Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1896: Anh! Cẩn thận!
Ss Tần
08/05/2024
Sắc mặt Diệp Bắc Minh càng lúc càng khó coi.
Nến Minh Chúc nếu tắt, cha mẹ chắc chắn phải chết.
Đúng lúc anh đang nghĩ cách đối phó thì.
Đột nhiên.
“Anh! Cẩn thận!”
Phía sau Hà Tinh Hà vang lên một giọng nói.
“Ừm!”
Quay đầu nhìn lại, Hà Đức Bản vốn dĩ bị người ta ném ở cửa cung điện, đột nhiên hét về phía mình.
Trong khoảnh khắc thất thần.
Xoạt!
Một bóng người vụt qua bên cạnh Hà Tinh Hà, nhanh chóng chộp lấy hai ngọn nến Minh Chúc!
Một giọng nói mềm mại vang lên: “Đưa đây nào!”
“Ai? Muốn chết!”
Hà Tinh Hà lúc này mới phản ứng lại, không ngờ rằng trong góc tối còn có một người khác?
Đây là một cô gái trẻ, vậy mà lại có thể không một tiếng động đến bên cạnh hắn ta ?
Nhưng khi cô gái đưa tay cầm lấy nến Minh Chúc của cha mẹ Diệp Bắc Minh, cũng đã để lộ ra mình.
Một bàn tay đánh ra.
Cô gái lui về sau rất nhanh.
Nhưng vẫn bị uy lực còn sót lại đánh trúng.
Phụt!
Một ngụm máu phun ra trong không trung, nhưng cô ta vẫn nắm chặt hai ngọn nến trong tay, cố gắng duy trì sự cân bằng của cơ thể.
“Cẩn thận!”
Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ động, khí tức khủng bố chấn bay đám người lão Chu.
Anh bước lên một bước, đỡ lấy cô gái đang bị bay ra ngoài.
“Này... của anh...”, cô gái mỉm cười yếu ớt.
“Đồ ngốc. Cô không sợ chết à?”, Diệp Bắc Minh có chút cảm động.
Cô gái lộ ra một nụ cười, máu tươi tràn qua khóe miệng: “Đây... không phải vẫn... vẫn chưa chết sao?”
“Cô...”
Diệp Bắc Minh nhất thời không thốt lên lời, dùng niệm thức đưa nến Minh Chúc thu vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lại lấy ra mấy viên đan dược đút cho cô gái, dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định vết thương cho cô ta.
Anh kiên định nói: “Cô sẽ không chết, nhưng sẽ có người phải chết!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh tản ra một loại sát ý đáng sợ, nhiệt độ trong cung điện đá lập tức giảm đến đóng băng.
“Đi!”
Trong lòng Hà Tinh Hà cảm giác được một loại khí tức của cái chết đang đến gần.
Không chút do dự, hắn lao đến trước Thủy Tổ Ma Đao, rút nó ra rồi nhanh chóng lui về phía cửa lớn của cung điện đá.
“Muốn chạy? Mày nằm mơ đi!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy, nhanh như một tia chớp xuất hiện trước mắt Hà Tinh Hà.
Một kiếm chém ra.
Hà Tinh Hà vô thức lấy Thủy Tổ Ma Đao chắn trước người.
“Rắc rắc” một tiếng.
Thủy Tổ Ma Đao vốn dĩ đã có một vết nứt trên thân đao, giờ lại trúng phải một đòn nặng nề, lập tức gãy làm đôi.
“Con mẹ nó!”
Hà Tinh Hà đau lòng không thôi, đây là bảo vật của Thiên Ma Tộc để lại đó!
Vậy mà bị chém đứt!
Không có thời gian đau buồn nữa, bởi vì kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại một lần nữa chém về phía đầu của Hà Tinh Hà.
Đôi mắt hắn ta nheo lại, nhanh chóng lùi về phía sau.
Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước: “Mày không còn cơ hội nữa rồi. Từ giây phút mày ra tay với cha mẹ tao thì số mệnh đã định, mày sẽ phải chết!”
“Thằng chó, tao có chết cũng phải kéo theo cha mẹ mày làm đệm lưng”, Hà Tinh Hà hung ác, hét lên về phía ba người lão Chu: “Giết cha mẹ nó cho tôi!”
“Vâng, thưa công tử”.
Ba lão giả đồng thanh trả lời, từ bỏ mọi cơ hội sống sót, lao về phía cha mẹ Diệp Bắc Minh.
“Chết tiệt!”
Mắt Diệp Bắc Minh như nứt ra.
Anh lập tức từ bỏ việc đuổi theo Hà Tinh Hà, quay người chạy về hướng cha mẹ mình.
Hà Tinh Hà thấy vậy, khóe miệng cười tà mị: “Ha ha ha, thằng chó, đi chết cho tao!”
Nửa còn lại của Thủy Tổ Ma Đao chém mạnh về phía lưng Diệp Bắc Minh.
Nếu như anh ra tay tự vệ, cha mẹ anh sẽ chết thảm trong tay ba người lão Chu.
Hự!
Anh cứ thế mà nhận đấy một đao này, phía sau lưng máu thịt lẫn lộn.
Lộ cả ra xương sống trắng như tuyết, Diệp Bắc Minh loạng choạng bay ra ngoài, anh vậy mà còn mượn lực của Thủy Tổ Ma Đao gia tăng tốc độ của mình.
“Thằng chó này.... điên rồi!”
Hà Tinh Hà nghẹn họng nhìn trân trối.
Một khắc cũng không dám ở lại nữa.
Hắn ta tóm lấy Hà Đức Bản chỉ còn lại nửa thân trên, bay về hướng cửa động thoát ra ngoài.
“Các người, muốn chết!”
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đến trước mặt đám người Lão Chu.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang qua, phụt phụt phụt!
Ba bông hoa máu nổ tung.
“Phụt...”
Diệp Bắc Minh cũng phun ra một ngụm máu tươi, quỳ một chân xuống đất, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục mới khiến mình khỏi ngã xuống.
Phía sau lưng đau rát không thôi.
Nếu không phải anh đã dung hòa với hơn 100 mảnh xương của Chí Tôn, một đòn vừa nãy của Thủy Tổ Ma Đao đủ để thân thể anh nổ tung.
Diệp Bắc Minh lấy ra vài viên đan dược nhét vào miệng, khí tức hồi phục được một chút.
Anh nhanh chóng đến bên cha mẹ, lấy ra thần dược Long Huyết Bồ Đề đã chuẩn bị trước cho hai người uống.
Một khắc sau.
“Minh Nhi!”
Cha mẹ tỉnh lại, vào giây phút nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì vô cùng kích động: “Thật sự là con sao? Chúng ta vẫn còn sống ư?”
Diệp Bắc Minh cười cười gật đầu: “Cha mẹ, là con, Hà Tinh Hà đã trốn thoát, hai người an toàn rồi”.
Hai người nhìn nhau.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không thể che giấu.
“Minh Nhi, khí tức của con rõ ràng mới ở cảnh giới Thần Hoàng, vậy mà có thể đánh lại Hà Tinh Hà?”, mí mắt Diệp Thanh Lam giật giật.
Hà Tinh Hà là cảnh giới Thần Quân chu kỳ, hắn ta hơn hẳn con trai mình mấy cảnh giới lớn.
Vậy mà lại không phải là đối thủ của Minh Nhi?
“Mẹ, con trai mẹ kĩ năng song toàn, cho dù là Thần Quân trung kỳ con cũng có thể giết được”, Diệp Bắc Minh kiêu ngạo cười nói.
Dạ Huyền hét lên một tiếng: “Được lắm! Không hổ là con trai ta”.
Trong ánh mắt Diệp Thanh Lam càng thêm sáng ngời.
Trên mặt họ tràn đầy vui mừng cùng kích động, nhưng vẫn có vẻ không tin lắm.
“Đúng rồi, cô gái này là ai?”
Diệp Thanh Lam nhìn cô gái đang hôn mê bên cạnh, trên mặt nở nụ cười hỏi: “Lẽ nào lại là một vị hồng nhan tri kỷ khác của con? Thần Nhi, con đừng đào hoa quá nhé!”
“Nhược Giai, Nhược Tuyết, Tôn Thiến mấy đứa tốt lắm rồi, càng đừng nói đến đám sư tỷ kia của con”.
Nến Minh Chúc nếu tắt, cha mẹ chắc chắn phải chết.
Đúng lúc anh đang nghĩ cách đối phó thì.
Đột nhiên.
“Anh! Cẩn thận!”
Phía sau Hà Tinh Hà vang lên một giọng nói.
“Ừm!”
Quay đầu nhìn lại, Hà Đức Bản vốn dĩ bị người ta ném ở cửa cung điện, đột nhiên hét về phía mình.
Trong khoảnh khắc thất thần.
Xoạt!
Một bóng người vụt qua bên cạnh Hà Tinh Hà, nhanh chóng chộp lấy hai ngọn nến Minh Chúc!
Một giọng nói mềm mại vang lên: “Đưa đây nào!”
“Ai? Muốn chết!”
Hà Tinh Hà lúc này mới phản ứng lại, không ngờ rằng trong góc tối còn có một người khác?
Đây là một cô gái trẻ, vậy mà lại có thể không một tiếng động đến bên cạnh hắn ta ?
Nhưng khi cô gái đưa tay cầm lấy nến Minh Chúc của cha mẹ Diệp Bắc Minh, cũng đã để lộ ra mình.
Một bàn tay đánh ra.
Cô gái lui về sau rất nhanh.
Nhưng vẫn bị uy lực còn sót lại đánh trúng.
Phụt!
Một ngụm máu phun ra trong không trung, nhưng cô ta vẫn nắm chặt hai ngọn nến trong tay, cố gắng duy trì sự cân bằng của cơ thể.
“Cẩn thận!”
Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ động, khí tức khủng bố chấn bay đám người lão Chu.
Anh bước lên một bước, đỡ lấy cô gái đang bị bay ra ngoài.
“Này... của anh...”, cô gái mỉm cười yếu ớt.
“Đồ ngốc. Cô không sợ chết à?”, Diệp Bắc Minh có chút cảm động.
Cô gái lộ ra một nụ cười, máu tươi tràn qua khóe miệng: “Đây... không phải vẫn... vẫn chưa chết sao?”
“Cô...”
Diệp Bắc Minh nhất thời không thốt lên lời, dùng niệm thức đưa nến Minh Chúc thu vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lại lấy ra mấy viên đan dược đút cho cô gái, dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định vết thương cho cô ta.
Anh kiên định nói: “Cô sẽ không chết, nhưng sẽ có người phải chết!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh tản ra một loại sát ý đáng sợ, nhiệt độ trong cung điện đá lập tức giảm đến đóng băng.
“Đi!”
Trong lòng Hà Tinh Hà cảm giác được một loại khí tức của cái chết đang đến gần.
Không chút do dự, hắn lao đến trước Thủy Tổ Ma Đao, rút nó ra rồi nhanh chóng lui về phía cửa lớn của cung điện đá.
“Muốn chạy? Mày nằm mơ đi!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy, nhanh như một tia chớp xuất hiện trước mắt Hà Tinh Hà.
Một kiếm chém ra.
Hà Tinh Hà vô thức lấy Thủy Tổ Ma Đao chắn trước người.
“Rắc rắc” một tiếng.
Thủy Tổ Ma Đao vốn dĩ đã có một vết nứt trên thân đao, giờ lại trúng phải một đòn nặng nề, lập tức gãy làm đôi.
“Con mẹ nó!”
Hà Tinh Hà đau lòng không thôi, đây là bảo vật của Thiên Ma Tộc để lại đó!
Vậy mà bị chém đứt!
Không có thời gian đau buồn nữa, bởi vì kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại một lần nữa chém về phía đầu của Hà Tinh Hà.
Đôi mắt hắn ta nheo lại, nhanh chóng lùi về phía sau.
Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước: “Mày không còn cơ hội nữa rồi. Từ giây phút mày ra tay với cha mẹ tao thì số mệnh đã định, mày sẽ phải chết!”
“Thằng chó, tao có chết cũng phải kéo theo cha mẹ mày làm đệm lưng”, Hà Tinh Hà hung ác, hét lên về phía ba người lão Chu: “Giết cha mẹ nó cho tôi!”
“Vâng, thưa công tử”.
Ba lão giả đồng thanh trả lời, từ bỏ mọi cơ hội sống sót, lao về phía cha mẹ Diệp Bắc Minh.
“Chết tiệt!”
Mắt Diệp Bắc Minh như nứt ra.
Anh lập tức từ bỏ việc đuổi theo Hà Tinh Hà, quay người chạy về hướng cha mẹ mình.
Hà Tinh Hà thấy vậy, khóe miệng cười tà mị: “Ha ha ha, thằng chó, đi chết cho tao!”
Nửa còn lại của Thủy Tổ Ma Đao chém mạnh về phía lưng Diệp Bắc Minh.
Nếu như anh ra tay tự vệ, cha mẹ anh sẽ chết thảm trong tay ba người lão Chu.
Hự!
Anh cứ thế mà nhận đấy một đao này, phía sau lưng máu thịt lẫn lộn.
Lộ cả ra xương sống trắng như tuyết, Diệp Bắc Minh loạng choạng bay ra ngoài, anh vậy mà còn mượn lực của Thủy Tổ Ma Đao gia tăng tốc độ của mình.
“Thằng chó này.... điên rồi!”
Hà Tinh Hà nghẹn họng nhìn trân trối.
Một khắc cũng không dám ở lại nữa.
Hắn ta tóm lấy Hà Đức Bản chỉ còn lại nửa thân trên, bay về hướng cửa động thoát ra ngoài.
“Các người, muốn chết!”
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đến trước mặt đám người Lão Chu.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang qua, phụt phụt phụt!
Ba bông hoa máu nổ tung.
“Phụt...”
Diệp Bắc Minh cũng phun ra một ngụm máu tươi, quỳ một chân xuống đất, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục mới khiến mình khỏi ngã xuống.
Phía sau lưng đau rát không thôi.
Nếu không phải anh đã dung hòa với hơn 100 mảnh xương của Chí Tôn, một đòn vừa nãy của Thủy Tổ Ma Đao đủ để thân thể anh nổ tung.
Diệp Bắc Minh lấy ra vài viên đan dược nhét vào miệng, khí tức hồi phục được một chút.
Anh nhanh chóng đến bên cha mẹ, lấy ra thần dược Long Huyết Bồ Đề đã chuẩn bị trước cho hai người uống.
Một khắc sau.
“Minh Nhi!”
Cha mẹ tỉnh lại, vào giây phút nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì vô cùng kích động: “Thật sự là con sao? Chúng ta vẫn còn sống ư?”
Diệp Bắc Minh cười cười gật đầu: “Cha mẹ, là con, Hà Tinh Hà đã trốn thoát, hai người an toàn rồi”.
Hai người nhìn nhau.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không thể che giấu.
“Minh Nhi, khí tức của con rõ ràng mới ở cảnh giới Thần Hoàng, vậy mà có thể đánh lại Hà Tinh Hà?”, mí mắt Diệp Thanh Lam giật giật.
Hà Tinh Hà là cảnh giới Thần Quân chu kỳ, hắn ta hơn hẳn con trai mình mấy cảnh giới lớn.
Vậy mà lại không phải là đối thủ của Minh Nhi?
“Mẹ, con trai mẹ kĩ năng song toàn, cho dù là Thần Quân trung kỳ con cũng có thể giết được”, Diệp Bắc Minh kiêu ngạo cười nói.
Dạ Huyền hét lên một tiếng: “Được lắm! Không hổ là con trai ta”.
Trong ánh mắt Diệp Thanh Lam càng thêm sáng ngời.
Trên mặt họ tràn đầy vui mừng cùng kích động, nhưng vẫn có vẻ không tin lắm.
“Đúng rồi, cô gái này là ai?”
Diệp Thanh Lam nhìn cô gái đang hôn mê bên cạnh, trên mặt nở nụ cười hỏi: “Lẽ nào lại là một vị hồng nhan tri kỷ khác của con? Thần Nhi, con đừng đào hoa quá nhé!”
“Nhược Giai, Nhược Tuyết, Tôn Thiến mấy đứa tốt lắm rồi, càng đừng nói đến đám sư tỷ kia của con”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.