Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1942: 17 cảnh giới Hợp Đạo
Ss Tần
12/05/2024
Đường Lạc Âm giơ tay ra đòn, trực tiếp đánh về phía lồng ngực Diệp Bắc Minh!
“Cô không phải cô Đường? Cô là ai?”
Diệp Bắc Minh sầm mặt, đấm trả!
Bùm! ! !
Khoảnh khắc nắm đấm của họ chạm vào nhau, một luồng năng lượng bùng nổ, máu tươi xung quanh lập tức bốc hơi, hoà trộn thành một làn sương máu!
Đôi mắt vô cảm của Đường Lạc Âm xẹt qua một tia kinh ngạc: “Là anh! Anh vậy mà cũng thành công rồi?”
“Không đúng, anh cũng thiếu mất một hồn một phách giống tôi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô là ai? Cô biết tôi sao?”
“Ha ha!”
Đường Lạc Âm lắc đầu cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa! Anh còn chưa nhận ra tôi à?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lắc đầu: “Tôi mặc kệ cô là ai, cũng không rảnh chơi giải đố với cô!”
“Lập tức cút ra khỏi cơ thể cô Đường cho tôi! Nếu không, chết!”
Đường Lạc Âm phá lên cười: “Ha ha ha, đây vốn dĩ là cơ thể của tôi, sao phải cút ra ngoài?”
“Ngược lại là anh, dường như đã quên đi ký ức trước kia!”
“Nếu đã như vậy, tôi liền nuốt chửng anh, có thể tăng cường cực nhiều cho tu vi của tôi!”
Xung quanh Đường Lạc Âm cuộn trào huyết khí!
Năm ngón tay thon nhỏ như cọng hành chộp vào trong không trung, huyết khí ngập trời lập tức ngưng tụ thành một thanh kiếm máu!
Từng trận kiếm ngâm kêu lên, giống như một thanh kiếm hủy diệt thế giới!
“Kiếm ý thật khủng bố, cô lựa chọn con đường kiếm đạo?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc.
Thanh kiếm này vượt trội hơn nhiều so với sư phụ Kiếm Chủ Bất Diệt của anh!
Thậm chí!
Ngay cả bản thân anh cũng không thể giải phóng ra loại kiếm ý này!
Không thể chống cự, chỉ có thể nhượng bộ lui binh!
Đường Lạc Âm buồn cười lắc đầu: "Loại kiếm ý này còn cần phải chuyên tâm theo con đường kiếm đạo? Kiến thức của anh đều chạy đi đâu hết rồi?”
"Này, không đúng, không lẽ anh thực sự mất trí nhớ à?”
Còn không đợi Diệp Bắc Minh trả lời!
Đột nhiên.
“Đã bắt đầu đánh nhau rồi à? Nhộn nhịp quá mà?”
"Mùi máu tươi nồng nặc quá, không lẽ các người không biết tôi ghét nhất mùi máu sao?", lời này vừa vang, mười bóng người liền bay cực nhanh từ phía xa tới.
Vừa nhìn thấy người cầm đầu, Vương Quỳnh liền sửng sốt: “Cậu Sở, sao cậu lại tới đây?”
Sở Nguyên Bá nở nụ cười đầy hung ác: “Vương Quỳnh, cô làm tốt lắm!”
“Cô rõ ràng biết tôi muốn dồn tên nhãi này chỗ chết, vậy mà còn dám giúp đỡ hắn?”
Dứt lời Sở Nguyên Bá liền bước tới, tùy tiện vươn tay bóp chặt lấy chiếc cổ thanh tú của Vương Quỳnh!
Gương mặt xinh đẹp của Vương Quỳnh lập tức tái nhợt: “Cậu Sở, tôi…”
Sở Nguyên Bá buông lỏng cần cổ của cô ta, ngang tàng vỗ lên khuôn mặt trắng nõn của Vương Quỳnh, nói: “Nhưng mà không sao, cũng tốt, đều là nhờ vào cô!”
"Nếu không phải cô mang tên nhãi đó rời khỏi đảo Thiên Giai, thì tôi cũng không có cơ hội giết hắn!"
Chỉ một cái liếc mắt!
Hơn mười ông lão mà hắn dẫn theo nhao nhao tản đi, bao vây hai người Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm tới giọt nước không lọt!
Một khí tức chưa từng thấy trước đây bao trùm lấy tất cả!
“Cảnh giới này là…”, sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm như nước.
Ánh mắt Đường Lạc Âm lạnh như băng: “Mười bảy tên trên cảnh giới Ngộ Đạo? Cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ!”
“Hừ… cảnh giới Hợp Đạo...”
Vương Quỳnh hít ngược một ngụm khí lạnh, cả người không còn sức lực, mềm nhũn ngã phịch xuống đất!
Cảnh giới Hợp Đạo!!!
Cho dù chỉ là sơ kỳ!
Cũng đã là sự tồn tại của cấp trưởng lão bình thường của mỗi tông môn lớn của 72 đảo rồi!
Thoáng chốc cùng lúc đến 17 người?
Sở Nguyên Bá quét mắt nhìn Đường Lạc Âm: “Cô ngược lại có chút kiến thức đó! Tên nhãi này khiến tôi vô cùng bất an, cảnh giới Ngộ Đạo chưa chắc đã có thể giết chết hắn!”
“Ngộ lỡ hắn trốn thoát, hậu hoạn đúng là khôn lường!”
“Nhưng cảnh giới Hợp Đạo thì khác, 17 cao thủ cảnh giới Hợp Đạo xem tên nhãi này chạy đi đâu?”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đã lạnh lẽo đến cực điểm!
Anh nhanh chóng truyền âm: “Tiểu Tháp, với thực lực hiện tại của tôi có thể đánh bại người ở cảnh giới Hợp Đạo không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có thể đánh bại mười tên Hợp Đạo!”
“Nếu tôi ra tay có thể giết chết tất cả bọn họ, nhưng hậu quả của việc này chính là sẽ hoàn toàn bộc lộ hơi thở!”
Đôi mày Diệp Bắc Minh nhíu nhặt không buông: “Nếu ra tay một lần, xóa sạch mọi thứ thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một hồi: “Nếu cậu không sợ thì có thể thử xem sao!”
Đột nhiên.
“Diệp Bắc Minh, tôi vừa thức tỉnh, còn chưa đủ sức mạnh để chém giết mười bảy tên Hợp Đạo này!“”
“Tôi tin chắc rằng thực lực của anh cũng không đủ! Hay là chúng ta hợp tác đi!”
Đường Lạc Âm lạnh lùng quay đầu.
Diệp Bắc Minh vẫn chưa trả lời.
Nhưng Sở Nguyên Bá bên kia đã ôm bụng cười ngặt nghẽo đến run rẩy cả người, gần như cười ra nước mắt: “Ha ha ha… hợp tác? Ha ha ha, buồn cười chết mất thôi!”
“Các người hợp tác liền có thể đánh bại mười bảy người ở cảnh giới Hợp Đạo sao? Tôi thực sự rất muốn nhìn xem, các người rốt cuộc có thực lực này hay không!"
Diệp Bắc Minh không để ý tới phản ứng của Sở Nguyên Bá.
Anh chỉ gật đầu!
“Được!”
Anh vươn tay chỉ vào mười ông lão cảnh giới Hợp Đạo bên trái: “Mười người này tôi lo, còn lại cô đối phó đi!”
Đường Lạc Âm phì cười: “Anh có thể đối phó với mười người? Không cần chia hai người cho tôi à?”
“Nói nhảm ít thôi!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Sở Nguyên Bá trợn trừng trừng hai mắt: “Các người đang nói nghiêm túc đấy à ?”
"Giết!"
Diệp Bắc Minh thấp giọng quát một tiếng, năm ngón tay chụp vào không khí!
Một thanh kiếm với hình dáng đơn giản, toàn thân phủ một màu đen kịt liền xuất hiện trong tay anh!
Thân kiếm uốn lượn một con rồng sống động như thật, như thể nó đang cử động trên thanh kiếm vậy!
Khoảnh khắc nhìn thấy thanh kiếm này, tim gan mười bảy ông lão Hợp Đảo như thắt lại, luồng khí tử vong xâm nhập sâu vào tâm hồn họ!
Một kiếm bổ tới!
Một con huyết long lao ra, cả không gian nổ tung tại chỗ!
“Được, xem ai giết nhanh hơn!"
Đường Lạc Âm cười nhạt.
Bảo kiếm ngưng kết từ huyết khí trong tay gầm vang, kiếm ý cuồn cuộn ngất trời quét về phía bảy ông lão!
“Muốn chết!”
“Các người coi cảnh giới Hợp Đạo thành cái gì rồi?”
Mười bảy cảnh giới Hợp Đạo phẫn nộ!
Họ mang theo cơn thịnh nộ ngút trời vây công hai người họ, khi cảnh giới Hợp Đạo đầu tiên chạm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
“Phụt...”
Một làn sương máu nổ tung!
Biến mất ngay tại chỗ!
“Ông Kim!”
Trong con ngươi Sở Nguyên Bá tràn đầy kinh hãi, bị dọa đến mức da đầu tê dại, trái tim gần bị ai đó bóp nát!
Cảnh giới Hợp Đạo!
Đây thế nhưng là cảnh giới Hợp Đạo đó! Mẹ nó! Khốn kiếp!
Vương Quỳnh cũng sợ hãi ngồi bệt dưới đất, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy!
"Thực lực của anh sa sút quá nhiều rồi đó, giết một tên cảnh giới Hợp Đạo cũng phải dựa vào thanh kiếm này?”, Đường Lạc Âm khinh thường lắc đầu, thanh kiếm ngưng tụ từ sương máu trong tay chém ra ngoài như sao băng xẹt qua!
Bùm!
Một ông già có chòm râu dê nổ tung tại chỗ!
Trái tim Sở Nguyên Bá cũng theo đó đau thắt lại: “Trời ơi, lại tổn thất một cảnh giới Hợp Đạo nữa…”
Trước ánh mắt kinh hoàng của Sở Nguyên Bá.
Diệp Bắc Minh xông vào trong đám người, tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên!
Dưới sự công kích của anh, cảnh giới Hợp Đạo vậy mà không chịu nổi quá ba chiêu!
Cô gái kia còn đáng sợ hơn, cầm một thanh kiếm ngưng kết từ sương máu và điên cuồng chặt đầu người giống như một vị thần chết vậy!
Chưa đầy mười lăm phút.
Sở Nguyên Bá đã hoàn toàn chết lặng, mười bảy cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ hắn đưa tới… tất cả đều bỏ mạng rồi!
Đường Lạc Âm cười nhạt: “Anh giết chín người, tôi giết tám người!”
“Nhưng anh tấn công trước, chúng ta coi như hòa!”
Diệp Bắc Minh không quan tâm tới cô ta, ánh mắt anh ghim chặt lên người Sở Nguyên Bá, rảo từng bước đi tới!
“Anh… anh đừng đến đây...", đạo tâm của Sở Nguyên Bá gần như sụp dổ.
Đây là loại quái vật gì vậy! ! !
Cảnh giới Hợp Đạo không phải là Nhập Đạo cảnh, cũng không phải là Ngộ Đạo!
Đây là cảnh giới Hợp Đạo đó!
Tên nhãi này vậy mà hạ gục được cảnh giới Hợp Đạo? Hơn nữa còn lấy một địch chín?
Đúng là không hợp lẽ thường!
Diệp Bắc Minh tựa hồ không nghe thấy gì mà tiếp tục đi về phía Sở Nguyên Bá: “Có nhiều người muốn giết tôi lắm, anh quả thực rất ổn!”
“Mười bảy cảnh giới Hợp Đạo thực sự xém chút đã đe dọa được tới tôi rồi!”
Sở Nguyên Bá đổ mồ hôi đầm đìa, không ngừng nuốt nước miếng: “Cậu Diệp, tôi xin thề sau này sẽ không tìm anh gây phiền phức nữa!”
“Chỉ cần anh tha cho tôi, bây giờ tôi liền thề…”
“Muộn rồi!”
Sát ý của Diệp Bắc Minh dâng cao.
Bỗng nhiên.
Từ phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo: “Diệp Bắc Minh, tiếp thử một kiếm của tôi xem?”
Thanh kiếm máu trong tay Đường Lạc Âm không báo trước chém xuống!
Một loại cảm giác nguy cơ cực kỳ khủng bố truyền đến, Diệp Bắc Minh cấp tốc quay người lại!
Anh đưa tay đón một chiêu này, giây phút hai thanh kiếm va chạm vào nhau, một sức mạnh cực kỳ khủng khiếp lan tràn tứ phía!
Bầu trời như sụp đổ!
Kiến trúc Đường gia lập tức bị chôn vùi, toàn bộ không gian xung quanh cũng bị phá vỡ!
Một lỗ đen khổng lồ xuất hiện và nuốt chửng mọi thứ!
“Trời ơi…”
Sở Nguyên Bá giống như phát điên dùng hết sức lực co chân chạy về hướng ngoại giới!
Vương Quỳnh thậm chí còn bóp nát một miếng huyết ngọc đeo trên cổ, một mảnh tàn hồn của một ông lão liền lao ra: “Quỳnh Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Không hay rồi, không gian sụp đổ, mau chóng rời đi!”
Tàn hồn của ông lão tóm lấy Vương Quỳnh, nhanh chóng rút lui!
Cuối cùng.
Sở Nguyên Bá và Vương Quỳnh đứng ở ngoài ngàn dặm, kinh hãi nhìn hố đen khổng lồ trước mắt!
Mọi thứ đều bị nuốt chửng!
Hai người họ suýt chết trong đó!
Không biết qua bao lâu, hố đen cuối cùng cũng biến mất!
Một cái hố đáng sợ xuất hiện trên mặt đất!
Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm sớm đã biến mất không còn tăm hơi!
Sở Nguyên Bá không ngừng nuốt khan: “Người phụ nữ này điên thật rồi! Một chiêu này vậy mà hủy diệt cả không gian, tạo thành một hố đen lớn!”
“Bọn họ bị không gian nuốt chửng, chết chắc rồi…”
“Cô không phải cô Đường? Cô là ai?”
Diệp Bắc Minh sầm mặt, đấm trả!
Bùm! ! !
Khoảnh khắc nắm đấm của họ chạm vào nhau, một luồng năng lượng bùng nổ, máu tươi xung quanh lập tức bốc hơi, hoà trộn thành một làn sương máu!
Đôi mắt vô cảm của Đường Lạc Âm xẹt qua một tia kinh ngạc: “Là anh! Anh vậy mà cũng thành công rồi?”
“Không đúng, anh cũng thiếu mất một hồn một phách giống tôi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô là ai? Cô biết tôi sao?”
“Ha ha!”
Đường Lạc Âm lắc đầu cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa! Anh còn chưa nhận ra tôi à?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lắc đầu: “Tôi mặc kệ cô là ai, cũng không rảnh chơi giải đố với cô!”
“Lập tức cút ra khỏi cơ thể cô Đường cho tôi! Nếu không, chết!”
Đường Lạc Âm phá lên cười: “Ha ha ha, đây vốn dĩ là cơ thể của tôi, sao phải cút ra ngoài?”
“Ngược lại là anh, dường như đã quên đi ký ức trước kia!”
“Nếu đã như vậy, tôi liền nuốt chửng anh, có thể tăng cường cực nhiều cho tu vi của tôi!”
Xung quanh Đường Lạc Âm cuộn trào huyết khí!
Năm ngón tay thon nhỏ như cọng hành chộp vào trong không trung, huyết khí ngập trời lập tức ngưng tụ thành một thanh kiếm máu!
Từng trận kiếm ngâm kêu lên, giống như một thanh kiếm hủy diệt thế giới!
“Kiếm ý thật khủng bố, cô lựa chọn con đường kiếm đạo?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc.
Thanh kiếm này vượt trội hơn nhiều so với sư phụ Kiếm Chủ Bất Diệt của anh!
Thậm chí!
Ngay cả bản thân anh cũng không thể giải phóng ra loại kiếm ý này!
Không thể chống cự, chỉ có thể nhượng bộ lui binh!
Đường Lạc Âm buồn cười lắc đầu: "Loại kiếm ý này còn cần phải chuyên tâm theo con đường kiếm đạo? Kiến thức của anh đều chạy đi đâu hết rồi?”
"Này, không đúng, không lẽ anh thực sự mất trí nhớ à?”
Còn không đợi Diệp Bắc Minh trả lời!
Đột nhiên.
“Đã bắt đầu đánh nhau rồi à? Nhộn nhịp quá mà?”
"Mùi máu tươi nồng nặc quá, không lẽ các người không biết tôi ghét nhất mùi máu sao?", lời này vừa vang, mười bóng người liền bay cực nhanh từ phía xa tới.
Vừa nhìn thấy người cầm đầu, Vương Quỳnh liền sửng sốt: “Cậu Sở, sao cậu lại tới đây?”
Sở Nguyên Bá nở nụ cười đầy hung ác: “Vương Quỳnh, cô làm tốt lắm!”
“Cô rõ ràng biết tôi muốn dồn tên nhãi này chỗ chết, vậy mà còn dám giúp đỡ hắn?”
Dứt lời Sở Nguyên Bá liền bước tới, tùy tiện vươn tay bóp chặt lấy chiếc cổ thanh tú của Vương Quỳnh!
Gương mặt xinh đẹp của Vương Quỳnh lập tức tái nhợt: “Cậu Sở, tôi…”
Sở Nguyên Bá buông lỏng cần cổ của cô ta, ngang tàng vỗ lên khuôn mặt trắng nõn của Vương Quỳnh, nói: “Nhưng mà không sao, cũng tốt, đều là nhờ vào cô!”
"Nếu không phải cô mang tên nhãi đó rời khỏi đảo Thiên Giai, thì tôi cũng không có cơ hội giết hắn!"
Chỉ một cái liếc mắt!
Hơn mười ông lão mà hắn dẫn theo nhao nhao tản đi, bao vây hai người Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm tới giọt nước không lọt!
Một khí tức chưa từng thấy trước đây bao trùm lấy tất cả!
“Cảnh giới này là…”, sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm như nước.
Ánh mắt Đường Lạc Âm lạnh như băng: “Mười bảy tên trên cảnh giới Ngộ Đạo? Cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ!”
“Hừ… cảnh giới Hợp Đạo...”
Vương Quỳnh hít ngược một ngụm khí lạnh, cả người không còn sức lực, mềm nhũn ngã phịch xuống đất!
Cảnh giới Hợp Đạo!!!
Cho dù chỉ là sơ kỳ!
Cũng đã là sự tồn tại của cấp trưởng lão bình thường của mỗi tông môn lớn của 72 đảo rồi!
Thoáng chốc cùng lúc đến 17 người?
Sở Nguyên Bá quét mắt nhìn Đường Lạc Âm: “Cô ngược lại có chút kiến thức đó! Tên nhãi này khiến tôi vô cùng bất an, cảnh giới Ngộ Đạo chưa chắc đã có thể giết chết hắn!”
“Ngộ lỡ hắn trốn thoát, hậu hoạn đúng là khôn lường!”
“Nhưng cảnh giới Hợp Đạo thì khác, 17 cao thủ cảnh giới Hợp Đạo xem tên nhãi này chạy đi đâu?”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đã lạnh lẽo đến cực điểm!
Anh nhanh chóng truyền âm: “Tiểu Tháp, với thực lực hiện tại của tôi có thể đánh bại người ở cảnh giới Hợp Đạo không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có thể đánh bại mười tên Hợp Đạo!”
“Nếu tôi ra tay có thể giết chết tất cả bọn họ, nhưng hậu quả của việc này chính là sẽ hoàn toàn bộc lộ hơi thở!”
Đôi mày Diệp Bắc Minh nhíu nhặt không buông: “Nếu ra tay một lần, xóa sạch mọi thứ thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một hồi: “Nếu cậu không sợ thì có thể thử xem sao!”
Đột nhiên.
“Diệp Bắc Minh, tôi vừa thức tỉnh, còn chưa đủ sức mạnh để chém giết mười bảy tên Hợp Đạo này!“”
“Tôi tin chắc rằng thực lực của anh cũng không đủ! Hay là chúng ta hợp tác đi!”
Đường Lạc Âm lạnh lùng quay đầu.
Diệp Bắc Minh vẫn chưa trả lời.
Nhưng Sở Nguyên Bá bên kia đã ôm bụng cười ngặt nghẽo đến run rẩy cả người, gần như cười ra nước mắt: “Ha ha ha… hợp tác? Ha ha ha, buồn cười chết mất thôi!”
“Các người hợp tác liền có thể đánh bại mười bảy người ở cảnh giới Hợp Đạo sao? Tôi thực sự rất muốn nhìn xem, các người rốt cuộc có thực lực này hay không!"
Diệp Bắc Minh không để ý tới phản ứng của Sở Nguyên Bá.
Anh chỉ gật đầu!
“Được!”
Anh vươn tay chỉ vào mười ông lão cảnh giới Hợp Đạo bên trái: “Mười người này tôi lo, còn lại cô đối phó đi!”
Đường Lạc Âm phì cười: “Anh có thể đối phó với mười người? Không cần chia hai người cho tôi à?”
“Nói nhảm ít thôi!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Sở Nguyên Bá trợn trừng trừng hai mắt: “Các người đang nói nghiêm túc đấy à ?”
"Giết!"
Diệp Bắc Minh thấp giọng quát một tiếng, năm ngón tay chụp vào không khí!
Một thanh kiếm với hình dáng đơn giản, toàn thân phủ một màu đen kịt liền xuất hiện trong tay anh!
Thân kiếm uốn lượn một con rồng sống động như thật, như thể nó đang cử động trên thanh kiếm vậy!
Khoảnh khắc nhìn thấy thanh kiếm này, tim gan mười bảy ông lão Hợp Đảo như thắt lại, luồng khí tử vong xâm nhập sâu vào tâm hồn họ!
Một kiếm bổ tới!
Một con huyết long lao ra, cả không gian nổ tung tại chỗ!
“Được, xem ai giết nhanh hơn!"
Đường Lạc Âm cười nhạt.
Bảo kiếm ngưng kết từ huyết khí trong tay gầm vang, kiếm ý cuồn cuộn ngất trời quét về phía bảy ông lão!
“Muốn chết!”
“Các người coi cảnh giới Hợp Đạo thành cái gì rồi?”
Mười bảy cảnh giới Hợp Đạo phẫn nộ!
Họ mang theo cơn thịnh nộ ngút trời vây công hai người họ, khi cảnh giới Hợp Đạo đầu tiên chạm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
“Phụt...”
Một làn sương máu nổ tung!
Biến mất ngay tại chỗ!
“Ông Kim!”
Trong con ngươi Sở Nguyên Bá tràn đầy kinh hãi, bị dọa đến mức da đầu tê dại, trái tim gần bị ai đó bóp nát!
Cảnh giới Hợp Đạo!
Đây thế nhưng là cảnh giới Hợp Đạo đó! Mẹ nó! Khốn kiếp!
Vương Quỳnh cũng sợ hãi ngồi bệt dưới đất, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy!
"Thực lực của anh sa sút quá nhiều rồi đó, giết một tên cảnh giới Hợp Đạo cũng phải dựa vào thanh kiếm này?”, Đường Lạc Âm khinh thường lắc đầu, thanh kiếm ngưng tụ từ sương máu trong tay chém ra ngoài như sao băng xẹt qua!
Bùm!
Một ông già có chòm râu dê nổ tung tại chỗ!
Trái tim Sở Nguyên Bá cũng theo đó đau thắt lại: “Trời ơi, lại tổn thất một cảnh giới Hợp Đạo nữa…”
Trước ánh mắt kinh hoàng của Sở Nguyên Bá.
Diệp Bắc Minh xông vào trong đám người, tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên!
Dưới sự công kích của anh, cảnh giới Hợp Đạo vậy mà không chịu nổi quá ba chiêu!
Cô gái kia còn đáng sợ hơn, cầm một thanh kiếm ngưng kết từ sương máu và điên cuồng chặt đầu người giống như một vị thần chết vậy!
Chưa đầy mười lăm phút.
Sở Nguyên Bá đã hoàn toàn chết lặng, mười bảy cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ hắn đưa tới… tất cả đều bỏ mạng rồi!
Đường Lạc Âm cười nhạt: “Anh giết chín người, tôi giết tám người!”
“Nhưng anh tấn công trước, chúng ta coi như hòa!”
Diệp Bắc Minh không quan tâm tới cô ta, ánh mắt anh ghim chặt lên người Sở Nguyên Bá, rảo từng bước đi tới!
“Anh… anh đừng đến đây...", đạo tâm của Sở Nguyên Bá gần như sụp dổ.
Đây là loại quái vật gì vậy! ! !
Cảnh giới Hợp Đạo không phải là Nhập Đạo cảnh, cũng không phải là Ngộ Đạo!
Đây là cảnh giới Hợp Đạo đó!
Tên nhãi này vậy mà hạ gục được cảnh giới Hợp Đạo? Hơn nữa còn lấy một địch chín?
Đúng là không hợp lẽ thường!
Diệp Bắc Minh tựa hồ không nghe thấy gì mà tiếp tục đi về phía Sở Nguyên Bá: “Có nhiều người muốn giết tôi lắm, anh quả thực rất ổn!”
“Mười bảy cảnh giới Hợp Đạo thực sự xém chút đã đe dọa được tới tôi rồi!”
Sở Nguyên Bá đổ mồ hôi đầm đìa, không ngừng nuốt nước miếng: “Cậu Diệp, tôi xin thề sau này sẽ không tìm anh gây phiền phức nữa!”
“Chỉ cần anh tha cho tôi, bây giờ tôi liền thề…”
“Muộn rồi!”
Sát ý của Diệp Bắc Minh dâng cao.
Bỗng nhiên.
Từ phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo: “Diệp Bắc Minh, tiếp thử một kiếm của tôi xem?”
Thanh kiếm máu trong tay Đường Lạc Âm không báo trước chém xuống!
Một loại cảm giác nguy cơ cực kỳ khủng bố truyền đến, Diệp Bắc Minh cấp tốc quay người lại!
Anh đưa tay đón một chiêu này, giây phút hai thanh kiếm va chạm vào nhau, một sức mạnh cực kỳ khủng khiếp lan tràn tứ phía!
Bầu trời như sụp đổ!
Kiến trúc Đường gia lập tức bị chôn vùi, toàn bộ không gian xung quanh cũng bị phá vỡ!
Một lỗ đen khổng lồ xuất hiện và nuốt chửng mọi thứ!
“Trời ơi…”
Sở Nguyên Bá giống như phát điên dùng hết sức lực co chân chạy về hướng ngoại giới!
Vương Quỳnh thậm chí còn bóp nát một miếng huyết ngọc đeo trên cổ, một mảnh tàn hồn của một ông lão liền lao ra: “Quỳnh Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Không hay rồi, không gian sụp đổ, mau chóng rời đi!”
Tàn hồn của ông lão tóm lấy Vương Quỳnh, nhanh chóng rút lui!
Cuối cùng.
Sở Nguyên Bá và Vương Quỳnh đứng ở ngoài ngàn dặm, kinh hãi nhìn hố đen khổng lồ trước mắt!
Mọi thứ đều bị nuốt chửng!
Hai người họ suýt chết trong đó!
Không biết qua bao lâu, hố đen cuối cùng cũng biến mất!
Một cái hố đáng sợ xuất hiện trên mặt đất!
Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm sớm đã biến mất không còn tăm hơi!
Sở Nguyên Bá không ngừng nuốt khan: “Người phụ nữ này điên thật rồi! Một chiêu này vậy mà hủy diệt cả không gian, tạo thành một hố đen lớn!”
“Bọn họ bị không gian nuốt chửng, chết chắc rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.