tính toán chuyện hôm nay. Nhưng tốt nhất ông đừng được voi đòi tiên, ông muốn ép ta tính rõ ‘công tích’ của phe cánh của ông những năm gần đây với Nhân tộc Đông Hải sao?!”
“......”
Ở chỗ của Vân Dao, linh lực của nàng và Phượng Thanh Liên bù đắp cho nhau, dần dà, Phượng Thanh Liên có thể hoàn toàn thay thế nàng.
Cuối cùng Vân Dao đã có thể thoát khỏi trận.
Kiếm Nại Hà sốt ruột khó nhịn từ lâu bay vút tới, tự động dừng trước mũi chân của nàng, mang theo hồng ý duyên dáng lao ra khỏi cấm địa.
Dư ba gần như khiến núi đá rừng cây trong cấm địa lộng gió.
Thoáng chốc, hình bóng của nữ tử biến mất nơi chân trời.
Âm thanh vang vọng trên bầu trời cấm địa ——
“Sư huynh ta giao cho ngươi. Nể tình huynh ấy suýt trở thành muội phu của ngươi, nhớ bảo vệ tính mạng của huynh ấy nhé.”
“...... Mau cút đi.”
Phượng Thanh Liên cáu kỉnh quay lại trận tâm.
—
Hướng tây bắc cách sơn môn Càn Môn mấy ngàn dặm, dưới vòm trời nhuốm đầy máu.
Các tu giả của Phù Ngọc Cung, Bích Tiêu dẫn theo tùy tùng bỏ trốn nhưng lại bị Mộ Hàn Uyên đuổi giết.
Thi thể trải đầy đường đi.
Những nơi đi qua, máu tươi loang lổ lấn át sắc xanh của bầu trời.
Bích Tiêu chưa bao giờ chạy trốn chật vật như thế, phía sau ông ta chỉ còn lại Văn Bất Ngôn và vài cường giả Hợp Đạo cảnh.
Tu giả dưới Hợp Đạo cảnh, tất cả đều vong mạng dưới kiếm của ác quỷ Tu La đang truy đuổi phía sau.
Mọi người đều sợ chết khiếp, nhưng lại không dám thóa mạ một lời, vì sợ tiếp theo lưỡi kiếm sẽ xuyên qua linh phủ, xoắn nát thần hồn của mình —— Hệt như những trưởng lão đệ tử đang gào thét trước khi chết ở đằng sau.
Bọn họ liều mạng chạy trốn, chạy về phía tây bắc ——
Đó là địa bàn của một trong tứ đại tiên môn, Huyền Kiếm Tông.
Đường nét của tòa thành khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, như mặt trời nhô lên ở đường chân trời, là hy vọng sống duy nhất của bọn họ.
“Ô ——!”
Kèn cảnh báo chói tai vang lên trong thành.
Bích Tiêu dựa vào linh lực Độ Kiếp cảnh để đi trước, nhếch nhác ngã xuống từ thân kiếm, rơi xuống thành, y phục lam lũ đầy máu, khiến dân chúng giật mình hoảng sợ tránh ra xa.
Theo sát ông ta. những tu giả Hợp Đạo cảnh phía sau cũng kiệt quệ linh lực, lảo đảo đáp xuống khỏi thân kiếm.
“Tu giả phương nào! Tại sao ngự kiếm xông vào địa giới của Huyền Kiếm Tông!”
Bóng dáng của vài đệ tử Huyền Kiếm Tông lóe lên, ngay lập tức bao vây nhóm người lại.
“Có…… có ma đầu đột kích!” Bích Tiêu chống đất đứng lên, bộ râu dính đầy máu, run rẩy chỉ về hướng đông nam: “Mau! Mau mở trận! Ma đầu kia điên rồi! Hắn đã giết sạch trưởng lão và đệ tử của Phù Ngọc Cung ta! Mau mở trận!”
Thật ra, không cần Bích Tiêu chứng minh, khi các đệ tử Huyền Kiếm Tông nhìn về hướng đông nam, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi ——
Huyết khí ngút trời như áng mây đỏ rực, kèm theo sát ý giá rét, đang hướng về phía tòa thành này.
“Đóng thành! Mở trận pháp! Cảnh báo!”
Đệ tử dẫn đầu lập tức ra lệnh.
Linh trụ bốn phía thành trì phóng lên cao, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thành trì, tập trung ở một điểm, sau đó bốn bức màn ánh sáng tạo thành lồng ánh sáng, bao phủ toàn bộ tòa thành.
Sau ba nhịp thở, một bóng người lập tức xuất hiện, người nọ dừng lại trên thành trì, như quân vương ngự trị trên bầu trời.
Chiếc áo bào trắng như tuyết không chút tì vết giờ đây nhuốm đầy máu, như đóa hoa lộng lẫy thối rữa nở rộ nơi suối vàng, khiến tu giả và dân chúng trong thành sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Theo sau người nọ, cổ cầm dừng lại bên cạnh hắn, ngay cả tiếng đàn cũng rất quen thuộc với mọi người ——
“Hàn Uyên Tôn?!”
Trong số đệ tử của Huyền Kiếm Tông, vang lên vài tiếng hô kinh ngạc.
“Hắn căn bản không phải Hàn Uyên Tôn! Hắn đã nhập ma rồi!” Bích Tiêu oán độc rít lên, vung tay áo về phía đám người đang kinh ngạc phía sau, phẫn nộ gào lên: “Hắn là ma đầu tội ác tày trời —— Hắn giết sạch mấy ngàn người trên dưới Phù Ngọc Cung! Thi thể của bọn họ chất đầy đường từ Càn Môn đến đây!!”
“Đúng thế……”
Đi sau Bích Tiêu, Văn Bất Ngôn cũng có vẻ mặt vặn vẹo y hệt ông ta, ánh mắt âm độc của y đảo qua mọi người, sau đó xé toạc tay áo trái trống rỗng đầy máu của mình xuống ——
Xương trắng đáng sợ đứt gãy đan xen máu thịt đã bị linh lực gắt gao chặn lại.
“Đây là tội chứng hắn để lại cho ta khi giết đệ tử của ta!”
Văn Bất Ngôn căm hờn nói, cứ như đã quên, trên đường đến đây khi rơi vào nguy hiểm, chính y đã đẩy đồ đệ ra chắn trước người, chặn một kiếm chí mạng của Mộ Hàn Uyên.
Không thể xóa ánh mắt kinh ngạc và uất hận của đồ đệ kia trước khi chết ra khỏi đầu, Văn Bất Ngôn chỉ có thể biến nỗi sợ hãi này thành thù hận đối với Mộ Hàn Uyên, giọng của y càng lúc càng khàn, càng lúc càng khó nghe, nhưng vẫn đủ để đám người trong thành nghe rõ ——
“Một khi quang trận này vỡ, hắn sẽ giết hết chúng ta! Nếu hôm nay không tiêu diệt ma đầu kia, không ai có thể sống sót chạy trốn!!”
“Tiên tri của gương Thiên Chiếu là sự thật, Mộ Hàn Uyên chính là ma đầu gây họa cho thế gian!”
“......”
Sự khủng hoảng lan ra khắp thành, vô số ánh mắt kinh hồn sợ sệt nhìn bóng dáng của người đang cụp mắt, cả người đầy máu, hờ hững liếc nhìn bọn họ.
“Nhìn đi, một lũ giun dế đáng buồn, chỉ cần vài câu đã có thể xúi giục chúng. Bọn chúng sống trên đời này, ngoại trừ mặc cho người khác thao túng, còn có ý nghĩa gì nữa đây?”
Mộ Hàn Uyên khẽ cười, nhìn hư ảnh dao găm ánh sáng cắm trên lồng ngực.
“Vì một đám giun dế mang danh muôn dân trăm họ như thế, mà không màng tới bản thân mình, ngươi nói xem, ngươi ngu dại đến mức nào.”
“.......”
Kiếm Long Ngâm dừng lại bên cạnh Mộ Hàn Uyên, phát ra tiếng vù vù, cứ như đang kháng nghị lời nói của hắn.
Mộ Hàn Uyên lạnh lùng liếc nó: “Phá trận.”
“Vù ——!” Mũi kiếm Long Ngâm mạnh mẽ xoay tròn giữa không trung.
“Ta biết bọn chúng đều sẽ chết, thế thì sao?” Mộ Hàn Uyên cười lạnh như đầu độc: “Bọn chúng tự nguyện mở thành trì, bảo vệ kẻ ác, đó là lý do bọn chúng đáng chết —— Nếu bọn chúng muốn chết, tại sao ta không giết chúng?!”
Dứt lời, Mộ Hàn Uyên giơ tay lên sau đó nặng nề ấn xuống.
Kiếm Long Ngâm dùng uy thế nghiêng núi lật biển không gì ngăn cản nổi, ầm ầm nện xuống đại trận ——
Khoảnh khắc trước khi sức mạnh vạn quân ấy trảm nát lồng ánh sáng của tòa thành.
“Ngang……”
Một tiếng rồng gầm đau đớn vang lên từ thân kiếm.
Cùng lúc đó, nó đột ngột dừng lại ngay sát quang trận của thành trì.
Mũi kiếm liên tục run lên bần bật, xen lẫn tiếng rít đau đớn vui sướng.
“Mộ, Hàn, Uyên…… Ngươi bất chấp hồn diệt cũng muốn ngăn cản ta!?”
Trên không trung, Mộ Hàn Uyên mặc huyết bào khuôn mặt dữ tợn ôm lồng ngực, hư ảnh dao găm ánh sáng mà không ai có thể nhìn thấy kia run lên bần bật, gần như muốn xoắn nát thần hồn của hắn.
Mũi dao găm bị đẩy ra từng tấc một, sau đó lần nữa đâm sâu vào hồn thể.
Cơn đau dữ dội sâu tận xương tủy xé rách cả hai thần hồn.
“Vút ——!”
Cuối cùng, vào khoảnh khắc dao găm ánh sáng bị Mộ Hàn Uyên trấn áp, kiếm Long Ngâm lập tức có thể chạy trốn, nó như một vệt sáng trở về vỏ, cùng đàn Mẫn Sinh, như thiểm điện phóng về phía đông nam.
—— Trong thoáng chốc vừa rồi, ngay khi trấn áp được Hồn Chủy, thần hồn của Mộ Hàn Uyên lập tức cắt đứt liên hệ linh hồn giữa hắn với đàn Mẫn Sinh và kiếm Long Ngâm.
“Được, được lắm……”
Mộ Hàn Uyên lại đứng thẳng người lên, khàn giọng bật cười, tiếng cười trầm thấp lấn át ma âm điên cuồng.
“Là do ngươi lựa chọn.”
Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, đột nhiên tháo kim liên trâm ngọc trên tóc.
Tóc đen xõa xuống.
Như mực quấn quanh người của hắn.
Mộ Hàn Uyên nâng nó lên ngang tầm mắt, kim liên trên trâm ngọc lấp lánh, ánh vào sâu trong mắt hắn —— Đủ để thần hồn đang bị bóng tối trấn áp kia thấy rõ.
Trong bóng đêm vô tận, thần hồn của Mộ Hàn Uyên chợt cảm thấy bất an.
Hắn nghe thấy tiếng cười nhẹ của ma ở bên ngoài bóng tối.
“Ngươi có biết đây là gì không?”
Bên dưới bầu trời xanh bao la, Mộ Hàn Uyên tháo đóa kim liên kia xuống, sau đó vứt trâm ngọc, trâm ngọc rơi xuống từ độ cao vạn trượng, vỡ nát.
Hào quang của kim liên hơi lấp lánh giữa không trung, như hơi thân thiết như hơi bất an, cọ nhẹ vào lòng bàn tay của hắn.
“Nó là Chung Yên Hỏa Chủng, đến từ Tiên giới.”
Mộ Hàn Uyên bật cười, giọng khàn đặc: “Ba trăm năm trước, thứ hành hạ ngươi không phải ác quỷ gì, mà chính là nó.”
“Kể từ khi Chung Yên Hỏa Chủng ra đời, chính là lúc ngọn lửa diệt thế bắt đầu dấy lên.”
Mộ Hàn Uyên dừng lại một chút, sau đó dưới sự run rẩy của dao găm ánh sáng, hắn bật cười điên loạn: “Ngươi đoán xem, ba trăm năm nay nó không hề biến mất, vậy nó bị phong ấn trong cơ thể của ai? Ngươi nghĩ xem, suốt ba trăm năm qua, người thay ngươi nhận hết tra tấn cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc là ai? Khế ước sư đồ cái gì —— Trên đời này, chỉ có ngươi tin vào lời nói vô lý đó!”
Dao găm ánh sáng liên tục run rẩy.
Mộ Hàn Uyên biết lúc này thần hồn bị phong ấn trong bóng tối kia kinh hãi và tuyệt vọng đến mức nào, giống như rất nhiều năm trước, khi hắn lần đầu biết được sự thật này trên Tiên giới.
Hắn hiểu rõ.
Đây là khoảnh khắc “mình” dễ bị tổn thương nhất.
Hào quang của kim liên nở rộ trong lòng bàn tay của hắn.
Trong linh phủ, tơ huyết sắc bị một nửa linh lực tu vi mạnh mẽ áp chế, phảng phất như chạm vào căn nguyên, đột ngột bắt đầu run rẩy một cách sống động.
Ngay sau đó, tơ huyết sắc nhô lên từ lòng bàn tay của Mộ Hàn Uyên, quấn lấy cánh hoa sen vàng, đâm thẳng vào hoa tâm.
Mồi lửa đỏ tươi bị kéo ra khỏi kim liên.
“Ầm ——”
Nó chui vào giữa trán của hắn.
Như muôn chim về tổ, trời đất bỗng dưng tĩnh mịch.
Mặt trời bị bóng tối nuốt chửng.
Ngay khi bầu trời sáng lên lần nữa ——
Những cánh kim liên trong lòng bàn tay của Mộ Hàn Uyên bong ra, héo rũ, trong gió vang lên tiếng khóc run lẩy bẩy.
‘Phụ thân……’
‘Mẫu thân……’
Trong bóng tối vô tận, dưới vực sâu đen kịt không đáy, Mộ Hàn Uyên liều mạng giãy giụa, giọng nói khàn đặc phẫn nộ của hắn khiến biển mực dậy sóng ——
【Tại, sao?】
“Đừng ngây thơ nữa.”
Mộ Hàn Uyên hạ tay xuống, hờ hững nhìn từng cánh hoa sen vỡ thành những đốm sáng, sau đó biến mất khỏi thế gian.
Mái tóc đen như mực tung bay theo gió, hắn liếc nhìn chúng sinh đang run lẩy bẩy dưới quang trận.
Từng sợi tơ huyết sắc giãn ra giữa linh mạch, Chung Yên Hỏa Chủng được thả trở về hấp thụ thiên địa linh khí, trút vào mi tâm.
Mái tóc dài của Mộ Hàn Uyên, từng tấc từng tấc, như bị tuyết nhuộm trắng.
Cho đến đuôi tóc.
Huyết sắc thiêu đốt áo bào của hắn, áo bào màu mực in dấu ma văn, ma diễm vô tận lan ra sau lưng hắn.
【Chung Yên Hỏa Chủng, từ đầu đến cuối, chỉ là một phần của ta và ngươi.】
Mộ Hàn Uyên giang hai tay, giữa những ngón tay trắng lạnh thon dài, dễ dàng tích trữ sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Hắn nhìn thành trì bên dưới lồng ánh sáng, lạnh lẽo mỉm cười.
Tay trái buông xuống, lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ như mặt trời giáng thẳng xuống thành trì ——
【Số mệnh đã định.】
【Ta và ngươi, chính là kết thúc của Tam Thiên thế giới này.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.