Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1819: Ba món vũ khí có linh khí

Ss Tần

25/04/2024

Diệp Bắc Minh trả lời: "Nghê Hoàng cô nương đồng ý sau khi chuyện đó thành công, cho tôi một món vũ khí có khí linh!"

"Chỉ có thế?"

Nghê Mộng Tuyết sửng sốt.

Vũ khí có khí linh ở Thần Quốc Hỗn Độn mặc dù khó có, nhưng tuyệt đối không phải thứ gì hiếm thấy!

Diệp Bắc Minh ra vẻ ngây thơ nói: "Đúng vậy! Nếu cô đồng ý cho tôi ba món vũ khí có khí linh, thậm chí tôi còn có thể đồng ý với cô, sẽ quấy rối trong thời điểm mấu chốt nhất!"

Nghê Mộng Tuyết cười không ngậm mồm vào được: "Hahaha, em trai nhỏ đúng là một nhân tài!"

"Chị thích những người thức thời như cậu!"

"Ba người các ông, đưa vũ khí thông linh của mình cho cậu ta!"

Trong đám người, ba ông lão do dự một hồi!

Bọn họ chịu đựng áp lực từ Nghê Mộng Tuyết,

chỉ có thể đi ra khỏi đám người, lần lượt lấy ra vũ khí của mình, xóa liên hệ rồi giao cho Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh lấy hai món vũ khí trong đó, khi đang định cầm lấy cái thứ ba thì…

"Tôi có một yêu cầu!"

Diệp Bắc Minh nói một câu.

"Sao thế?"

Nghê Mộng Tuyết cười kỳ quái một tiếng: "Đã đồng ý với chị thì không được đổi ý đâu".

"Nếu không chị đây sẽ khiến cậu vô cùng hối hận!"

Diệp Bắc Minh chỉ vào Bạch Tuấn Khanh nói: "Tôi muốn vũ khí của anh ta!"

Ông lão cuối cùng cảm kích nhìn Diệp Bắc Minh một cái!

Sắc mặt Bạch Tuấn Khanh tái xanh: "Tiểu tạp chủng, cậu con mẹ nó muốn chết đúng không?"

"Vũ khí của ông đây mà cậu cũng dám mơ tưởng? Có tin một bàn tay của ông đây cũng có thể đập chết cậu được không! Đệt!"

Diệp Bắc Minh nhún vai: "Cô xem, anh ta lại còn uy hiếp tôi".

"Với thái độ này của anh ta, về sau chắc chắn sẽ trả thù tôi, không bằng tôi cứ ôm đùi Nghê Hoàng cô nương cho tốt còn hơn!"



"Có Nghê Hoàng cô nương ở đây, chắc chắn anh ta không dám làm gì tôi!"

Nghe nói vậy,

gương mặt xinh đẹp của Nghê Mộng Tuyết trầm xuống: "Bạch Tuấn Khanh, giao vũ khí của cậu ra đây!"

Bạch Tuấn Khanh không thể tin vào tai của mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh ta cầu khẩn: "Chị họ, em là em họ cùng huyết thống với chị đấy!"

"Vũ khí của em là vũ khí bản mệnh, dùng máu thịt uẩn dưỡng mấy chục năm đấy!"

"Cứ thế mà giao cho thằng nhãi này, thực lực của em nhất định sẽ bị giảm đi nhiều, em không cam tâm!"

Nghê Mộng Tuyết gần như trong nháy mắt liền xuất hiện phía trước Bạch Tuấn Khanh, ngay cả không khí cũng không có chút dao động nào!

Thật đúng là thân pháp khủng khiếp, cảnh giới của cô ta chắc chắn đã vượt qua Tổ Cảnh!

Bốp!

Một âm thanh giòn giã vang lên!

Bạch Tuấn Khanh bay ra ngoài, răng cũng bị rơi mất mấy cái!

"Ngay cả tôi mà cậu cũng không nghe?", sắc mặt Nghê Mộng Tuyết âm u lạnh lẽo.

Mặc dù do Diệp Bắc Minh châm ngòi trước!

Nhưng Nghê Mộng Tuyết căn bản không quan tâm!

Cái cô ta quan tâm là, Bạch Tuấn Khanh dám ngỗ nghịch không nghe mệnh lệnh của cô ta!

Bạch Tuấn Khanh run rẩy một chút, vô cùng không tình nguyện lấy ra một thanh hắc kim cổ đao!

Anh ta xóa mối liên hệ với nó rồi giao cho Diệp Bắc Minh: "Tiểu tạp chủng, cây đao này tạm thời gửi ở chỗ cậu!"

"Cậu chờ đó cho tôi, ông đây thề nhất định sẽ rút gân lột da cậu!"

Diệp Bắc Minh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Cô nhìn đi, anh ta vẫn uy hiếp tôi..."

"Bạch Tuấn Khanh cậu muốn chết đúng không?", Nghê Mộng Tuyết hoàn toàn nổi giận, một đá đạp Bạch Tuấn Khanh bay ra ngoài.

"Lập tức xin lỗi vị công tử này!"

Bạch Tuấn Khanh phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn trước ngực bị gãy mất bảy, tám chiếc!



Đứng lên giống như chó chết!

Nhặt thanh hắc kim cổ đao trên mặt đất lên, dùng hai tay đưa đến trước mặt Diệp Bắc Minh: "Vị công tử này, tôi biết sai rồi, thật xin lỗi..."

"Ngài nhận lấy thanh hắc kim cổ đao này đi, cầu xin ngài!"

Bạch Tuấn Khanh cực kỳ khuất nhục!

Quỳ trên mặt đất, nâng thanh hắc kim cổ đao lên quá đỉnh đầu!

Xấu hổ giận dữ muốn chết!

Diệp Bắc Minh cười, cầm lấy hắc kim cổ đao: "Vậy bản công tử liền thu nhận, về sau chờ tôi biểu diễn đi!"

Nghê Mộng Tuyết cười: "Hahaha, vậy cảm ơn em trai nhỏ nha!"

"Chỉ cần Nghê Hoàng thất bại, sau này chị đảm bảo cậu được ăn ngon uống sướng tại Mị tộc!"

Sâu trong đôi mắt đẹp là luồng sát ý không dễ dàng phát hiện!

Bạch Tuấn Khanh tức muốn thổ huyết!

Trong lòng càng gào thét như kẻ điên: “Tiểu tạp chủng cậu chờ đó cho tôi! Chờ sau khi việc này kết thúc ông đây nhất định sẽ nghiền nát xương cốt của cậu từng tấc từng tấc một, khiến cậu chết đi như một con giun!”

Lúc này,

Nghê Hoàng đi ra khỏi đại điện,

hai mắt đỏ ngầu.

Nhìn thấy Bạch Tuấn Khanh quỳ trên mặt đất, khuôn mặt sưng thành đầu heo.

"Anh ta sao thế?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không biết, chắc là anh ta thích quỳ đấy".

Lông mày Nghê Hoàng nhíu lại, nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh một cái: "Đi, bây giờ chúng ta liền đi Mị Cảnh!"

Hai người quay người rời đi.

Giọng Nghê Mộng Tuyết trầm xuống: "Đi, chúng ta cũng đi!"

Trên đường,

Nghê Hoàng nhịn không được hỏi: "Vì sao Bạch Tuấn Khanh lại quỳ xuống trước anh thế? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook