Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1895: Cướp nến

Ss Tần

08/05/2024

Diệp Bắc Minh lại tung ra hơn chục cú đấm với tốc độ nhanh nhất!

Hà Tinh Hà cuối cùng cũng phản ứng lại từ trạng thái choáng váng, thanh Thủy Tổ Ma Đao trong tay vội chém về phía cổ của Diệp Bắc Minh!

“Tưởng chỉ mình mày có vũ khí thôi à?”

Hai mắt Diệp Bắc Minh thoắt cái ánh lên sắc đỏ ngầu hung ác, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong tay, vung mạnh ra ngoài!

Đinh!

Tiếng va chạm kịch liệt của kim loại vang lên!

Hà Tinh Hà bị thổi bay tại chỗ, cả người đập mạnh vào bức tường của cung điện đá!

Thủy Tổ Ma Đao trong tay cũng không ngừng run rẩy, trên mép đao vậy có một vết nứt! Lưỡi đao nổ tung rồi!

“Sao có thể!”

Con ngươi hung ác của hắn ta nheo lại: “Mẹ kiếp! Đây là Thủy Tổ Ma Đao tao vừa thu thập được đó!”

“Đây là binh khí của Thiên Ma Tộc, sao có thể bị đánh nứt?”

“Kiếm trong tay mày rốt cuộc là thứ gì?”

Hà Tinh Hà không cam tâm nhìn chằm chặp kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh hỏi!

Thanh kiếm này trông cực kỳ mộc mạc, bề mặt còn có hoă văn rồng!

Mơ hồ có một luồng khí hỗn loạn lưu chuyển trên kiếm.

Không lẽ là bản thân ảo tưởng sao?

Không thể nào!

Nhất định đó chỉ là ảo giác!

Trên thế gian nào có nhiều khí hỗn độn như vậy!

Hà Tinh Hà chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, hắn hung hãn hét lên một tiếng: “Ranh con, đi chết cho ông!”

Khí tức Thần Vương chu kỳ đột nhiên bùng nổ.

Rầm rầm rầm!

Thủy Tổ Ma Đao cũng cảm nhận được sát ý nghịch thiên của chủ nhân mình, nó cũng gầm một tiếng, tỏa ra ánh sáng yêu tà bao phủ.

“Tiểu tháp, nổ cho tôi!”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh là không thể nghi ngờ.



Nếu như ngày thường, anh nhất định sẽ thử một chút thực lực Thần Quân Chu kỳ của mình.

Nhưng hiện tại cha mẹ đang bị thương, anh không dám lãng phí thời gian. Trực tiếp dùng sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Giây tiếp theo.

Ầm!

Một cỗ sức mạnh không thể ngăn cản bùng phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh, Thủy Tổ Ma Đao tuột khỏi tay Hà Tinh Hà, cắm vào bức tường đá của cung điện, không ngừng rung lên.

Hà Tinh Hà càng khốn khổ hơn, hắn ta bị văng ra xa hàng chục mét.

Liên tục nôn ra máu tươi trong không trung.

Rầm!

Hắn ta đập mạnh xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh hãi: “Mày... mày... sao có thể... vừa nãy là ai đã ra tay? Đó không phải sức mạnh của mày, là ai đang ẩn trong bóng tối?”

“Là ai? Mau cút ra đây...!!!”

Hà Tinh Hà như phát điên mà gầm lên.

Ánh mắt của lão Chu ba người cũng tràn ngập kinh hoàng.

Tất cả nhao nhao lao tới chắn trước mặt Hà Tinh Hà.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, giống như tử thần từng bước từng bước tiến đến: “Dám tổn thương cha mẹ tao, chết không oan!”

Câu nói này, vừa hay nhắc nhở Hà Tinh Hà.

“Dừng lại. Nếu mày dám tiến lên trước 1 bước, tao lập tức giết chết cha mẹ mày!”

Hà Tinh Hà giơ tay lên, hai ngọn nến Minh Chúc đồng thời xuất hiện trong bàn tay hắn ta.

Đó chính là hai ngọn nến đại diện cho thần hồn của cha mẹ Diệp Bắc Minh.

“Thằng ranh! Mày phải biết rằng, khi nến Minh Chúc tắt đi, có nghĩa là người đó sẽ vĩnh viễn ở lại Minh Giới, không thể rời đi được nữa!”, Hà Tinh Hà lạnh lùng đe dọa: “Tốt nhất là mày nên suy nghĩ kĩ, cha mẹ mày bây giờ vẫn còn là người sống!”

“Một khi tao dập tắt hai ngọn nến này, cha mẹ mày sẽ thật sự không cứu được nữa!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng!

Thấy Diệp Bắc Minh thật sự không dám cử động nữa.

“Ha ha ha !”

Hà Tinh Hà cười hung hăng: “Lão Chu, phế hắn đi!”

“Vâng, công tử”.



Lão Chu nhanh chóng lao tới trước mặt Diệp Bắc Minh, nhấc chân quét ngang qua: “Nhãi con, quỳ xuống trước mặt công tử trước đi!”

Một cước này hung hãn đạp mạnh vào đầu gối Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh hừ lạnh nói: “Thả cha mẹ tao ra, tao có thể không giết mày!”

“Ha ha ha!”

Hà Tinh Hà chậm rãi đứng dậy, cười ra nước mắt: “Ranh con, không ngờ mày lại hiếu thảo như vậy. Đã thế, tao sẽ thổi tắt nến của bọn họ!”

Phù...

Hắn ta thổi ra một hơi.

“Không!”, Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên.

Lửa của hai ngọn nến Minh Chúc xao động, thiếu chút nữa là bị thổi tắt.

Nhìn thấy ngọn lửa ổn định trở lại, hơi thở của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập, vừa rồi tim anh gần như đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hà Tinh Hà càng cảm thấy có thể bắt chẹt được Diệp Bắc Minh: “Ha ha ha, mày nhìn thấy chưa? Đứa con hiếu thảo! Thật là hiếu thảo quá đi!”

“Sao mày vẫn còn chưa quỳ xuống!?”

Lão Chu cũng giận dữ mà hét lên, điên cuồng đá vào đầu gối Diệp Bắc Minh.

Bịch! Bịch! Bịch!

Đạp liên tục mười mấy đạp trong một hơi thở.

Khớp gối của Diệp Bắc Minh máu thịt lẫn lộn.

Diệp Bắc Minh vẫn nghiến răng chịu đựng.

“Xương cốt cũng cứng đấy, lão Chu, tiếp tục, đạp đến khi nào hắn chịu quỳ xuống mới thôi, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ xem nên tiếp tục làm gì!”, Hà Tinh Hà cười nói.

Hắn ta lấy ra vài viên đan dược và nuốt xuống.

Ngồi bắt chéo chân.

Bắt đầu chữa thương.

Hai cây nến Minh Chúc được đặt bên cạnh.

Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu tháp, có cách nào lấy được hai cây nên Minh Chúc kia không?”

Tháp tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu nhóc, nếu chỉ là cướp nến Minh Chúc thôi thì quá đơn giản”.

“Cậu dùng thuấn ảnh là có thể làm được, nhưng bổn tháp không thể bảo đảm trong quá trình cướp, nến sẽ không bị tắt, một khi nến tắt...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook