Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1820: Bước vào Mị Cảnh
Ss Tần
25/04/2024
Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Tôi đồng ý với Nghê Mộng Tuyết, chỉ cần quấy rối cô sau khi tiến vào Mị Cảnh!"
"Cô ta sẽ cho tôi ba kiện vũ khí có khí linh!"
"Anh đồng ý?"
Nghê Hoàng sững sờ.
"Đồng ý chứ!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Có thể miễn phí lấy được ba kiện vũ khí thông linh, sao lại không đồng ý chứ?"
"Phụt!"
Nghê Hoàng che miệng, cười run rẩy hết cả người: "Sao trước kia tôi không nhận ra anh lại xấu tính như thế nhỉ?"
"Hiện tại nhận ra vẫn chưa muộn”, Diệp Bắc Minh cười nói.
Một lát sau.
Sắc mặt Nghê Hoàng trở nên nghiêm nghị: "Anh làm như vậy, xem như hoàn toàn đắc tội Nghê Mộng Tuyết, không đáng giá!"
"Tôi cảm thấy rất đáng!", Diệp Bắc Minh thuận miệng trả lời.
Nghê Hoàng thầm thổn thức!
Sao cô ta có thể biết được, ba kiện vũ khí thông linh!
Đủ để Tiểu Tháp mở ra thêm một tầng!
Sau khi hủy diệt năm Thần Tông lớn, Diệp Bắc Minh thu được gần mười kiện vũ khí thông linh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã mở ra tầng thứ năm!
Hôm nay lại lấy được thêm ba kiện nữa, có thể mở được tầng thứ sáu!
Nhiều nhất có thêm mấy chục thanh vũ khí thông linh, có lẽ Tiểu Tháp sẽ có thể khôi phục!
Tuyệt đối đáng giá!
Nhưng mà.
Dường như Nghê Hoàng đã hiểu nhầm!
Gương mặt xinh đẹp của cô ta hơi đỏ lên, gắt gỏng mắng: "Những hồng nhan tri kỷ kia của anh bị anh lừa gạt vào tay như thế đúng không?"
"Cô có ý gì cơ?"
Diệp Bắc Minh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa!"
Nghê Hoàng tức giận trừng mắt lườm Diệp Bắc Minh, khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ: "Chuyện tốt tối hôm qua anh làm, tôi đã nhìn thấy hết rồi! Anh đúng là kẻ đáng giận!"
"Bố đã nói với tôi, anh từ chối đề nghị của ông ấy!"
"Có điều... Nếu anh có thể giúp tôi kế thừa vị trí Mị Vương, tôi... tôi có thể cho anh một cơ hội!"
"Nhưng mà, tôi tuyệt đối không làm bé!"
Nói xong, cô ta giậm giậm chân rồi chạy biến.
Để lại cho Diệp Bắc Minh một bóng lưng!
Chỉ còn lại mình Diệp Bắc Minh đứng trong gió lộn xộn: "Đậu mẹ! Nghê Hoàng cô nương, cô hiểu nhầm rồi!"
Cuối cùng.
Anh đuổi kịp Nghê Hoàng tại một quảng trường!
Trung tâm quảng trường, một đàn tế cao trăm trượng đột ngột mọc lên từ mặt đất, mỗi một cục gạch đều khắc đầy phù văn, năng lượng mạnh mẽ bao trùm từng tấc không khí!
Điều khiến Diệp Bắc Minh chấn động nhất, chính là hai lão già canh giữ đàn tế.
Một béo một gầy.
Nhìn hai lão già trước mặt, lần đầu tiên Diệp Bắc Minh cảm thấy mình thật nhỏ bé!
Chỉ đối diện một ánh mắt, mà như thể bị nhìn thấu hết thảy!
Nghê Hoàng giới thiệu: "Hai vị trưởng lão, người này là anh Diệp, Diệp Bắc Minh".
"Anh Diệp, tại Mị Tộc, thực lực của hai vị trưởng lão này gần tương đương bố của tôi".
Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra.
Như vậy còn được!
Chứ nếu tùy tiện kéo hai trưởng lão của Mị Tộc mà có loại thực lực này, thì cũng quá kinh khủng.
Hai lão già mập gầy hình như không hề có hứng thú với Diệp Bắc Minh, chỉ nhìn thoáng qua liền lắc đầu: "Nghê Hoàng, đây chính là giúp đỡ cô mang tới?"
"Mới chỉ là cảnh giới Thiên Thần? Cô chắc chắn chứ?"
Nghê Hoàng không có bất kỳ do dự gì, gật đầu: "Chắc chắn!"
Mặc dù hai lão già hơi bất ngờ, nhưng không nói thêm lời thừa.
"Được! Tiếp đó tôi sẽ truyền cho hai người tiến vào Mị Cảnh!"
"Nhớ kỹ, hai người chỉ có thời gian ba ngày, nếu hết thời gian mà Nghê Hoàng cô còn chưa thông qua kiểm tra của Mị Cảnh, sẽ bị xem là thất bại!", lão già béo nhắc nhớ một câu.
Nghê Hoàng nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh, gật đầu.
Lão già béo và lão già gầy không nói nhiều nữa, tự lấy ra một ngọc bội màu đỏ như máu.
Trong nháy mắt hai ngọc bội hợp nhất, toàn bộ đàn tế lấp lóe ánh sáng màu đỏ!
Đến khi ánh sáng màu đỏ biến mất, hai người Nghê Hoàng và Diệp Bắc Minh đã biến mất!
Cùng lúc đó.
Vù!
Một quả cầu thủy tinh siêu lớn bên dưới đàn tế bỗng lập lòe, hiện ra hình ảnh.
Của hai người Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng.
Dường như hai người đang ở trong một không gian khép kín, bốn phía đều là vách tường màu xanh đen!
Cả người Nghê Hoàng sửng sốt: "Đây là nơi nào?"
"Đù má!"
Diệp Bắc Minh lại càng hồ đồ: "Tình huống gì đây vậy?"
Không gian hai người đang đứng trong đó giống y như đúc không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh vô cùng xác định, nơi này tuyệt đối không phải bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh thậm chí hoài nghi liệu có phải mình đi đến nhầm chỗ hay không!
Lúc này.
Nghê Hoàng dường như nghĩ tới điều gì đó, con ngươi hung hăng co rụt lại!
Cô ta kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, anh rất quen thuộc với nơi này à?"
"Sao cô biết được?"
Diệp Bắc Minh vô cùng nghi ngờ.
Nghê Hoàng ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, Mị Cảnh là nơi đặc biệt nhất của Mị Tộc chúng tôi, là một thế giới không gian do tổ tiên Mị Tộc thành lập!"
"Nơi đây có thể thăm dò nội tâm của người tiến vào Mị Cảnh, từ đó bắt chước ra nơi mà trong lòng người này sợ hãi nhất hoặc để ý nhất!"
"Nơi này là thế giới nội tâm của anh Diệp!"
"Cô ta sẽ cho tôi ba kiện vũ khí có khí linh!"
"Anh đồng ý?"
Nghê Hoàng sững sờ.
"Đồng ý chứ!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Có thể miễn phí lấy được ba kiện vũ khí thông linh, sao lại không đồng ý chứ?"
"Phụt!"
Nghê Hoàng che miệng, cười run rẩy hết cả người: "Sao trước kia tôi không nhận ra anh lại xấu tính như thế nhỉ?"
"Hiện tại nhận ra vẫn chưa muộn”, Diệp Bắc Minh cười nói.
Một lát sau.
Sắc mặt Nghê Hoàng trở nên nghiêm nghị: "Anh làm như vậy, xem như hoàn toàn đắc tội Nghê Mộng Tuyết, không đáng giá!"
"Tôi cảm thấy rất đáng!", Diệp Bắc Minh thuận miệng trả lời.
Nghê Hoàng thầm thổn thức!
Sao cô ta có thể biết được, ba kiện vũ khí thông linh!
Đủ để Tiểu Tháp mở ra thêm một tầng!
Sau khi hủy diệt năm Thần Tông lớn, Diệp Bắc Minh thu được gần mười kiện vũ khí thông linh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã mở ra tầng thứ năm!
Hôm nay lại lấy được thêm ba kiện nữa, có thể mở được tầng thứ sáu!
Nhiều nhất có thêm mấy chục thanh vũ khí thông linh, có lẽ Tiểu Tháp sẽ có thể khôi phục!
Tuyệt đối đáng giá!
Nhưng mà.
Dường như Nghê Hoàng đã hiểu nhầm!
Gương mặt xinh đẹp của cô ta hơi đỏ lên, gắt gỏng mắng: "Những hồng nhan tri kỷ kia của anh bị anh lừa gạt vào tay như thế đúng không?"
"Cô có ý gì cơ?"
Diệp Bắc Minh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa!"
Nghê Hoàng tức giận trừng mắt lườm Diệp Bắc Minh, khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ: "Chuyện tốt tối hôm qua anh làm, tôi đã nhìn thấy hết rồi! Anh đúng là kẻ đáng giận!"
"Bố đã nói với tôi, anh từ chối đề nghị của ông ấy!"
"Có điều... Nếu anh có thể giúp tôi kế thừa vị trí Mị Vương, tôi... tôi có thể cho anh một cơ hội!"
"Nhưng mà, tôi tuyệt đối không làm bé!"
Nói xong, cô ta giậm giậm chân rồi chạy biến.
Để lại cho Diệp Bắc Minh một bóng lưng!
Chỉ còn lại mình Diệp Bắc Minh đứng trong gió lộn xộn: "Đậu mẹ! Nghê Hoàng cô nương, cô hiểu nhầm rồi!"
Cuối cùng.
Anh đuổi kịp Nghê Hoàng tại một quảng trường!
Trung tâm quảng trường, một đàn tế cao trăm trượng đột ngột mọc lên từ mặt đất, mỗi một cục gạch đều khắc đầy phù văn, năng lượng mạnh mẽ bao trùm từng tấc không khí!
Điều khiến Diệp Bắc Minh chấn động nhất, chính là hai lão già canh giữ đàn tế.
Một béo một gầy.
Nhìn hai lão già trước mặt, lần đầu tiên Diệp Bắc Minh cảm thấy mình thật nhỏ bé!
Chỉ đối diện một ánh mắt, mà như thể bị nhìn thấu hết thảy!
Nghê Hoàng giới thiệu: "Hai vị trưởng lão, người này là anh Diệp, Diệp Bắc Minh".
"Anh Diệp, tại Mị Tộc, thực lực của hai vị trưởng lão này gần tương đương bố của tôi".
Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra.
Như vậy còn được!
Chứ nếu tùy tiện kéo hai trưởng lão của Mị Tộc mà có loại thực lực này, thì cũng quá kinh khủng.
Hai lão già mập gầy hình như không hề có hứng thú với Diệp Bắc Minh, chỉ nhìn thoáng qua liền lắc đầu: "Nghê Hoàng, đây chính là giúp đỡ cô mang tới?"
"Mới chỉ là cảnh giới Thiên Thần? Cô chắc chắn chứ?"
Nghê Hoàng không có bất kỳ do dự gì, gật đầu: "Chắc chắn!"
Mặc dù hai lão già hơi bất ngờ, nhưng không nói thêm lời thừa.
"Được! Tiếp đó tôi sẽ truyền cho hai người tiến vào Mị Cảnh!"
"Nhớ kỹ, hai người chỉ có thời gian ba ngày, nếu hết thời gian mà Nghê Hoàng cô còn chưa thông qua kiểm tra của Mị Cảnh, sẽ bị xem là thất bại!", lão già béo nhắc nhớ một câu.
Nghê Hoàng nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh, gật đầu.
Lão già béo và lão già gầy không nói nhiều nữa, tự lấy ra một ngọc bội màu đỏ như máu.
Trong nháy mắt hai ngọc bội hợp nhất, toàn bộ đàn tế lấp lóe ánh sáng màu đỏ!
Đến khi ánh sáng màu đỏ biến mất, hai người Nghê Hoàng và Diệp Bắc Minh đã biến mất!
Cùng lúc đó.
Vù!
Một quả cầu thủy tinh siêu lớn bên dưới đàn tế bỗng lập lòe, hiện ra hình ảnh.
Của hai người Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng.
Dường như hai người đang ở trong một không gian khép kín, bốn phía đều là vách tường màu xanh đen!
Cả người Nghê Hoàng sửng sốt: "Đây là nơi nào?"
"Đù má!"
Diệp Bắc Minh lại càng hồ đồ: "Tình huống gì đây vậy?"
Không gian hai người đang đứng trong đó giống y như đúc không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh vô cùng xác định, nơi này tuyệt đối không phải bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh thậm chí hoài nghi liệu có phải mình đi đến nhầm chỗ hay không!
Lúc này.
Nghê Hoàng dường như nghĩ tới điều gì đó, con ngươi hung hăng co rụt lại!
Cô ta kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, anh rất quen thuộc với nơi này à?"
"Sao cô biết được?"
Diệp Bắc Minh vô cùng nghi ngờ.
Nghê Hoàng ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, Mị Cảnh là nơi đặc biệt nhất của Mị Tộc chúng tôi, là một thế giới không gian do tổ tiên Mị Tộc thành lập!"
"Nơi đây có thể thăm dò nội tâm của người tiến vào Mị Cảnh, từ đó bắt chước ra nơi mà trong lòng người này sợ hãi nhất hoặc để ý nhất!"
"Nơi này là thế giới nội tâm của anh Diệp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.