Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1943: Thoát khỏi khe nứt không gian
Ss Tần
12/05/2024
Trong nháy mắt hư không bị tiêu diệt, một cỗ áp lực không thể kháng cự ập đến.
Diệp Bắc Minh cảm thấy trước mắt tối sầm, đột nhiên xuất hiện ở một khoảng không gian khác, bốn bề tối đen như mực.
Không có ánh sáng.
Không có lỗ hổng.
Cũng không có đất liền.
Thân thể cứ thế lơ lửng trong không trung, tựa như mọi thứ đều không tồn tại vậy.
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tiểu tháp, đây là đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực trả lời: “Nhóc con, hiện tại cậu đang ở trong khe nứt của một không gian khác!”
“Sức mạnh của một đòn vừa rồi quá lớn, mạnh đến mức khiến không gian sụp đổ, cậu và Đường Lạc Âm đều bị hút vào bên trong!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, có cách nào để ra ngoài không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đầu tiên, cậu cần phải biết, không gian có rất nhiều tầng!”
“Một đòn vừa rồi của cậu và Đường Lạc Âm mở ra tầng không gian nào, tạm thời vẫn chưa biết được!”
“Cho dù bổn tháp có xé nát một tầng không gian cho cậu, cũng không chắc cậu sẽ về lại được thế giới Bản Nguyên!”
“Ngược lại, cậu rất có thể sẽ càng lúc càng mất phương hướng. Cách tốt nhất chính là tìm thấy Đường Lạc Âm, lặp lại một kích vừa rồi, một lần nữa xé rách vết nứt không gian mới có thể quay về thế giới Bản Nguyên.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
“Chúng ta bị hút vào khe nứt không gian, còn có thể tìm thấy cô ấy không?”
“Cô ta ở bên trái của cậu, cách đây 5000 dặm!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, nhanh chóng bay về phía Đường Lạc Âm.
Không lâu sau, phía trước xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt.
Ánh tráng bao trùm một bóng người mờ mịt.
Là Đường Lạc Âm đang ngồi khoanh chân chữa trị thương thế, ngực cô bị máu tươi nhuộm đỏ.
Hơi thở có chút yếu ớt, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang bay tới, Đường Lạc Âm mở mắt ra: “Anh vẫn chưa chết à? Mạng khá lớn đấy!”
Diệp Bắc Minh trừng mắt lên nhìn Diệp Bắc Minh: “Cô còn tâm tư nói kháy tôi à, nếu không phải tại cô, làm sao tôi có thể bị hút vào khe nứt không gian này chứ?”
“Cách duy nhất bây giờ là cô phải giao đấu với tôi một lần nữa!”
“Có lẽ chúng ta có thể đánh một kích vào không gian, trở về thế giới Bản Nguyên!”
Đường Lạc Âm cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh: “Tại sao tôi lại phải ra tay một lần nữa? Thế giới Bản Nguyên đối với tôi không còn gì để lưu luyến nữa!”
“Ở lại khe nứt không gian này, thật ra cũng không tồi!”
“Hơn nữa, một đòn vừa rồi đã khiến thần hồn của tôi bị thương, không còn có thể bạo phát ra sức mạnh như trước nữa!”
Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm với cô ta, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.
Grào!
Tiếng rồng ngâm vang vọng trong hư không, ánh sáng đỏ như máu phát ra.
Đường Lạc Âm vội vã nói: “Diệp Bắc Minh, anh điên rồi!”
“Tôi thật sự không thể ngăn lại một kiếm này đâu! Mau dừng tay!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, không chút động lòng.
Một con huyết long lao nhanh về phía Đường Lạc Âm.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Lạc Âm tái nhợt, đôi mắt híp lại, vậy mà lại có không bất cứ dấu hiệu phản kháng nào!
Cô ta dang rộng hai tay, im lặng chờ đợi huyết long lao đến.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn một màn này.
Ngay khi con con huyết long còn cách Đường Lạc Âm mười mét, Đường Lạc Âm vẫn không có dấu hiệu né tránh.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh gầm lên tức giận.
Anh xuất hiện trước mặt Đường Lạc Âm, chém ra một kiếm.
Hai con huyết long va chạm vào nhau và phát nổ.
Năng lượng xung quanh kịch liệt dao động, không gian lại mở ra một khe nứt, nhưng lại không phải là thế giới Bản Nguyên.
Diệp Bắc Minh tức giận: “Cô thật sự không sợ chết sao? Tại sao không ra tay?”
Đường Lạc Âm trợn mắt không nói nên lời: “Tôi đã nói rồi, thần hồn của tôi bị thương tổn, không phải là đối thủ của anh!”
“Một kiếm vừa rồi đến cảnh giới Hợp Đạo còn chết, làm sao một người phụ nữ yếu đuối như tôi đỡ nổi?”
“Muốn rời khỏi nơi đây, thần hồn của tôi cần 100 năm mới có thể hồi phục!”
Diệp Bắc Minh gầm lên: “Đừng giả vờ nữa! Lời của cô không câu nào là thật cả!”
“Ai có thời gian ở đây mà chờ cô một trăm năm nữa!”
“Nếu anh không tin, thì cứ giết tôi đi!”
Đường Lạc Âm đưa cần cổ thanh tú ra, một bộ dạng tùy ý ngươi chém giết vậy!
“Cô cho rằng tôi không dám à?”
Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy cổ của Đường Lạc Âm.
Một cỗ khí tức ngột ngạt ập đến.
Đường Lạc Âm nhắm chặt mắt lại: “Chết có gì đáng sợ? Cùng lắm thì tôi lựa chọn người khác để đầu thai thôi!”
“Thật đáng tiếc cho cơ thể của cô gái này!”
Diệp Bắc Minh tức giận, đè Đường Lạc Âm lại, ép cô ta quỳ xuống.
Uốn người cô ta cong như một con tôm.
Bịch!
Một cái tát giáng mạnh xuống người Đường Lạc Âm.
Hai ngọn núi phía trước rung chuyển dữ dội.
“A...”
Giọng nói của Đường Lạc Âm run rẩy, trong cơ thể của cô gái này toát ra một cảm giác tê dại, cô ta đỏ mặt ngượng ngùng ngẩng đầu lên trừng mắt với Diệp Bắc Minh: “Anh... anh dám làm vậy với tôi?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Nếu như cô không nói cho tôi biết làm thế nào để rời khỏi đây, tôi sẽ đánh cho đến khi nào cô nói ra mới thôi!”
Bịch!
“A...”
Bốp!
“A! Đừng...”
Sau mấy cái tát liên tiếp, Đường Lạc Âm vừa xấu hổ vừa tức giận, cứ như có một dòng điện chạy qua cơ thể yêu kiều của cô ta!
“Diệp Bắc Minh, sao anh lại dám...”
Bốp!
“Đừng đánh nữa, lời tôi nói là sự thật...”
Bốp!
“Thần hồn hồi phục vốn đã chậm, 100 năm là nhanh lắm rồi, đừng đánh nữa!”
Bốp!
Diệp Bắc Minh lại tát thêm mấy cái nữa, lần này Đường Lạc Âm không lên tiếng.
Diệp Bắc Minh đang còn cảm thấy kì lạ thì.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh Diệp, sao.... sao anh lại đánh tôi...”
“Đánh chỗ đó...”
“Cô Đường!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ, nhanh chóng buông Đường Lạc Âm ra.
Nhìn kĩ hơn, khuôn mặt Đường Lạc Âm đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước.
Cô cúi đầu, nghịch vạt áo của mình: “Anh Diệp... nơi này là?”
“Tôi... không phải tôi đang ở nhà họ Đường sao? Tại sao anh lại ở đây?”
Cơ thể cô khẽ run lên: “Lẽ nào... chúng ta đã chết rồi?”
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra, đây là ý thức thật của Đường Lạc Âm, vội vàng giải thích: “Chúng ta đang ở trong khe nứt không gian, bởi vì vùa rồi tôi và một linh hồn trong khác trong cơ thể cô giao đấu!”
“Khiến cho không gian sụp đổ, tôi và cô đều bị hút vào trong đó!”
“Tôi đánh cô... khụ khụ... là bởi vì thần hồn trong cơ thể cô không nói cho tôi biết cách rời khỏi đây, thế nên tôi đành phải làm vậy!”
“Cô Đường, cô đừng hiểu lầm!”
“Ừm...”, Đường Lạc Âm sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu được những gì Diệp Bắc Minh nói.
Gật đầu.
Diệp Bắc Minh lo lắng Đường Lạc Âm không tin, liền bổ sung thêm một câu: “Cô Đường, những gì tôi nói đều là thật!”
Đường Lạc Âm ngượng ngùng gật đầu: “Anh Diệp, tôi tin anh”.
Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Diệp Bắc Minh vội vàng đổi chủ để, giơ tay lên không trung.
Hoa Tam Thế xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
“Đây là cái gì?”
Đường Lạc Âm nghi hoặc hỏi.
Diệp Bắc Minh nói: “Đây là Hoa Tam Thế!”
“Tôi tham gia vào cuộc chiến Thiên Giai, thành công gia nhập vào Dị Hỏa Tông của đảo Thiên Giai!”
“Sau đó tôi lại đến đại lục Linh Mộc, chuẩn bị đưa Hoa Tam Thế cho cô!”
“Kết quả phát hiện ra có một thần hồn khác trong thân thể cô ở nhà họ Đường, sau đó xảy ra một loạt chuyện, tóm lại khi tôi và thần hồn đó giao đấu thì chúng ta đã bị hút vào khe nứt không gian!”
Anh nói trong một hơi.
Đôi mắt đẹp của Đường Lạc Âm đỏ lên, thân thể mảnh khảnh khẽ run: “Cái đó... anh... anh thật sự lên đảo Thiên Giai rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Mũi Đường Lạc Âm có chút chua xót: “Anh Diệp. Sao anh lại tốt với tôi vậy?”
“Hoa Tam Thế! Thật tốt quá!”
Một âm thanh khác từ trên người Đường Lạc Âm vang lên: “Diệp Bắc Minh, nhanh đưa cho tôi dùng, chỉ cần tôi dùng bông hoa này, chỉ cần 10 năm là có thể phục hồi sức mạnh của thần hồn!”
Diệp Bắc Minh cảm thấy trước mắt tối sầm, đột nhiên xuất hiện ở một khoảng không gian khác, bốn bề tối đen như mực.
Không có ánh sáng.
Không có lỗ hổng.
Cũng không có đất liền.
Thân thể cứ thế lơ lửng trong không trung, tựa như mọi thứ đều không tồn tại vậy.
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tiểu tháp, đây là đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực trả lời: “Nhóc con, hiện tại cậu đang ở trong khe nứt của một không gian khác!”
“Sức mạnh của một đòn vừa rồi quá lớn, mạnh đến mức khiến không gian sụp đổ, cậu và Đường Lạc Âm đều bị hút vào bên trong!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, có cách nào để ra ngoài không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đầu tiên, cậu cần phải biết, không gian có rất nhiều tầng!”
“Một đòn vừa rồi của cậu và Đường Lạc Âm mở ra tầng không gian nào, tạm thời vẫn chưa biết được!”
“Cho dù bổn tháp có xé nát một tầng không gian cho cậu, cũng không chắc cậu sẽ về lại được thế giới Bản Nguyên!”
“Ngược lại, cậu rất có thể sẽ càng lúc càng mất phương hướng. Cách tốt nhất chính là tìm thấy Đường Lạc Âm, lặp lại một kích vừa rồi, một lần nữa xé rách vết nứt không gian mới có thể quay về thế giới Bản Nguyên.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
“Chúng ta bị hút vào khe nứt không gian, còn có thể tìm thấy cô ấy không?”
“Cô ta ở bên trái của cậu, cách đây 5000 dặm!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, nhanh chóng bay về phía Đường Lạc Âm.
Không lâu sau, phía trước xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt.
Ánh tráng bao trùm một bóng người mờ mịt.
Là Đường Lạc Âm đang ngồi khoanh chân chữa trị thương thế, ngực cô bị máu tươi nhuộm đỏ.
Hơi thở có chút yếu ớt, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang bay tới, Đường Lạc Âm mở mắt ra: “Anh vẫn chưa chết à? Mạng khá lớn đấy!”
Diệp Bắc Minh trừng mắt lên nhìn Diệp Bắc Minh: “Cô còn tâm tư nói kháy tôi à, nếu không phải tại cô, làm sao tôi có thể bị hút vào khe nứt không gian này chứ?”
“Cách duy nhất bây giờ là cô phải giao đấu với tôi một lần nữa!”
“Có lẽ chúng ta có thể đánh một kích vào không gian, trở về thế giới Bản Nguyên!”
Đường Lạc Âm cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh: “Tại sao tôi lại phải ra tay một lần nữa? Thế giới Bản Nguyên đối với tôi không còn gì để lưu luyến nữa!”
“Ở lại khe nứt không gian này, thật ra cũng không tồi!”
“Hơn nữa, một đòn vừa rồi đã khiến thần hồn của tôi bị thương, không còn có thể bạo phát ra sức mạnh như trước nữa!”
Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm với cô ta, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.
Grào!
Tiếng rồng ngâm vang vọng trong hư không, ánh sáng đỏ như máu phát ra.
Đường Lạc Âm vội vã nói: “Diệp Bắc Minh, anh điên rồi!”
“Tôi thật sự không thể ngăn lại một kiếm này đâu! Mau dừng tay!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, không chút động lòng.
Một con huyết long lao nhanh về phía Đường Lạc Âm.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Lạc Âm tái nhợt, đôi mắt híp lại, vậy mà lại có không bất cứ dấu hiệu phản kháng nào!
Cô ta dang rộng hai tay, im lặng chờ đợi huyết long lao đến.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn một màn này.
Ngay khi con con huyết long còn cách Đường Lạc Âm mười mét, Đường Lạc Âm vẫn không có dấu hiệu né tránh.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh gầm lên tức giận.
Anh xuất hiện trước mặt Đường Lạc Âm, chém ra một kiếm.
Hai con huyết long va chạm vào nhau và phát nổ.
Năng lượng xung quanh kịch liệt dao động, không gian lại mở ra một khe nứt, nhưng lại không phải là thế giới Bản Nguyên.
Diệp Bắc Minh tức giận: “Cô thật sự không sợ chết sao? Tại sao không ra tay?”
Đường Lạc Âm trợn mắt không nói nên lời: “Tôi đã nói rồi, thần hồn của tôi bị thương tổn, không phải là đối thủ của anh!”
“Một kiếm vừa rồi đến cảnh giới Hợp Đạo còn chết, làm sao một người phụ nữ yếu đuối như tôi đỡ nổi?”
“Muốn rời khỏi nơi đây, thần hồn của tôi cần 100 năm mới có thể hồi phục!”
Diệp Bắc Minh gầm lên: “Đừng giả vờ nữa! Lời của cô không câu nào là thật cả!”
“Ai có thời gian ở đây mà chờ cô một trăm năm nữa!”
“Nếu anh không tin, thì cứ giết tôi đi!”
Đường Lạc Âm đưa cần cổ thanh tú ra, một bộ dạng tùy ý ngươi chém giết vậy!
“Cô cho rằng tôi không dám à?”
Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy cổ của Đường Lạc Âm.
Một cỗ khí tức ngột ngạt ập đến.
Đường Lạc Âm nhắm chặt mắt lại: “Chết có gì đáng sợ? Cùng lắm thì tôi lựa chọn người khác để đầu thai thôi!”
“Thật đáng tiếc cho cơ thể của cô gái này!”
Diệp Bắc Minh tức giận, đè Đường Lạc Âm lại, ép cô ta quỳ xuống.
Uốn người cô ta cong như một con tôm.
Bịch!
Một cái tát giáng mạnh xuống người Đường Lạc Âm.
Hai ngọn núi phía trước rung chuyển dữ dội.
“A...”
Giọng nói của Đường Lạc Âm run rẩy, trong cơ thể của cô gái này toát ra một cảm giác tê dại, cô ta đỏ mặt ngượng ngùng ngẩng đầu lên trừng mắt với Diệp Bắc Minh: “Anh... anh dám làm vậy với tôi?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Nếu như cô không nói cho tôi biết làm thế nào để rời khỏi đây, tôi sẽ đánh cho đến khi nào cô nói ra mới thôi!”
Bịch!
“A...”
Bốp!
“A! Đừng...”
Sau mấy cái tát liên tiếp, Đường Lạc Âm vừa xấu hổ vừa tức giận, cứ như có một dòng điện chạy qua cơ thể yêu kiều của cô ta!
“Diệp Bắc Minh, sao anh lại dám...”
Bốp!
“Đừng đánh nữa, lời tôi nói là sự thật...”
Bốp!
“Thần hồn hồi phục vốn đã chậm, 100 năm là nhanh lắm rồi, đừng đánh nữa!”
Bốp!
Diệp Bắc Minh lại tát thêm mấy cái nữa, lần này Đường Lạc Âm không lên tiếng.
Diệp Bắc Minh đang còn cảm thấy kì lạ thì.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh Diệp, sao.... sao anh lại đánh tôi...”
“Đánh chỗ đó...”
“Cô Đường!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ, nhanh chóng buông Đường Lạc Âm ra.
Nhìn kĩ hơn, khuôn mặt Đường Lạc Âm đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước.
Cô cúi đầu, nghịch vạt áo của mình: “Anh Diệp... nơi này là?”
“Tôi... không phải tôi đang ở nhà họ Đường sao? Tại sao anh lại ở đây?”
Cơ thể cô khẽ run lên: “Lẽ nào... chúng ta đã chết rồi?”
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra, đây là ý thức thật của Đường Lạc Âm, vội vàng giải thích: “Chúng ta đang ở trong khe nứt không gian, bởi vì vùa rồi tôi và một linh hồn trong khác trong cơ thể cô giao đấu!”
“Khiến cho không gian sụp đổ, tôi và cô đều bị hút vào trong đó!”
“Tôi đánh cô... khụ khụ... là bởi vì thần hồn trong cơ thể cô không nói cho tôi biết cách rời khỏi đây, thế nên tôi đành phải làm vậy!”
“Cô Đường, cô đừng hiểu lầm!”
“Ừm...”, Đường Lạc Âm sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu được những gì Diệp Bắc Minh nói.
Gật đầu.
Diệp Bắc Minh lo lắng Đường Lạc Âm không tin, liền bổ sung thêm một câu: “Cô Đường, những gì tôi nói đều là thật!”
Đường Lạc Âm ngượng ngùng gật đầu: “Anh Diệp, tôi tin anh”.
Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Diệp Bắc Minh vội vàng đổi chủ để, giơ tay lên không trung.
Hoa Tam Thế xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
“Đây là cái gì?”
Đường Lạc Âm nghi hoặc hỏi.
Diệp Bắc Minh nói: “Đây là Hoa Tam Thế!”
“Tôi tham gia vào cuộc chiến Thiên Giai, thành công gia nhập vào Dị Hỏa Tông của đảo Thiên Giai!”
“Sau đó tôi lại đến đại lục Linh Mộc, chuẩn bị đưa Hoa Tam Thế cho cô!”
“Kết quả phát hiện ra có một thần hồn khác trong thân thể cô ở nhà họ Đường, sau đó xảy ra một loạt chuyện, tóm lại khi tôi và thần hồn đó giao đấu thì chúng ta đã bị hút vào khe nứt không gian!”
Anh nói trong một hơi.
Đôi mắt đẹp của Đường Lạc Âm đỏ lên, thân thể mảnh khảnh khẽ run: “Cái đó... anh... anh thật sự lên đảo Thiên Giai rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Mũi Đường Lạc Âm có chút chua xót: “Anh Diệp. Sao anh lại tốt với tôi vậy?”
“Hoa Tam Thế! Thật tốt quá!”
Một âm thanh khác từ trên người Đường Lạc Âm vang lên: “Diệp Bắc Minh, nhanh đưa cho tôi dùng, chỉ cần tôi dùng bông hoa này, chỉ cần 10 năm là có thể phục hồi sức mạnh của thần hồn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.